Bạch Dạ, đây là một cái tên thực mâu thuẫn, kỳ thật không chỉ là tên mà thôi, hắn liền ngay cả người cũng đều thật mâu thuẫn.
Hắn là miêu yêu, nhưng hắn không thích ăn cá, bởi vì hắn chán ghét mùi cá.
Hắn là nam tử, nhưng tướng mạo lại có thể làm cho nữ nhân mặc cảm.
Bạch Tình, mẹ của Bạch Dạ, cũng là tộc trưởng bộ tộc Bạch miêu, học thức uyên bác, mọi vấn đề đều không làm khó được nàng, duy nhất vần đề làm nàng đau đầu chính là đứa con thứ hai chưa bao giờ ăn cá. Mèo ăn cá là thiên tính a, vậy mà lại có mèo không ăn cá vì không thích mùi của cá?
Có khi nào Dạ nhi là do ma quỷ bên ngoài mượn thân con nàng để sống tạm hay không?
Ý niệm này không phải lần đầu hiện lên trong đầu của Bạch Tình. Nhưng mà nghĩ đến Bạch Dạ di truyền xinh đẹp giống mình, còn có khuôn mặt cương nghị giống cha thì những ý niệm nhất thời kia liền biến mất.
Vậy thì rốt cuộc là tại vì sao?
Bạch Tình nhăn đôi mày liễu, gương mặt quyến rũ nằm dài trên ghế, nhắm mắt trầm tư. Nhưng mới quá không bao lâu, nàng đột nhiên mở mắt, lộ ra đôi mắt xinh đẹp màu lục.
Đánh gảy trầm tư của nàng chính là giọng nói thật lớn của đứa con nhỏ. Bạch Tình giương đôi tai lên để lắng nghe động tĩnh bên ngoài.