Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 14




Nửa đêm……

Bạch Dạ sau khi trở về, đập vào mắt hắn trước tiên là cái giường lớn và đang nằm ngủ an ổn trên giường chính là cá nhỏ, cái đuôi to rủ xuống mép giường, thật sự hoàn toàn không nói gì.

Sờ sờ cái nệm giường, ẩm ướt như thế này, hắn làm sao mà ngủ được nhỉ?

Thấy cá nhỏ cứ thế ngủ như chết, Bạch Dạ cũng không đành lòng gọi hắn dậy để đổi tấm nệm khác. Hắn cứ thế ngồi nhìn gương mặt say ngủ của cá nhỏ…bàn tay không tự chủ được khẽ vuốt ve khuôn mặt trái xoan hồng hào ấy.

Bạch Dạ nheo mi, thu hồi tay lại sau đó biến về chân thân, rồi cứ thế ghé vào dưới giường ngủ.

Mà không phải như thế là hắn có ngay một giấc ngủ ngon, cá nhỏ ngáy rất to làm cho hắn phải đem đôi tai giấu đi mới có thể không nghe thấy mà nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm……

Bạch Dạ dù sao cũng là Nhị thiếu gia của Bạch miêu bộ tộc, cho nên việc hắn phải biến trở về chân thân quỳ rạp dưới mặt đất ngủ cả một đêm thật đúng là rất uỷ khuất cho hắn.

Mà càng làm cho hắn thêm uỷ khuất hơn chính là chuyện phát sinh tiếp sau đó……

Quả thật là tối hôm qua Bạch Dạ ngủ không được ngon cho lắm, cho nên khi hắn phát hiện có người đang động vào thân thể hắn, hắn cũng mặc kệ, vẫn tiếp tục ngủ.

Thế nhưng đôi tay kia càng ngày lại càng quá đáng……,theo lưng đến cái đuôi, rồi đến mũi nhọn của cái đuôi …Khi sờ đến mũi nhọn cái đuôi thì cái tay kia hơi rụt rè một chút, giật nhanh về vì có lẽ thấy Bạch Dạ hơi hơi giật giật thân mình.

Đang lúc Bạch Dạ nghĩ là cá nhỏ đã buông tha cho hắn, thôi không sờ soạng nữa, như vậy chính mình có thể hảo hảo ngủ một giấc. Thế là hắn lập tức thay đổi tư thế ngủ thoải mái nhất, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

”Đừng có sờ đến cái chòm râu của ta!!!”

Bạch Dạ đột nhiên trợn mắt rống to, đối với cá nhỏ chẳng những không có tác dụng, ngược lại còn làm cho cá nhỏ sợ tới mức giật mạnh tay một cái bứt đứt luôn chòm râu của hắn.

“Thực xin lỗi ngươi miêu…Dạ…Ta chỉ là cảm thấy được chòm râu của ngươi sờ tốt lắm, ta thật là hâm mộ ngươi có râu a…còn có, ngươi không phải là miêu sao? Sao có thể biến thành lão hổ vậy?”

Cá nhỏ cố gắng thu hồi sợ hãi, thay thế bằng khuôn mặt tươi cười vô…số tội. Trông thấy ánh mắt lợi hại của Bạch Dạ, hắn vội vàng đem chòm râu trên tay giấu nhanh ra sau lưng, hy vọng Bạch Dạ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, chính là hiệu quả không tốt, ngược lại làm cho Bạch Dạ sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Thật sự là Bạch Dạ vẫn đang tận lực nhịn xuống để khỏi phải phát hoả với cá nhỏ, cắn răng nói:”Sau này không cho phép ngươi đụng chạm đến râu của ta! Ta sẽ biến thành lão hổ là bởi vì cha ta chính là hổ tinh!”. Vừa mới nhắc đến cha mình là hổ tinh, trong đáy mắt Bạch Dạ không giấu được sự phẫn nộ, bất quá cá nhỏ ngốc tử kia đương nhiên sẽ không phát giác.

”À…” Cá nhỏ gật gật đầu, suy nghĩ một lúc lại ngây ngô hỏi:” Chòm râu thì không được…kia…nói cách khác ta có thể sờ cái đuôi của ngươi được không?”

Oanh! Bạch Dạ bị cá nhỏ chọc cho tức điên lên rồi….