Miệng Độc Thành Đôi

Chương 65




Chân Tần Chân vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, cô xin nghỉ phép đã hơn một tháng, mỗi lần bà Lưu Trân Châu gọi điện đến hỏi thăm bệnh tình đều không nhịn được mà càm ràm mấy câu: “Vốn dĩ thành tích đã không tốt, bây giờ cô lại xin nghỉ phép ở nhà, định lúc hết tiền thì tự nấu chính mình để ăn thật hả?”

Tần Chân sẽ đáng thương than thở: “Vì tiết kiệm ăn uống để dành tiền trị bệnh mà tôi bây giờ chỉ còn lại có bộ xương đây…”

Lưu Trân Châu do dự hỏi: “Thiếu tiền? Thiếu bao nhiêu?”

Vừa nghe giọng điệu này chính là nhịn đau bỏ những thứ yêu thích để cho cô mượn tiền, Tần Chân cảm động lung tung một phen, tràn đầy thâm tình nói với bà: “Không thiếu, tôi tìm được đại gia.”

Cô nhìn lướt qua người ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại di động, nhếch môi cười, sau đó trong khoảnh khắc Lưu Trân Châu tra hỏi ráo riết liên hoàn như cắt tiết gà liền nói tùy tiện qua loa vài câu rồi cúp điện thoại.

Đến khi chín muồi rồi hẵng quay lại kích thích trái tim nhỏ bé yếu đuối của bà Lưu Trân Châu đi.

Đã lập đông rồi, thời tiết lập tức trở lạnh, hiếm khi thấy ánh mặt trời, Trình Lục Dương rủ Tần Chân cùng đi dạo trong tiểu khu, tắm nắng.

Anh khoác áo khoác ngoài của mình lên người Tần Chân, lại quấn khăn quàng mấy vòng lên cổ cô, Tần Chân nhìn trang phục như bánh bao của mình, phì cười ra tiếng: “Chân cũng ổn ổn rồi, mấy ngày nữa em về nhà thôi, khỏi phải ở đây quần áo cũng không có mặc, rất bất tiện.”

Trình Lục Dương thoáng cái xụ mặt xuống: “Chân còn chưa khỏi hoàn toàn đâu, đúng ba tháng mới được về! Không có anh, em căn bản là không biết tự chăm sóc bản thân!”

Tần Chân sáp lại gần nhìn biểu cảm của anh, cười híp mắt nói: “Sao, không nỡ xa em? Không nỡ xa em thì cứ nói thẳng đi, mượn cớ làm gì?”

“Mặt mũi gớm nhỉ!” Trình Lục Dương càu nhàu đóng cửa, bước chân cực nhanh đi vào thang máy.

Tuy biết rõ chân Tần Chân sớm muộn cũng sẽ khỏi, nhưng anh cứ không muốn để cô đi, dường như đã sớm quen hàng ngày tan làm về nhà, khi mở cửa đầu tiên sẽ nghe thấy tiếng nói trong trẻo của cô: “Về rồi à?”

Khi đó, bất kể anh mệt nhường nào, cũng sẽ bật cười trong phút chốc, nỗi mệt mỏi cả ngày đều biến mất.

Nếu cô cứ như vậy mà về, chẳng phải là anh lại một mình đối diện với căn phòng trống rỗng sao?

Mặt trời ấm áp chiếu lên người rất thoải mái, Trình Lục Dương đi cùng cô hai vòng, rồi ngồi trên băng ghế của tiểu khu phơi nắng.

Đang ba giờ chiều, lại là cuối tuần, không ít người trong tiểu khu vội vã qua lại, chắc hẳn là muốn ra ngoài để tận hưởng ngày cuối tuần vui vẻ.

Mùi thơm của Oden (*) bay tới từ cửa hàng tiện lợi 24h cách đó không xa, Tần Chân cảm thấy muốn ăn, bèn nhét di động cho Trình Lục Dương: “Nè, anh chơi đi, em đi mua ít đồ.”

[(*) Oden: món ăn truyền thống của Nhật Bản vào mùa đông]

Trình Lục Dương kéo cô lại: “Chân còn chưa lành mà chạy đi đâu? Để anh đi.”

Tần Chân trợn mắt: “Ngày ngày đều ở nhà ăn ăn ngủ ngủ, sắp mập chết rồi này? Có mấy bước thôi không mệt em được đâu, coi như giảm cân nữa!”

Cô thấy Trình Lục Dương nhếch môi cười, thả tay ra, thế là kéo lại chiếc áo khoác nam rộng thùng thình trên người, hắng giọng, ra vẻ hài hước đi về phía cửa hàng tiện lợi.

Buổi trưa cô không ăn nhiều nên bây giờ hơi đói, cô mua một suất oden, lén ăn một viên ngay ở cửa cửa hàng, thỏa mãn thở ra một hơi.

Nóng hổi, thật thoải mái.

Cố ý đi vòng ra phía sau Trình Lục Dương, Tần Chân đứng cách băng ghế mấy bước chân, tò mò nhìn một thằng bé không biết từ đâu chui ra trên băng ghế, đang nhích từng chút một về phía Trình Lục Dương.

Trình Lục Dương đang cúi đầu chơi điện thoại, lại là game parkour, lúc nào nhàm chán anh cũng chơi trò này, lần nào điểm cũng cao muốn chết, đứng đầu trong danh sách bạn bè của Tần Chân.

Cô vẫn đang ăn, nhìn cái đầu củ cải nhỏ cuối cùng cũng nhích tới bên cạnh Trình Lục Dương, hăng hái bừng bừng thò đầu đến gần: “Chú đang chơi gì vậy?”

Trình Lục Dương đang chơi rất thạo, không quay đầu lại mà sửa lời: “Là anh trai.”

“Cái này chơi vui không?” Đầu củ cải nhỏ càng lúc càng lại gần.

“Chơi không vui.”

“Vậy…” Đầu củ cải nhỏ chớp chớp mắt: “Nếu anh thấy chơi không vui, vậy em chơi giúp anh nhé?”

Nó chớp chớp mắt lấy lòng, sợ Trình Lục Dương không đồng ý, còn gọi một tiếng giòn giã: “Anh trai!”

Tần Chân cho là dựa theo tính cách cự người ngoài ngàn dặm của Trình Lục Dương, nhất định sẽ không phản ứng lại đứa nhỏ này, nào ngờ anh vừa nghe hai chữ “anh trai” thì vô cùng lưu loát dứt khoát đưa điện thoại di động cho nó, làm cô cười ngặt nghẽo.

Đầu củ cải nhỏ tay chân vụng về, lại không nắm rõ quy tắc trò chơi, liên tục chơi vài ván đều chết sớm ngay lúc mới xuất phát.

Trình Lục Dương nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nó nhăn như bánh bao thì nể tình nó gọi mình một tiếng anh trai, liền vui lòng hướng dẫn, chỉ huy nó làm sao canh lúc thích hợp nhảy lấy đà để vượt qua chướng ngại vật.

Nhưng năng lực tiếp thu của trẻ con dù sao cũng có hạn, trong chốc lát vẫn không nghĩ ra được, cuối cùng dứt khoát trưng ra khuôn mặt đau khổ thoát khỏi game “Chơi không vui! Em không chơi nữa!”

Trình Lục Dương lấy lại di động, cũng không nói gì mà chọn ra vài game khác, lại đưa đến trước mặt nó: “Nè, mấy game này em muốn chơi cái nào?”

Đầu củ cải nhỏ thuận tay chọn ra một game, hăng hái nói: “Cái này! Em chơi cái này! Trên điện thoại mẹ em cũng có cái này!”

Trình Lục Dương nhíu mày: “Puzzle Bobble à?” (game bắn bóng), sau đó mở trò chơi ra, lại đưa điện thoại di động cho nó.

Ánh mặt trời mùa đông cho dù nắng cũng không quá nóng, cứ thế nhẹ nhàng vương trên người hai người một lớn một nhỏ.

Áo khoác Trình Lục Dương màu xanh mực, lọn tóc dưới ánh mặt trời dường như hơi lấp lánh ánh sao, khi anh nghiêng đầu chú tâm nhìn đứa trẻ bên cạnh chơi game, thỉnh thoảng bật cười ra tiếng, gò má anh tuấn vô cùng, làm tim người ta đập thình thịch.

Tần Chân cảm thấy ấm lòng, Trình Lục Dương như vậy, cho dù sau này có con của chính mình, hẳn cũng sẽ là một người cha rất đáng yêu?

Cô dứt khoát không tiến lên nữa, mà đứng ở đó hoàn toàn chú tâm quan sát cảnh tượng trước mắt.

Nhưng đầu củ cải nhỏ có vẻ mới khoảng sáu tuổi, khả năng phối hợp không tốt, puzzle bobble cũng chơi đến nửa chín nửa sống, luôn không qua bàn được. Nó buồn hiu đưa di động cho Trình Lục Dương: “Anh trai, anh giúp em nhé?”

Trình Lục Dương cứng đờ người, bình thản nói: “Anh trai cũng không chơi được cái này.”

“Anh gạt người, lúc nãy anh chơi trò kia giỏi như vậy, nhất định chơi trò này giỏi!” Đầu củ cải nhỏ bắt đầu làm nũng, không thuận theo không buông tha nhét điện thoại di động lại vào tay anh: “Giúp em qua một bàn nha, qua một bàn thôi có được không?”

Ánh mặt trời chiếu xuống, làm người ta sinh ra ý lười biếng, có cơn gió chợt thổi qua, như mang theo cả mùi hương của mặt trời.

Trình Lục Dương nhận điện thoại, cúi đầu nhìn hình ảnh vốn là những bong bóng đầy màu sắc, từ từ nói một câu: “Anh không gạt người, là thật, mắt của anh trai bị bệnh, không nhìn thấy màu sắc, trò chơi thế này… sau này đều không thể chơi.”

***

Ngày hôm sau lúc Trình Lục Dương đi làm, Tần Chân gọi điện thoại cho Bạch Lộ, bảo cô ấy tùy tiện mang một bộ quần áo có thể mặc ra ngoài gặp người sang nhà Trình Lục Dương.

Sau khi thay quần áo, cô kéo Bạch Lộ cùng lái xe đến bệnh viện.

Sau khi Bạch Lộ nghe mục đích chuyến đi của cô thì vẻ mặt trở nên đặc sắc, hăng hái đánh giá Tần Chân một vòng, cuối cùng sờ bụng cô: “Đây … có rồi? Tốc độ nhanh nhỉ!”

Tần Chân lập tức đen mặt, hất mạnh tay cô ấy ra: “Xéo! Phiền cậu trong sáng chút có được không? Cậu tưởng ai cũng giống cậu hả? Quen nhau mới bao lâu mà đã đưa anh chàng ma men nhà cậu về ngủ chung giường rồi!”

Bạch Lộ cũng đỏ mặt lên, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Sao hả, không cho người ta nhất kiến chung tình sao? Tuy bọn mình quen nhau không lâu như cậu và Trình Lục Dương nhưng hai bọn mình tâm đầu ý hợp, trời sinh một cặp, không như hai đứa cậu chỉ biết lãng phí thời gian!”

Cô bỗng nhiên hiểu ra cái gì, sáp lại gần cười hì hì hỏi Tần Chân: “Mình bảo này, hai người cậu không phải đã ở chung hơn một tháng mà chưa cái kia đấy chứ?”

“Cái kia, cái kia gì?” Tần Chân đỏ mặt, đẩy mặt cô ấy ra xa: “Mình là phụ nữ rụt rè thời đại mới, chứ không như cậu, dễ dàng bị người ta lừa lên giường như vậy!”

Cô cằn nhằn bắt Bạch Lộ mau chóng lái xe, nhưng trong đầu không hiểu sao lại hiện ra cảnh tượng đêm đó Trình Lục Dương suýt nữa thì thành công, nhớ đến cảm giác cực nóng ở lòng bàn tay lúc chạm vào Trình kiêu ngạo, đáy lòng cũng thoáng chốc nóng bừng.

Dường như………suýt chút nữa?

Bạch Lộ vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn cô không nói tiếng nào, đột nhiên hỏi: “Sao mặt cậu đỏ thế?”

“Nóng, quá nóng!” Tần Chân vội ra vẻ bình tĩnh lấy tay quạt gió.

Bạch Lộ tức giận trừng cô: “Nóng cái rắm á! Mình còn chưa bật điều hòa, giữa mùa đông thế này, da cậu dày nên bí hả?”

Không, mà là cô đang nghĩ đến vài cảnh tượng cấm U18.

Tần Chân vội chuyển đầu ra hướng ngoài cửa sổ, nhìn áp phích đầy màu sắc trên tủ kính thủy tinh dọc theo hai bên đường, trong lòng lại không vui nổi.

Vừa nghĩ đến lời Trình Lục Dương nói với đứa bé trên băng ghế ở tiểu khu, trong lòng cô liền buồn bã đến sợ hãi, có cảm giác chua xót không chịu nổi bén rễ đâm chồi trong ngóc ngách, cuối cùng lớn lên thành bụi gai chi chít, đâm vào làm cả trái tim cô đều đau đớn.

Cô hỏi Bạch Lộ: “Cậu có từng nghĩ có một ngày cậu sẽ không nhìn thấy màu sắc nữa không?”

“Có ý gì? Cậu nói là bị mù màu hả?”

“Ừ.”

“Thần kinh, người bình thường ai nghĩ tới chuyện này chứ?”

“Lúc trước không phải đã học “Nếu cho tôi ba ngày ánh sáng” (*) của Helen Keller sao? Còn có “Tôi với địa đàng” của Sử Thiết Sinh cũng đều nói, uhm … nói về người tàn tật.” Ba chữ người tàn tật khiến trái tim Tần Chân không khỏi thắt lại, cực kỳ khó chịu, cô cúi đầu nhìn tay mình đang nghịch cúc áo, chậm rãi nói: “Sau đó mình không khỏi nghĩ, nếu cậu đã từng được thấy màu sắc của thế giới này nhưng có một ngày bỗng nhiên bị bệnh, cảm thấy trước mắt chỉ còn một vùng trắng đen, cậu sẽ làm sao?”

[(*)Helen Keller (1880-1968): nữ văn sĩ, nhà hoạt động xã hội, diễn giả người Mỹ. Bà là người khiếm thị, khiếm thính đầu tiên của nước Mỹ giành học vị Cử nhân Nghệ thuật

‘Nếu cho tôi ba ngày ánh sáng’ (tên tiếng Anh: The Story of My Life) là tác phẩm nổi tiếng nhất của Helen]

Bạch Lộ cảm thấy là lạ: “Cái gì mà làm sao? Sao cậu cứ nghĩ mấy chuyện lạ lùng này vậy? Cho dù thật thì cũng nên là bác sĩ nói cho cậu biết nên làm sao chứ một mình cậu lo lắng suông thì có ích gì?”

Tần Chân không nói nên lời.

Bạch Lộ không nghe trả lời thì nghiêng đầu nhìn cô, kết quả là thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm cúc áo trong tay, vẻ mặt hơi đờ đẫn, còn có chút thương cảm. Thế là cô bất thình lình phanh xe lại, gấp gáp kéo tay Tần Chân: “Sao vậy? Mắt cậu có vấn đề gì?”

Tần Chân từ từ ngẩng đầu lên: “Không phải mình, mà là Trình Lục Dương.”

***

Ở bệnh viện hơn nửa tiếng đồng hồ, từ đăng ký cho đến đợi khám bệnh, tất cả đều do Bạch Lộ lo liệu.

Bác sĩ hỏi kỹ Tần Chân về bệnh tình của Trình Lục Dương, nhưng cụ thể thì Tần Chân cũng không biết, chỉ nói năm anh mười một tuổi bị bóng đèn dây tóc chiếu vào quá lâu nên tròng mắt bị tổn thương, dần dần thì không thấy được màu sắc nữa.

Bác sĩ lại hỏi rất nhiều chi tiết, nhưng Tần Chân hầu như không biết gì cả, cuối cùng cũng không đưa ra được kết luận gì.

Trước khi đi, vị bác sĩ khoa mắt đã nhiều tuổi kia uyển chuyển nói với cô: “Nếu đã kéo dài nhiều năm rồi, mà tình trạng hiện tại gần như là mù màu thì tỷ lệ khỏi hẳn rất nhỏ. Hơn nữa mắt con người là bộ phận vô cùng yếu ớt, một khi xuất hiện triệu chứng bệnh thì có thể sẽ mang tính suốt đời. Cụ thể thế nào thì cô vẫn nên dẫn bệnh nhân cùng đến xem đi, chỉ nói suông mà không kiểm tra thế này thì cũng không thể biết rõ tình huống của cậu ta.”

Tần Chân rầu rĩ ra khỏi bệnh viện, mãi cho đến khi Bạch Lộ lái xe đưa cô về tiểu khu của Trình Lục Dương, cô vẫn không nói chuyện.

Bạch Lộ dứt khoát quay đầu xe, chở cô đến siêu thị, kéo tay cô đi đến quầy rau cải.

“Làm gì vậy?” Tần Chân rốt cục có phản ứng.

“Chị hai, Trình Lục Dương còn chưa muốn chết muốn sống, mà chị nửa chết nửa sống thế này là sao hả? Anh ta xấu xa thế, chắc chắn sợ nhất là cái dáng vẻ như trời sập xuống của chị, vậy thì anh ta cũng tự ti hơn đó?” Bạch Lộ đẩy xe mua đồ, giúp cô chọn nguyên liệu nấu ăn “Cậu phải phấn khởi lại mới được, nấu bữa cơm thật ngon cho anh ta, rồi nghĩ biện pháp dỗ anh ta đi bệnh viện khám, có biết không?”

Tên tính tình bướng bỉnh kia thật sẽ ngoan ngoãn cùng cô đi khám?

Tần Chân do dự chốc lát, bỗng có dự cảm vô cùng là lạ, muốn thẳng thắn nói điều kiện với Trình Lục Dương, lần này sợ là thật phải … hi sinh nhan sắc rồi.