Từ sở cảnh sát bước ra, Thế Hiên không ngừng bực bội vì cái vụ phân biệt này
" Không thể tin được là lại có sự phân biệt đối xử này ở thế kỷ 21. Đến cảnh sát còn khinh thường một lão già tóc bác, lẩm cẩm. Chắc chắn họ cho rằng tôi là một tên tâm thần trốn trại."
" Được rồi Thế Hiên, chẳng phải chúng ta có chìa khóa rồi sao."
" Yeah, đó là vì bà đã vào đó với nụ cười niềm nở nhất, giống người .., bình thường nhất."
" Được rồi Thế Hiên, đó không phải là vấn đề. Tôi có linh cảm không hay cho Hứa Thanh, chúng ta đi nhanh chút được không."
…
Cha già đã chọn đúng thời điểm cơn lốc xoáy hiện lên, giờ khắc mà cha già khởi động máy để đưa Hứa Thanh trở về. Mọi người lấy làm lạ khi mà cơn lốc xoáy kết thúc, vương gia cùng với vương phi lại bị bắn ra ngoài thay vì bị cơn lốc hút lấy. Đầu tóc quần áo cũng thay đổi trong tích tắc.
Hàn Tuấn Phong ôm chặt Hứa Thanh, toàn bộ trọng lượng dồn lên người hắn, Hứa Thanh tiếp đất an toàn.
Hàn Tuấn Phong đỡ cô ngồi dậy, thay vì bình thản đứng lên, Hứa Thanh lại ngồi bệt luôn xuống đất, Hàn Tuấn Phong ra hiệu cho người làm lui đi
" Sao, lại có chuyện gì nào. Nói lời cảm ơn mà ngại đến mức đó à?"
Hứa Thanh phải cố gằng kiềm chế lắm mới không ở đó nổi khùng, nàng nghiến răng nghiến lợi đưa cái cổ tay mình lên lắc.
" Thật sao… còng số 8?"
Hắn nhất định là điên rồi, dùng còng tay số 8 của cảnh sát để xích nàng vào với hắn… Hết xích rồi đến còng, hắn muốn đánh đập lòng tự trọng của nàng đến mức nào mới hả dạ?
" Ah, ta thấy nó trong cái hộp kỳ lạ đó. Thấy cũng hữu dụng nên nhờ Viên Tử tìm cho một hai cái. Thật sự là rất hữu dụng."
Tiếp tục kiềm chế… Nếu không kiềm chế, chắc nàng đã nhồi máu cơ tim mà đột tử rồi, đưa hắn tới thế giới hiện đại quả là một sai lầm nghiêm trọng
" Được.. rồi. Bây giờ, theo đúng như ước nguyện của ngươi, ta ở đây rồi. Tháo vòng tay được rồi chứ."
" Ta cũng không muốn phải làm như vậy đâu, là do ngươi thôi. Vấn đề là ta không có mang theo chìa khóa. Ta đâu nghĩ phải sử dụng sớm như vậy. Nhưng ngươi đâu phải một mình chịu khổ, một tay của ta cũng bị khóa với ngươi mà."
" HÀN TUẤN PHONG!!!"
….
Hứa Thanh thật sự không thể tưởng tượng mọi chuyện lại đến nông nỗi này, vốn là khó khăn lắm, mới đưa ra quyết định từ bỏ hắn, vậy mà giờ đây, hắn lại kéo cô về, dính chặt với nhau … bởi cái còng số 8. Tên vương gia biến thái này, sau khoảng thời gian ở thế giới hiện đại, tính tình ngày càng biến đổi, da mặt thì dày đến không chịu được.
Vâng nhờ ơn hắn, bây giờ nàng đang phải ăn cơm bằng tay trái.
" Há mồm ra." Hàn Tuấn Phong quay sang nhìn nàng, tay phải nhẹ nhàng đưa miếng cơm lên trước mặt Hứa Thanh. Thề là cả đời này, hắn chưa từng và cũng sẽ không dịu dàng với ai như nàng.
Điều hiển nhiên, Hứa Thanh hất tay của hắn đi
" Không khiến."
" Tùy ngươi thôi. Với ta càng nhàn, nhưng báo trước cho ngươi biết sau này còn nhiều việc chúng ta phải hỗ trợ nhau lắm." Hắn đặt đôi đũa xuống, tặng cho nàng một cái nhìn tà mị
Hứa Thanh nghe những lời hắn nói mà nổi cả gai ốc, tên này càng ngày càng biến thái. Cơm cô cũng nuốt không trôi, cả bữa không cầm đôi đũa đẩy qua đẩy lại mấy hạt cơm thì nghiến chặt đôi đũa vào bát… Chính hắn nhìn thấy mà cũng thấy xót
Bây giờ mọi hy vọng của Hứa Thanh chỉ đổ dồn vào cha già, hy vọng ông sớm đến đón nàng.
" Nếu không ăn thì đừng trách ta độc ác."
Rốt cuộc là đang hành hạ bản thân hay hành hạ chính hắn.
Hứa Thanh đưa tay lên trước mặt hắn, lắc lắc cái vòng tai oan nghiệt " Thế này còn chưa đủ độc ác à?"
" Muốn cược không."
" Hứ!".
Trong thâm tâm, Hứa Thanh biết hắn thích mình, xem hắn dám đem vụ chặt tay chặt chân ra uy hiếp nàng?
" Mang vào đây." Thanh âm lạnh lùng vang lên. Dường như ngoài nàng ra, hắn không hề nhẹ nhàng với bất cứ ai
Lý quản gia, theo hiệu của vương gia, hai tay xách Bảo Bối vào… cái mặt nó trông tội đến không thể tội hơn
" A..A… Lý bá, sao có thể xách Bảo Bối như vậy chứ, tôi đã dạy bá cách bế rồi mà?"
Hứa Thanh vươn tay ra định ôm lấy Bảo Bối, nhưng chưa kịp chạm đến nó đã bị Hàn Tuấn Phong kéo lại
" Ăn hay không?"
Hứa Thanh nhìn gương mặt bé xíu của Bảo Bối, mặt không ngừng nhăn nhó
"Được… ta ăn. Ngươi thả nó ra đi"
…
Hứa Thanh chưa kịp ăn xong bát cơm, giọng của một người phụ nữ đã tới cắt ngang.
" Phong nhi, xem ra ăn uống rất vui vẻ?"
Cả hai đồng loạt ngước lên nhìn… là Thái Hậu
" Mẫu thân."
" Thái Hậu"
Thái Hậu bước vào,vẫn như từ trước đến nay, một vẻ kiêu sa hoa lệ. Hứa Thanh và Hàn Tuấn Phong cùng đứng lên thi lễ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
" Miễn lễ đi, Phong nhi, ta muốn nói chuyện riêng với Hứa Thanh."
Hàn Tuấn Phong lạnh lùng kéo tay của Hứa Thanh ra trước để chỉ rõ cho Thái Hậu cái còng số 8
" Mẫu hậu chuyện này…"
" Hứ…"
Thái hậu nhìn sợi xích trước mặt, trong lòng tức đến không thể chịu được, tay cầm cốc nước gần đó hắt vào mặt Hứa Thanh. Bà đơ người khi thấy Hứa Thanh tránh một cách nhẹ nhàng, Hàn Tuấn Phong nhìn thấy mà cũng lấy làm kinh ngạc, Hứa Thanh đâu biết võ công.
" Xin lỗi, là do phản xạ của thần thôi ạ. Cấp ba thường hay chơi ném bóng nước với lũ bạn."
Hứa Thanh biết lúc này cô không thể đổ thêm dầu vào lửa,và tin chắc một điều…
Cô cầm lấy một ly nước gần đó đưa lại về phía Thái Hậu
" Đây, xin Thái Hậu thứ lỗi cho, người hất lại được không ạ, lần này con sẽ không tránh … "
Thái Hậu không tin vào tai và mắt mình nữa, trên đời này lại có nữ nhân trơ tráo đến vậy sao. Đã ngang nhiên xích Phong nhi của bà, đã vậy lại còn…
" Ngươi dám thách bổn cung. Được. Người đâu, đem chậu nước đến đây"
" Dừng lại, ai cũng không được động vào con gái ta." – Một âm thanh từ ngoài truyền vào, làm cho bầu không khí vốn đã không bình thường nay lại càng thêm căng thẳng.