Bạch Dạ cười lạnh.
Tàn Tâm đúng thật là một tên đại ngu xuẩn, bọn con người thì thật đáng chết, đúng là một câu chuyện hay.
” Ngư Nhi, để ta ôm ngươi đi, thế nào?” Cá nhỏ phục hồi tinh thần lại, liền thấy Bạch Dạ đứng ở bên cạnh hắn, cúi người xuống hỏi hắn. Bạch Dạ không hy vọng cái đuôi cá sặc sỡ của cá nhỏ vì trượt theo hắn mà bị đá cắt phải.
” Có thể chứ?” Cá nhỏ như không tin vào tai mình. Hắn sợ mình nghe lầm.
” Nhìn ngươi ” đi” thật vất vả, lại chậm như thế, ta không tính nhẫn nại chờ ngươi.” Bạch Dạ vừa nói vừa nhanh chóng ôm lấy cá nhỏ trên tay. Vẩy cá lạnh như băng nhưng thân thể thì ấm áp, cảm giác này thật sự rất mới mẻ. Bạch Dạ thốt nhiên nở nụ cười. Hắn cười đến thật tự nhiên.
Cá nhỏ cũng xem ngây người.
” Miêu mễ đẹp quá.”
Trong lòng nghĩ như thế nào, cá nhỏ liền nói ra như thế ấy. Thế mà câu nói ấy lại làm cho nụ cười của Bạch Dạ càng thêm tươi sáng.
Tuy rằng từ trước đến nay không thích người khác khen mình đẹp, nhưng lời ca ngợi của cá nhỏ là xuất phát từ nội tâm đơn thuần, trong sáng, cũng không có chút gì vụ lợi tính toán trong đó, chính điều này làm cho tâm tình của Bạch Dạ vô cùng sảng khoái.
” Cái kia……” Cá nhỏ muốn nói lại thôi, cái đuôi vỗ vỗ.
” Sao?” Bạch Dạ di chuyển ngón tay trên người cá nhỏ. Làn da mịn màng, mềm mại làm cho hắn không tự kiềm chế được. Có lẽ là bởi vì sống trong nước mà làn da của cá nhỏ mới mịn màng như thế?
” Ta thật sự không thể sờ cái đuôi của ngươi sao?”
Cuối cùng Bạch Dạ vẫn là lấy trầm mặc và giấu biệt cái đuôi đi để đối phó với cá nhỏ……