Miễn Cưỡng Sắm Vai Phản Diện

Chương 54: Tôi không muốn chết.




Vừa về đến trọ, Phan Anh đã ngoạc mồm kêu trời kêu đất.



"Sao."



"Mệt vãi, sáng nay tí thì anh mày solo căng cực với một ông già."



Cuộc chiến giữa kiến trúc sư và mấy ông thầy phong thủy rởm luôn không có hồi kết. Cậu dày công làm ra bản thiết kế đỉnh của chóp xong cuối cùng thành quả biến thành đống cám lợn chỉ vì mấy câu phán ảo tung chảo mà thằng gia chủ cũng nghe răm rắp.



Kể nể xong xuôi mà chẳng nhận được phản hồi gì, Phan Anh đi tới xoay ghế ngồi của Lam Thanh để hắn rời mắt khỏi cái màn hình vi tính.



"Thế là phải làm lại à."



"Không, anh mày đếch làm nữa." - Cậu ôm khom người ngửi ngửi cổ hắn một chút. - "Chưa gì đã tắm rồi à. Nay không đi làm hả."



"Tắm đi, hôi như chuột chù."



"Nét đẹp lao động đó!!!"



Chẳng hiểu sao cãi nhau choe chóe suốt ngày mà hai đứa cũng ở với nhau được 3, 4 năm rồi đó, giờ đi làm ổn định hết rồi nên hai đứa cũng mạnh dạn thuê căn chung cư mini ở cho thoáng.



Phan Anh thấy mình chẳng khác gì ngày trước trong khi Lam Thanh thì thay đổi rõ rệt, ít nhất thì thi thoảng hắn sẽ dịu dàng, sẽ cười với cậu (dù là nụ cười khinh bỉ) nhiều hơn chút. Cái quan trọng là nó đã thôi bám dính lấy ông anh trai quý báo của mình rồi.



"Đi đâu đấy."



"À, tối nay anh với thằng Hữu đi nhậu giải xui."



"Nốc ít thôi."



"Vẫn cái quán gần lò mổ đó, tầm 10 giờ nhớ qua đón anh đó."



Phan Anh vừa vặn tay nắm mở cửa thì bị hắn kéo cổ áo quay lại, gương mặt đẹp lạnh lùng ấy gần trong gang tấc. Dù hắn có phũ phàng lật mặt xoành xoạch thì cậu vẫn cứ bị cái mặt tiền này mê hoặc chết lên, chết xuống.



"Về muộn thì ngủ ngoài đường."



Yết hầu của hắn trượt xuống theo chất giọng nam tính trầm lạnh.



"Nè, do mày quyến rũ anh trước."



"Hả."



Nuốt ực một ngụm, Phan Anh đánh liều ịn lên môi hắn cái hôn phớt rồi cắp mũ bảo hiểm chuồn lẹ, vừa khớp lúc cậu đội mũ lên là lúc cái dép lê phi thẳng tới.



Tên ngố kia thấy bình an vô sự nên quay lại ngó Lam Thanh một cái, ai ngờ lại bị hắn ném nốt cái dép còn lại vào mặt rồi đóng rầm cửa lại.



_________________________



"Ảo nhờ."



"Ờ."



"Chúc mừng nhá. Thế là sắp có em trai real rồi còn gì."



Chẳng là mấy hôm trước tự dưng mẹ gọi điện cho tôi, lâu lâu mới chủ động gọi thế này y như rằng có điềm rồi. Đã Gia Cát Dự chuẩn bị tâm lí nhưng tôi vẫn té ngửa khi nhận được tin báo là bả đã mang thai được hơn bốn tháng, nghe đâu khả năng lại là con trai. Nghĩ cũng thấy kì diệu, ở tuổi nàycó thai cũng không phải hiếm lạ nhưng cũng khiến tôi ngỡ ngàng ngơ ngác lắm chứ.



"Thế mày còn định kể chuyện gì nữa."



"Mày có nợ nần gì không?"



"Thiếu tiền thật nhưng mà hổng có nợ nần gì. Có mấy dự án hỏng nhưng tao try hard vẫn bù được."



"Tao cho mày 100 triệu nhé."



Y như rằng thằng Phan Anh nghe xong cằm như rớt thẳng xuống đất.



"Lương tháng 2000 đô của mày đâu!! Sao lại đi làm cho bọn vay nặng lại thế hả Hữu!!!"



"Mới có 35 củ chưa trừ thuế thôi, mày nói phải chuẩn."



Chẳng là cũng cái hôm tôi biết tin mẹ mang thai thì lại nhận được điện thoại của má thằng Vinh, lại nghĩ chắc cổ chỉ định rủ chơi quanh quanh nên tôi từ chối khéo. Ai mà biết người ta lại không đơn giản muốn thế.



"Cũng lâu không gặp Hữu nhỉ. Giờ muốn gặp cũng không dễ gì."



"Cuối năm nên nhiều việc thôi cô ạ."



Dù không biểu hiện ra ngoài nhưng tôi cảm nhận được cách người đàn bà này đối đãi với tôi thay đổi 180 độ rồi.



"Vinh dạo này vẫn hay qua chỗ cháu nhỉ, hai đứa chơi vui chứ?"



Có lúc vui, có lúc không vui á cô.



Cụ thể thì có lúc ŧɦασ thở được, có lúc ŧɦασ nín thở.

"Cháu vẫn trẻ người non dạ lắm, cô cứ nói thẳng để cháu hiểu ạ."



"Ra giá đi. Thằng nhóc ranh ma."



Kịch bản quen thuộc, tấm séc trên bàn tỏa ra mị lực khó cưỡng, đi kèm chiếc bút có thể vẽ ra hàng dài con số.

truyện chữ đam mỹ


"Cô còn định giá được quý tử nhà mình cơ à."



"Nói ít thôi."



"Cháu sẵn sàng nói chuyện nghiêm túc với cô nhưng cô lại dùng tiền để nói chuyện với cháu. Thì cuộc nói chuyện này vô nghĩa."



"Đây là lựa chọn tốt nhất cho cậu. Đừng có cố chấp."



"Cô yên tâm, đây không phải phim, cháu cũng không muốn diễn cái vai nhảm nhí mà cô đang tưởng tượng ra đâu."



Tôi dứt khoát đứng dậy rồi theo tấm chi phiếu.



"Cháu cũng không thể phụ lời khen của cô được, thằng nhóc ranh ma sẽ tự có cách giải quyết của nó."



Cúi mình chào tạm biệt phú bà, tôi thong dong thả bước rời đi.



"Đỉnh quá bạn ơi. Bạn vẽ thử số 10 tỉ mình xem đi." - Thằng Phan Anh nghe kể xong mà hai mắt sáng rực lên, nó háo hức lay lay tay tôi.

"Đang nghĩ xem có nên đấm ông sếp mấy nhát rồi hẵng nộp đơn nghỉ cho sảng khoái hay không."



Hai đứa lại vừa buôn chuyện vừa nhắm rượu đến lúc say mèm.



"Mày, chuyên nghề, mạnh mồm chứ mày không nỡ phải không Hữu?"



"Tao nỡ chứ."



"Sao mà nỡ..."



Đúng giờ, nhãi Thanh lại tới đón con sâu rượu này về.




"Anh gọi xe chưa?"



"Tài xế đang đến rồi. Hai đứa đi cẩn thận."



Chó Phan Anh sau khi chia tay thằng khốn nạn kia thì chẳng thấy yêu đương với ai nữa, có vẻ như nó lại tiếp tục sắm vai cái đuôi của nhãi Thanh rồi. Thôi thì hai đứa cứ như vậy thì tốt hơn, tôi cũng bớt lo lắng sau này...



Ngồi vào trong xe, tôi cuối cùng cũng gồng hết nổi mà bụm miệng lại bắt đầu nôn ọe, ông tài xế cũng quen cái cảnh này rồi nên thuận tay ném cho tôi cái túi bóng.



"Lại văn hóa chú không uống là chú không nể anh đấy à. Còn trẻ thì rượu bia ít thôi, cái thằng gần nhà tao bị ung thư vòm họng xong niệm luôn rồi."

Rút khăn ướt luôn đem theo bên mình ra, tôi lặng thinh lau cái miệng dính tùm lum máu tươi của mình. Đang lau thì điện thoại sáng lên tin nhắn của cái nhóm chat rạp xiếc ba con thú, đại khái là thằng Nguyên lại rục rịch về nước, lần này có thể sẽ ở lại luôn.



Cáo già: Cuối tuần Hữu nhớ ra đón anh sớm đó.



Báo đần: Giờ tao làm gần đấy, tiện qua luôn là được rồi.




Cáo già: Mày không xứng.



Cáo già: Hữu seen không rep à, bé buồn á.



Tinh tinh vương: Hôm nay đi uống với Phan Anh thì phải, chắc đang say rồi.



Báo đần: Để tao bảo cái thằng Anh Anh kia, toàn dạy hư trẻ con thôi.



Cáo già: Hữu đang ổn không đó? Hú một tiếng coi nào.



Hữu bé iu: Hú.



Vì màn hình điện thoại nhem nhuốc máu nên tôi không nhìn rõ chúng nó nhắn cái gì, gõ trả lời cũng khó khăn.

Về đến trọ, tôi lảo đảo đi vào WC giải quyết nỗi buồn rồi quay về giường nằm phịch xuống than thở.



"Còn bao lâu nữa vậy."



"Có đến 5 tháng nữa không vậy, còn kịp biết mặt mũi nhóc em chứ."



"Thằng Nguyên cũng rục rịch mở công ty rồi, còn phải xí một chân ăn bám nữa."



"Thằng Toàn hình như đang được chiêu mộ cho mấy CLB đá giải Ngoại hạng Anh rồi đó. Còn phải save money đến xem nó đá trực tiếp nữa chứ."



"Chú bé Vinh, hừm, chắc phải kiếm vợ cho nó thật, không xinh hơn thằng Hữu này thì trượt từ vòng gửi xe nhé."



"Nhãi Thanh cũng sắp được cấp thẻ luật sư rồi, không biết dáng đứng battle trên tòa của nó thế nào."



"Chó Phan Anh hứa mồm tán đổ nhãi ranh kia từ năm ngoái đến giờ có thất bại không cơ chứ. Phải giục nó đẩy nhanh tiến độ lên thôi."

Lúc này tôi mới giật mình nhận ra cuộc đời không biết từ khi nào đã chẳng còn tẻ nhạt nữa, vẫn còn rất nhiều thứ đang chờ tôi phía trước là đằng khác.



Nhưng tôi không thể chống lại số phận của "kẻ phản diện", tôi phải diễn tiếp những gì đã bỏ dở, trả lại ánh đèn sân khấu và lặng lẽ rời khỏi nơi này.



Mặc cho nước mắt đã rơi thấm ướt gối, tôi mím chặt môi ngăn không cho mình bật ra tiếng khóc nấc thảm hại.



Tôi không muốn chết.



________________________



Sơ: 🥹 Sơ sẽ hong sì poi sang chap sau bé Vinh bị đá tung mõm đâu