Chương 83 : Dạ Tập
" Không biết thống lĩnh đang làm chuyện gì, tại sao cứ đánh du kích với bọn hắn, trực tiếp t·ấn c·ông vào Thiên Ninh Tiên Thành sẽ không nhanh hơn sao?"
" Thôi đi, chuyện cao tầng tốt nhất đừng nói, ngươi nghe câu thần khẩu hại xác phàm chưa?"
" Aii, khi không bị xui xẻo điểm danh đi lên chiến trường than vãn vài câu cũng không được, ta buồn chán phát điên rồi."
" Xui thì chịu chứ biết sao, nhưng ta nghe nói trận chiến này tựa hồ đã có quy định của lão tổ Nguyên Anh Kỳ hai bên, số lượng tu sĩ đều có giới hạn, không được tăng thêm, nếu không từ lâu Diệp lão tổ đã tăng thêm binh lính t·ấn c·ông Thiên Ninh Thành rồi. "
" Đúng rồi, ta nghe nói nữ nhân Đông Châu da trắng nõn nà, mắt to môi hồng so với đám nữ nhân đùi to mắt ti hí cường tráng như hổ ở Hoang Nguyên Bắc Châu chúng ta là một trời một vực đúng không ?"
" ta chưa từng gặp, ngươi hỏi ta, sao ta biết..."
Trước doanh trại Ba tên lính canh, một tên đứng im không nói hai mắt khép hờ tựa như buồn ngủ, hai tên khác thì ngươi một câu ta một câu trò chuyện, không hay biết lúc này một gã tử thần đang lặng lẽ tiến đến chuẩn bị lấy mạng bọn hắn.
" Trận chiến này thật sự có quy tắc ngầm ? thôi mặc kệ, trước tiễn bọn hắn tiến nhập luân hồi đã!"
Lê Hạo ẩn núp ở một chổ cách bọn hắn năm trượng, lắng nghe bọn hắn trò chuyện nội tâm hơi nghi hoặc .
Suy nghĩ một hồi cũng không biết chuyện gì, Lê Hạo liền gác chuyện này qua một bên, Sau đó gập người phóng tới, thân ảnh tựa như một con báo, chỉ phát ra một tiếng xét gió vô cùng nhỏ.
"Xoẹt ! Xoẹt! Xoẹt!"
Ba âm thanh nhỏ bé vang lên, trọng kiếm Lê Hạo lấy tốc độ vô cùng nhanh đâm xuyên cổ họng của ba tên tu ma giả, ba gã này không kịp kêu một tiếng liền c·hết.
Lê Hạo thuận tay thu túi trữ vật của bọn hắn vào tiên phủ, thân hình một lần nữa tiến nhập bóng đêm, hướng về một nơi khác cất bước.
" Ngươi có nghe nói Mấy ngày qua có tầm năm trăm tên Luyện Khí Kỳ đ·ã c·hết, chuyện này tựa hồ là một tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ làm, nhưng đến nay vẫn không bắt được hắn ngươi có tin không?"
" Đương nhiên tin, chẳng lẻ đến bây giờ ngươi mới biết ?"
" ..."
Lê Hạo ẩn núp ở một bên nghe bọn hắn nói, khoé miệng khẽ cười. Bọn này đã đoán đúng tu vi của hắn, nhưng cũng không biết hắn chỉ dùng thực lực Luyện Khí Kỳ mà thôi.
"Xoẹt ! Xoẹt ! Xoẹt !"
ba gã tu sĩ ma đạo đang trò chuyện, bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua, tiếp đó bọn hắn chỉ cảm thấy cổ họng của mình tựa hồ chảy ra máu, toàn thân bắt đầu lạnh dần, không kịp nói gì liền ngã xuống hai mắt nhắm lại vĩnh viễn lâm vào bóng tối.
Thu túi trữ vật, Lê Hạo tiếp tục hướng về mục tiêu kế tiếp xuất phát.
Trong một cái lều, một tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ dùng linh thức cảm ứng xung quanh.
" hả? Có chổ không đúng! "
Hắn tựa hồ cảm ứng được gì nhưng không chắc cho lắm, nên một lần nữa phóng xuất linh thức dò xét.
Phát hiện khí tức ba mươi người đột ngột biến mất, chuyện này chỉ có một giải thích, chính là ba mươi tên này đã b·ị s·át h·ại!
Nhưng mà hắn lại không cảm ứng được một tên nào khả nghi, vậy tên h·ung t·hủ chắc chắn có tu vi cao hơn hắn, chỉ có như vậy linh thức của hắn mới không cảm ứng được!
Thật ra tu vi của Lê Hạo còn thấp hơn người này, nhưng hắn mặc trên người Vạn Biến Pháp Y, kiện pháp y này có thể ngăn cách tu sĩ cao hơn hắn một cảnh giới dò xét, mà tên này đồng cảnh giới với Lê Hạo thì làm sao cảm ứng được.
"Có địch tập kích !"
Tên tu ma giả Trúc Cơ Kỳ này lập tức quán thông linh lực hét lớn một tiếng, sau đó hắn nhanh chân bước ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một thanh kiếm trực diện đâm tới, gã này nội tâm đang gấp bước chân mau lẹ chỉ nghĩ đến đi ra ngoài dò xét, không kịp phản ứng liền bị thanh kiếm này đâm xuyên cổ họng.
"Có địch tập kích?"
Toàn bộ tiểu đội lập tức lâm vào hỗn loạn, vốn dĩ chuyện mười ngày qua liên tiếp có đội đi chấp hành nhiệm vụ biến mất bí ẩn khiến bọn hắn vô cùng sợ hãi, lúc này vang lên tiếng tên tu sĩ ma đạo Trúc Kỳ Cơ vừa c·hết, liền khiến bọn hắn vô cùng hoảng sợ.
" Tên này phát hiện quá sớm, ta vẫn chưa kịp g·iết hắn, thì đã kêu loạn lên rồi" Lê Hạo có chút bất đắc dĩ thì thầm : " một mình ta không thể trong một lúc g·iết c·hết một trăm tên tu ma giả được, thôi kệ g·iết được bao nhiêu thì g·iết vậy!"
Lê Hạo hoá thành một cơn gió, hướng về nơi có nhiều thanh âm của đám tu ma giả tiến tới.
"Xoẹt ! Xoẹt ! Xoẹt "
"Ahh ! Ah !"
Tu sĩ ma đạo liên tiếp ngã xuống, bọn hắn lúc này đã vô cùng hỗn loạn, Thân ảnh Lê Hạo ở trong đám người xuyên tới xuyên lui, trọng kiếm liên tục chém ra, mỗi một lần đều lấy một tính mạng của một tên tu ma giả!.
"Đừng g·iết ta !"
Một đám tu ma giả thấy thực lực của Lê Hạo thì vô cùng hoảng sợ, quên luôn phản kích.
" Tên súc vật, mau dừng tay !"
Lúc này bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm, từ phía xa có một đạo kiếm quang bay tới Lê Hạo.
Hắn nhìn đạo kiếm quang thần sắc có chút ngưng trọng, cất trọng kiếm vào tiên phủ, lấy ra Thanh Linh Kiếm chém ra một đạo kiếm quang đáp trả.
Hai đạo công kích v·a c·hạm, liền vang lên một t·iếng n·ổ to, trong phạm vi hai mươi trượng một đám tu ma giả cấp thấp bị dư uy chấn bay mười trượng, thân thể rơi xuống đất liền phun ra một ngụm máu sắc mặt trắng bệch.
Đạo kiếm quang bị hoá giải, Lê Hạo nhìn về phía đối diện một tên mặc trên người lục bào, tuổi tầm trung niên, khuôn mặt đầy vết sẹo, tựa như là luyện một môn tà công nào đó tạo thành.
" Mười ngày qua, những tên đệ tử biến mất bí ẩn là do ngươi làm ?"
Gã này nhìn Lê Hạo vô cũng trẻ tuổi nội tâm không khỏi kinh ngạc nói.
Hắn kinh ngạc cũng bình thường, dù sao lấy tuổi tác của Lê Hạo mà có tu vi như vậy, ở trong tông môn sẽ được liệt vào hàng ngũ đệ tử chân truyền, làm sao điểm danh đi lên chiến trường cho được.
" Ha ha, cần gì hòi ngu như vậy? ngươi thấy ta xuất hiện ở đây không phải nên minh bạch mọi chuyện rồi sao?"
Lê Hạo nghe hắn hỏi vậy, thì cười nhạt nói.
" Tốt, Tốt, đã đến đây thì ngươi cũng không cần trở về nữa, để mạng lại đi !"
Hắn dứt lời liền bấm niệm pháp chú, quanh thân hắn bỗng nhiên hiện ra mấy trăm con phi trùng to bằng hai ngón chân cái, hắn khẽ quát một tiếng.
" Đi!"
Đám phi trùng này lập tức bay tới Lê Hạo, đồng thời phun ra một luồng khí xanh công kích.
Lê Hạo chứng kiến như vậy, thần sắc không khỏi ngưng trọng, bấm niệm pháp quyết một màn sáng pháp lực hiện ra bao bọc toàn thân ngăn cản khí độc, không chỉ như vậy Lê Hạo còn đồng thời lấy ra chín thanh phi kiếm, khống chế nó hướng về đám phi trùng công kích.
Nếu nhìn sơ qua chỉ là một loại ngự kiếm thuật cảnh giới ngự cửu kiếm bình thường, nhưng người nào cẩn thận quan sát sẽ thấy mỗi một thanh kiếm đều có ẩn giấu ba mươi loại biến hoá.
Chín thanh kiếm, lấy ba mươi loại biến hoá khác nhau công kích đàn phi trùng, trong chớp mắt liền có hai trăm con đã bị phi kiếm chém làm hai, chỉ còn lại hơn một trăm con xông đến.
Lê Hạo trực tiếp cầm Thanh Linh Kiếm lao tới, thi triển Tinh Kiếm Thiên, Thập Tam Kiếm, xuất liên tục năm kiếm, đàn phi trùng mấy trăm con đều c·hết hết.
" Ngươi dám g·iết Độc Linh Trùng của ta, súc sinh đi c·hết đi!"
Tên mặt sẹo thấy đàn phi trùng chỉ trong chốc lát đều c·hết hết, nội tâm vô cùng phẫn nộ liền cầm kiếm lao tới Lê Hạo.
" Hừ! Kẻ c·hết là ngươi !"
Lê Hạo dứt lời cũng xông đến, trong tay Thanh Linh Kiếm điên cuồng chém ra, tiếng hai thanh kiếm v·a c·hạm liên tục vang lên.
" Đinh ! Đinh!"
Gã mặt xẹo tốc độ xuất kiếm vô cùng nhanh, mỗi lần đâm ra đều canh ngay tử huyệt của đối thủ, nếu tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường có lẻ đ·ã c·hết với hắn rồi.
Nhưng xui cho hắn, địch nhân là Lê Hạo. được truyền thừa từ Ngũ Hành Chân Quân, kiếm đạo của hắn hôm nay đã tiến bộ rất lớn, cùng cảnh giới khó gặp đối thủ.
Sau một hồi triền đấu, gã mặt xẹo thấy không làm gì được Lê Hạo, liền lui về sau bấm niệm pháp quyết, mười mấy cái hắc thủ hiện ra trển đỉnh đầu của hắn, sau đó bay đi công kích Lê Hạo.
Lê Hạo nhìn hắc thủ, còn ngưng trọng hơn vừa rồi, thăm dò đã đủ hắn không tiếp tục giả heo ăn hổ nữa. quyết định dùng toàn lực.
Thanh Linh Kiếm trong tay lấy tốc độ cực nhanh liên tục chém ra, lần này không phải ẩn giấu ba mươi loại biến hoá nữa, mà là bảy mươi hai loại!.
Hắn xuất ra mười mấy kiếm, tất cả hắc thủ đều tiêu tán, sau khi hắc thủ biến mất Lê Hạo lập tức lao tới gã mặt sẹo, đâm thẳng ra một kiếm, tên đó cảm nhận được nguy hiểm, muốn lách người né tránh, nhưng kiếm của Lê Hạo tựa hồ phán đoán được bước tiếp theo của hắn, khoá chặt né cách nào cũng không thoát được.
" Phập!"
Sau một hồi né tránh, Lê Hạo rốt cuộc tìm được sơ hở của gã mặt sẹo, xuất ra một kiếm đâm xuyên cổ họng của hắn, rút kiếm ra, Lê Hạo đi đến trước người tên này thu túi trữ vật của hắn vào tiên phủ, sau đó phóng xuất linh thức dò xét mấy dặm xung quanh tìm kiếm tu sĩ ma đạo.
Trong doanh trại lúc này vẫn còn một đám tu ma giả chưa kịp rời đi, Lê Hạo thu hồi linh thức thân ảnh loé lên hướng về chổ những tên tu sĩ ma đạo đang ẩn núp.
Một lát sau, hai mươi mấy tiếng kêu thảm vang lên, Lê Hạo nhìn trước mắt doanh trại, hắn bấm niệm pháp quyết, một hoả cầu lửa hiện ta bay đến doanh trại, một lát sau cả doanh trại đều b·ốc c·háy dữ dội.
Lê Hạo lúc này đã rời đi, chỉ để lại phía sau lưng những ánh lửa đỏ rực, phát sáng giữa trời đêm.