Miêu Ái Xuyên Không

Chương 5: Cầu tình





Cái gì…..mua…mua…. không…thể loại gì chứ chứ….. Thanh âm của hắn vang lên làm cho Hứa Thanh thất thần. Không thể như vậy được, nàng khó khăn lắm mới có thể tồn tại, không thể chỉ dựa vào một câu nói của hắn mà chấm dứt tất cả. Thôi thì đánh liều vậy, nếu nữ nhân cá tính thu hút được nam nhân cá tính vậy thì:

" Hu…hu…. Vương gia, là tiện tì sai rồi. Vương gia xin đừng nỡ bắt ta rời xa Mẫu Đơn cô nương. Không có ta cô ấy sẽ buồn chết mất. Xin vương gia niệm tình khai ân….Nô tì từ nay về sau có đánh chết cũng không dám nữa. Hu…hu xin vương gia, tiểu nữ còn có mẹ già….". Hứa Thanh vừa dập đầu vừa khóc, cầu xin hắn. Thiệt tình về sau chắc nàng không thể ngẩng mặt mà sống nữa. Nàng biết hắn có tình ý với Mẫu Đơn mới đem nàng vào. Còn mẹ già, chậc hình như là một điều không thể thiếu….Mong rằng hắn sẽ chán ghét sự bất lực của nàng mà bổ qua chuyện này. ( *M`* chị có cần phải chém. Thế không * HT* vớ vẩn ta than thế nào cũng là ngươi viết mà….~.~)

Thiệt ngây thơ, dám dùng cách này khiến bổn vương động lòng, nếu dễ mắc lừa như thế thì hắn không phải Hàn Tuấn Phong. Nàng có chết cũng ngờ rằng hắn đã điều tra nàng từ trước. Hắn biết nàng vốn dĩ không có người thân, không rõ lai lịch được Mẫu Đơn nhận vào làm nha hoàn. Được lắm, càng dám trốn tránh hắn càng muốn khuất phục nữ nhân này cho bằng được.

" Ai da, vương gia có chuyện gì khiến ngài tâm trạng không tốt vậy" Giọng nói khó nghe cùng với dáng vẻ lả lơi của mama tiến lại gần Tuấn Phong. Với những vị khách hạng sang như vương gia, mụ nào dám đắc tội.

" Không nhiều lời, mama nói giá đi, ta muốn có nha hoàn này."

" Việc này….." Mama ngập ngừng. Tiểu Mẫu Đơn của mụ rất yêu chiều nha đầu này, rủi may nàng không phật ý, từ chối tiêp khách thì cũng làm khó mụ. Đúng lúc Mẫu Đơn đi tìm Hứa Thanh, thì bắt gặp cả mama và vương gia ở đây.

" Ơ…Thanh nhi.."Nhận thức được vương gia nàng cúi mình chào " Vương gia."

Thấy Mẫu Đơn, Hứa Thanh như người sắp chết đuối vớ được phao:

" Hu hu… Mẫu Đơn, cầu xin nàng nói với vương gia, ngài định mua ta về vương phủ… Ta hội không thể xa nàng.."

Nghe lời Hứa Thanh nói trong tiếng khóc, Mẫu Đơn không khỏi xót xa. Hứa Thanh là tri kỉ duy nhất của nàng, là tỉ muội của nàng. Nghe đến việc phải xa Hứa Thanh, nàng không kìm được nỗi xúc đông, vội quỳ xuống.

" Vương gia, cầu xin ngài khai ân, xin người để cho Hứa Thanh ở lại với Mẫu Đơn. Mẫu Đơn hội không thể xa Hứa Thanh. Vương gia xin ngài bớt giận."

Nước mắt mỹ nhân ít nhiều cũng làm cho hắn xao động, nhưng lập tức hắn tỏ thái độ khinh bỉ. Một Mẫu Đơn kiêu ngạo, một nữ tử thà chết còn hơn bị vũ nhục mà hắn muốn có được đâu rồi. Không, hắn với nàng chỉ có lòng chiếm hữu, muốn nàng phải khuất phục chứ chẳng có tình ý gì.

" Ta xưa nay không rút lại lời đã nói"

" Không vương gia, xin người đừng. Mẫu Đơn, Mẫu Đơn bằng lòng hiến thân cho ngài.. chỉ xin ngài…"

Hừm, được được lắm… Hắn nhiều lần tìm nàng ngon ngọt không được, uy hiếp không xong, cưỡng bức thì bị phá đám.

" Là ngươi nói đó". Hắn nói rồi kéo Mẫu Đơn lại, ngay trước mặt mọi người xé rách y phục của nàng.

" Không…."

Không nhịn được cảnh trước mắt, Hứa Thanh vùng lên. Được đằng nào cũng phải liều, Mẫu Đơn còn có thể vì nàng cầu tình hiến thân, nàng quyết không để Mẫu Đơn chịu nhục. Hứa Thanh xông đến, dùng hết sức bình sinh kéo Mẫu Đơn ra, kéo y phục rách nát của nàng lên. Nguồn truyện: doctruyen.me

" Được, đi cùng ngươi là được chứ gì. Ngươi và nơi này cũng chẳng khác gì nhau đâu!"

Hắn nén cơn tức, cười mỉa " Biết sớm thì tốt". Hắn lạnh lùng ném xuống ngân phiếu một ngàn lượng – đủ để mua hoa khôi ở đây chứ chẳng phải một nha hoàn, rồi kéo nàng đi thằng.

" Không Hứa Tử…" Mẫu Đơn đau lòng chạy theo.

" Về đi, tự bảo trọng, đừng lo cho ta." Hứa Thanh nói vọng lại.