Miêu Ái Xuyên Không

Chương 25: Dã ngoại(2)





Thời tiết sáng nay thật đẹp, vậy mà không hiểu sao Hứa Thanh lại có linh cảm chẳng lành…

" Hứa tỷ, thời tiết hôm nay thật đẹp. Hoàng huynh và mọi người muốn vào rừng săn đó, muội đi hái nấm, tỷ mau thay quần áo rồi cùng đi."

Hứa Thanh rất thích gương mặt hồn nhiên lanh lợi của Lục Song, cô bé rất đáng yêu và hình như cũng là tiểu muội mà Chiến Cơ yêu thương nhất.

" Không được rồi Lục Song, cái bụng ta không nghe lời, đau từ sáng đến giờ. Mọi người cứ đi đi, ta ở đây ngắm biển cũng vui rồi."

" Đau ra sao vậy, tỷ tỷ, có cần kêu thái y không."

" Không cần đâu, tỷ đau nhẹ thôi nhưng,… tỷ lười đi lắm. Muội đi cùng mọi người đi."

Hứa Thanh nhất quyết nằm ỳ trong lều, đúng là bụng có hơi đau nhưng lý do chính là nàng lười thôi, Hứa Thanh rất lại leo núi vượt đèo, trong rừng có biết bao nhiêu loài bò sát ghê rợn, nàng dám đi sao.

" Lục Song có chuyện gì vậy, Hứa Thanh cô nương sao vẫn chưa ra."

" Hoàng huynh, tỷ ấy hơi đau bụng nên không đi được."

Thiên Hạo và Chiến Cơ nghe thấy vậy vội xoay người đi về hướng lều của Hứa Thanh, riêng Hàn Tuấn Phong chỉ khẽ nhìn một cái rồi quay mặt đi thẳng vào rừng…

" Nè nè, mấy người có ý tứ không vậy. Xông thẳng vào lều của nữ nhi là sao. Cấm đó, ai cũng không được vào. Hứa Thanh tỷ chị đau nhẹ thôi."

Lục Song đứng trước của lều, hai tay chống hông, giọng ra lệnh. Thiên Hạo và Chiến Cơ còn đang chần chừ thì Lục Song vội đẩy hai người đi

" Đi nào, nếu không trưa này chúng ta ăn gì. Phải rồi, tỷ tỷ có dặn, tuyệt đối không được săn những con vật đáng yêu như thỏ, cáo con, gấu con, sóc,… tóm lại là tuốt tuồn tuột những con vật bé nhỏ dễ thương."

Ba người lao xao một lúc rồi cũng tiến vào rừng, Hứa Thanh có khoảng lặng của riêng mình. Nàng bước ra gần biến, nụ hôn của Chiến Cơ khi đó, thực nằm ngoài dự đoán, giờ đây nàng phải nghĩ cách để không cảm thấy e ngại khi giáp mặt với anh.

" Ngươi đang ngắm cảnh…."

Hứa Thanh quay lại, Hàn Tuấn Phong, hắn không phải đã sớm vào rừng rồi sao?

".. hay nhớ người tình đây?"

Chết cha, không lẽ cảnh kiss đó, hắn đã nhìn thấy. Hứa Thanh trốn tránh câu hỏi của hắn.

" Ngươi không phải đi săn sao?"

" Nhiệm vụ của ta ở đây chỉ là bảo vệ hoàng thượng. Vũ Hứa Thanh ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy." Hắn càng ngày càng tiến tới gần nàng.

" Hơ, việc ngươi hỏi khiến ta phải trả lời sao. Được, thích thì nói. Ta đang nhớ đến Bảo Bối ở nhà đó thì sao, nếu không phải vì sợ nó chạy mất ta đã sớm bế nó theo rồi."

Hứa Thanh nói liền một hơi, nói xong thì hướng người quay về phía lều, không hiểu sao hễ ở một mình với hắn cô lại có cảm giác nguy hiểm. Chậc.. biết thế cô sớm đi theo Lục Song cho an toàn. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com

Nhưng chưa kịp bước đi, hắn đã đứng trước mặt nàng

" Nói đi, đến bao giờ ngươi mới hiểu ngươi đã là người của ta."

Hứa Thanh sững người nhưng lấy lại được sự bình tĩnh trong chốc lát." Um, đợi đến khi nào sông cạn núi mòn, cho đến khi sấm rền mùa đông, tuyết rơi mùa hạ, khi trời sập xuống ngày tận thế điểm… tôi vẫn không phải là người của anh."

Hứa Thanh gạt Hàn Tuấn Phong sang một bên bước vào trong lều, tâm trạng vốn không tốt lại còn đôi co với hắn, hắn sinh ra là sao chổi của cô đấy à.

Có tiếng động, Hứa Thanh quay người lại, hắn làm cái quái gì mà dám chui vào trong lều của cô

" Anh mau cút ra…" Hứa Thanh dùng hai tay đẩy "kẻ thù" ra, nhưng hắn nhanh hơn cô, ấn chặt vai cô xuống, Hứa Thanh chưa kịp kêu lên thất thanh thì đôi môi của hắn đã ập xuống.

~0~.~0~.~0~

Hứa Thanh sững người, dây cót trong đầu đều đứt ra thành từng đoạn, nụ hôn không báo trước này không hề nhẹ nhàng mà vô cùng tham lam. Trong chốc lát hương vị của hắn chiếm trọn hơi thở của cô. Trong khoảng khắc đó, cảm giác duy nhất xâm chiếm trong đầu Hứa Thanh chỉ là hai chữ " Hoang đường". Hắn đêm hôm đó không tự chủ đã cướp đi lần đầu tiên của co, Hứa Thanh vốn không nghĩ điều này có thể xảy ra lần thứ hai….

Hứa Thanh còn đang ngỡ ngàng, thì bàn tay hắn lại bắt đầu khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch. Hứa Thanh bèn đẩy Tuấn Phong ra, thở hổn hển.

" Thế nào, nụ hôn của ta điêu luyện chứ" Hắn cười khẩy

" Càng điêu luyện chứng tỏ ngươi là đồ sắc lang, với ta, ngươi chỉ là công cụ làm ấm giường cho nữ nhân."

" Được lắm Hứa Thanh, rõ là bổn vương giáo huấn ngươi chưa đủ"

Hàn Tuấn Phong tức giận đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cô, và cả bàn tay, giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể cử động, hắn rõ ràng cố tình dùng sức, khiến cô đau điếng.

Cô thật ngu ngốc mà đối với một người đàn ông đang trong giây phút rực lửa, chọc giận hắn lúc này chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, bàn tay hắn đã nhanh chóng phá bỏ mọi chướng ngại vật trên người cô, mơn man trên những ngóc ngách thầm kín của cơ thể cô, dĩ nhiên còn có đôi môi của hắn. Cô có cảm giác máu nóng trong người bốc lên tận đỉnh đầu, hắn vuốt ve cô, khiến cô quằn quại. Chết tiệt, tại sao cô sinh ra lại là phụ nữ cơ chứ.

" Hàn Tuấn Phong, buông ra nếu không tôi hét lên bây giờ"

" Hét càng tốt. Vũ Hứa Thanh cô đúng là loại đàn bà không biết liêm sỉ, đã câu dẫn vương gia của Thiên Tự quốc, nay còn muốn làm hoàng hậu nữa sao, mơ tưởng."

" Cái gì, tôi không câu dẫn ai hết, mà tôi thích ai liên quan gì đến anh đồ cầm…"

Hàn Tuấn Phong thúc mạnh thân dưới, đưa sâu vào cơ thể cô. Hứa Thanh chỉ trải qua chuyện như thế này duy nhất một lần, không thể không có cảm giác đau đớn,động tác của hắn lại quá mạnh bạo, dứt khoát không giống như lần đầu tiên, hắn nhẹ nhàng hơn.

Cảm giác đau đớn khiến cô oằn người né tránh theo bản năng, nhưng hắn không để cô thoát mà dùng hai tay giữ chặt cô lại. Khúc dạo đầu của hắn, động tác đưa vào trực tiếp của hắn, trên cơ thể cô, hắn là kẻ chinh phục, cô là vật sở hữu của hắn.

Cuồng phong qua đi, Hứa Thanh trong khi thần trí chưa ổn định thì hắn đã mặc xong quần áo.



Có tiếng người lao xao ở bên ngoài, ôi không, họ đã trở về. Để cho ba người đấy thấy cảnh này thì cô chỉ còn nước lao đầu xuông biển mà chết. Hứa Thanh vơ vội một cái váy choàng lên người. 1 giây khi cái váy vừa được phủ lên thân hình của mình, cánh cửa lều vén lên, Lục Song hướng người vào

" Tỷ tỷ xem ta… hả"

Hai người kia nghe đi phía sau vội lập tức xông đến. Tại sao Hàn Tuấn Phong lại ở trong lều Hứa Thanh, Hứa Thanh sao cô ấy lại chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh thế kia, chuyện gì đã xảy ra.

" Tuấn Phong, đệ đã làm gì?"

" Hứa Thanh, đã xảy ra chuyện gì?"

Hàn Tuấn Phong quay lại nhìn cô, ánh mắt tà mị

" Ngươi muốn ta nói cho bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra chứ"

Hứa Thanh máu nóng dâng lên tận đỉnh đầu, không phản ứng gì

" Chúng ta…"

Hàn Tuấn Phong chưa nói hết câu đã bị Hứa Thanh xô ngã

" Là ta đang ngồi ở trong lều… thì… thấy một con ếch nhảy gần tới. Ta sợ quá hét lên.. rồi… vương gia … không biết từ đâu nghe tiếng ta hét….xông vào giúp ta… đuổi con ếch ấy đi. Chuyện là thế đó. Sau đó thì mọi người về."

Thiên Hạo quay lại nhìn hai người kia, họ lắc đầu, Hàn Tuấn Phong đưa tay lên che miệng ho khụ khụ. Ốm chết ngươi luôn đi đồ sắc lang.

" Hứa Thanh, lúc chúng tôi đến gần đâu có nghe tiếng cô hét gì đâu..?" ( Mèo chưa thấy ai nói dối "thông minh" như chị này)

Ó….

~0~0~

AAAA, Hàn Tuấn Phong ngươi là tên khốn khiếp.