Chương 38 : Tuyệt Cảnh
Gần năm mươi tên Luyện Khí Kỳ tu sĩ, chật vật chạy trốn, nhưng muốn tránh thoát một con phi cầm đuổi g·iết, không phải là chuyện dễ dàng gì.
Mà hoàn cảnh trong Vân Thuỷ Trạch, nghiêm khắc mà nói cũng không nhiều cây cối, hay có nhiều chổ để ẩn núp, chỉ có vô số hoa thảo thôi.
Nhị cấp Bạch Huyết Điêu thần thức trúc cơ kỳ cường đại, cho dù tìm được chổ ẩn núp trong hang động hay rừng cây, rất nhanh nó cũng sẽ tìm được, tìm chổ che dấu không phải ý hay.
Dọc đường còn có không ít yêu thú ý định chặn đường, nhưng khi thấy phía xa sau lưng nhóm người, có một con nhị cấp Bạch Huyết Điêu, đám yêu thú cũng không dám t·ấn c·ông nhóm người.
Bất quá Bạch Huyết Điêu đã lâm vào điên cuồng, gặp bất cứ thứ gì dọc đường nó liền phóng xuất phong nhận, mạt sát tất cả, một đám yêu thú bị tai bay vạ gió, c·hết la liệt xác nằm khắp nơi.
Nhóm người bị đuổi g·iết vô cùng chật vật, trong đầu chỉ có một ý niệm đào mệnh, thoát khỏi Bạch Huyết Điêu, thần sắc vô cùng kinh hoảng.
Mấy tên tu sĩ bị rơi lại phía sau, tức thì trở thành đối tượng chém g·iết của Bạch Huyết Điêu, bị phong nhận của nó chém trúng liền bỏ mình.
" Cứ theo đà này chúng ta chưa ra khỏi Vân Thuỷ Trạch, toàn quân đã bị diệt, nhất định phải tìm cách phản kích mới được!"
Vũ Lạc chứng kiến như thế cất giọng vừa chạy vừa nói.
" Đúng vậy, chúng ta phải hợp lực đem nó chém g·iết, nếu không sẽ c·hết không còn một mống!"
Có người đồng tình nói.
" nhưng mà, ai làm người tiên phong, đối cứng với nó ?"
Câu nói này vang lên, nhất thời mọi người liền trầm mặc.
Trần Lạc nhi cùng Vũ Lạc, chính là hai người mạnh nhất trong nhóm, chỉ có hai người bọn họ làm tiên phong mới được, người khác đi lên đều là chịu c·hết.
Có điều cùng một con Nhị Cấp yêu thú đối cứng, phải bỏ ra một cái giá vô cùng lớn, cho dù gần năm mươi người bọn hắn, cùng một chổ vây công Bạch Huyết Điêu, sợ là c·hết ít nhất cũng phải hơn phân nửa số người hiện giờ, mặc dù như vậy đi nữa, cũng chưa chắc có thể g·iết được nó.
Nếu nó tự bạo mà nói, đồng quy vu tận là vô cùng có khả năng.
Lê Hạo cùng Hi Tuyết, chạy trốn nhanh nhất đang ở phía trước nhóm người, tạm thời mà nói bọn hắn chính là người an toàn nhất.
Vũ Lạc nhìn Lê Hạo thân ảnh thần sắc chán ghét, bộc phát linh lực đuổi theo cất giọng nói:
" Đạo Hữu, hoạ này là ngươi gây ra, ngươi đối cứng với yêu thú chắc không có vấn đề gì phải không ?"
" Vũ công tử hiểu lầm, tại hạ làm sao mà chọc giận nó a, ta chỉ là nghe được tin phía trước hồ nước vân thuỷ trạch, có người phát hiện ngàn năm linh dược."
"Nên mới chạy một mạch, không cùng các ngươi kết nhóm mà thôi. Bạch Huyết Điêu đuổi g·iết chỉ là trùng hợp, chắc ai chọc giận nó chứ không phải là tại hạ, Vũ huynh đã hiểu lầm rồi."
Lê Hạo không nhanh không chậm nói.
Hắn ngu hay sao, mà lại thừa nhận mình chủ động trêu chọc Bạch Huyết Điêu, làm vậy chẳng khác nào kích phát chúng nộ, đến lúc đó hai mặt là địch, chắc chắn phải c·hết rồi!
Hắn cũng không biết tổ chim đó là của Bạch Huyết Điêu, chỉ là tò mò mà thôi, cũng không phải chủ động trêu chọc nó nha.
Hắn là bị động trêu chọc, chứ không cố ý trêu chọc gây tai hoạ .
Vũ Lạc nhìn hắn, mặc dù biết Lê Hạo là người trêu chọc cái này tai hoạ, nhưng cũng không chứng không cớ, lấy gì ép hắn làm tiên phong.
Nhất thời không có cách nào, vô cùng phiền muộn.
Vân Thuỷ Trạch, đầm nước nằm ở chính giữa toà núi lớn này, diện tích vô cùng to khoảng chừng một hai trăm dặm, không biết sâu bao nhiêu, trong hồ nước còn một số thuỷ hệ yêu thú sinh sống.
Chạy trốn một hồi, thì đến đầm nước này, Lê Hạo dừng lại bất đắc dĩ nhìn trước mặt rộng lớn đầm nước.
Đầm nước sâu vô cùng, trong đó còn có yêu thú, ở dưới nước đám thuỷ hệ yêu thú này chiếm lấy ưu thế, vô cùng khó chơi, đến chổ này chỉ còn hai đường một là nhảy xuống nước, cùng yêu thú trong đầm chém g·iết, tìm sinh lộ.
Hoặc là cùng nhóm người này đối cứng Bạch Huyết Điêu.
Nếu cứ dọc theo ven đầm chạy đi, xung quanh khoáng đạt, Bạch Huyết Điêu càng dễ dàng đem bọn hắn tàn sát!
" Xung quanh đầm nước không còn nhiều yêu thú, giúp chúng ta hấp dẫn chú ý Bạch Huyết Điêu, làm sao có thể trốn thoát bây giờ?"
Chúng Luyện Khí kỳ tu sĩ trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng.
" Vũ Lạc đại ca, bây giờ làm sao a."
" Đúng vậy, Vũ Huynh đệ ngươi cùng Trần tiểu thư là ngũ kiệt ở tiên thành, chắc có cách đối phó Bạch Huyết Điêu phải không? "
" Đúng vậy, chỉ cần Trần tiểu thư cùng Vũ công tử xuất thủ kiềm chế nó, mọi người có lẽ có cơ hội chém g·iết nó."
Đám tu sĩ ôm lấy một chút hi vọng, nhao nhao nhìn về phía Vũ Lạc.
Ngũ Kiệt danh tiếng, không phải nói đùa, bọn hắn mỗi người đều có sở trường riêng, nếu bộc phát át chủ bài, không phải không thể cùng Bạch Huyết Điêu chống lại.
Trần Lạc Nhi cùng Vũ Lạc, thấy chúng tu sĩ ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn chính mình, nội tâm thì buồn phiền muốn thổ huyết.
Tai hoạ này cũng không phải hai người bọn hắn gây ra, đám người này nhìn bọn hắn làm gì.
Sao không đi ép tên kia làm tiên phong, giúp các ngươi tìm cơ hội phản sát Bạch Huyết Điêu, chẳng lẻ là do bọn ta thực lực mạnh nhất, cho nên phải giúp tên đó khiêng cái nồi đen này.
Đây là bảo mệnh át chủ bài nha, không đến chính mình sinh tử quan đầu, ai sẽ lộ ra.
Lại nói Bạch Huyết Điêu đuổi g·iết, với thực lực Vũ Lạc cùng Trần Lạc Nhi, tỉ lệ sống sót là vô cùng cao, chưa tới tuyệt lộ át chủ bài sao dễ dàng lộ ra ngoài được.
Vũ Lạc với Trần Lạc Nhi, hai người nhìn đám tu sĩ ánh mắt mong đợi, phiền muộn muốn c·hết, nhưng nhất thời cũng không biết làm sao.
Hai người bọn họ, đã cùng nhau dự định kế hoạch tốt, trước tiên là tìm kiếm linh dược, lại đợi qua nửa tháng lại ra ngoài chém g·iết, tranh đoạt thêm lệnh bài, vậy thì lần này khảo hạch giúp bổn tộc đệ tử, đoạt tới tay danh ngạch, có thể nói là mười phần chắc chín.
Vốn dĩ mọi chuyện đều thuận lợi, bỗng nhiên từ đâu tới tai bay vạ gió, làm r·ối l·oạn bọn hắn toàn bộ kế hoạch.
Mà còn phải giúp một tên không quen không biết, khiêng cái nồi đen này, Tự nhiên làm cho bọn hắn vô cùng phiền muộn.
Vũ Lạc bất đắc dĩ nói:
" Chư vị, không phải hai người bọn ta không muốn, mà dù là lấy thực của hai người bọn ta, cũng không phải là đối thủ của Bạch Huyết Điêu, nếu như phản sát không được nó, chúng ta đều sẽ c·hết ở đây, tự nhiên phải c·hết một cách vô ích, các ngươi cam lòng sao?"
"Không chiến, vậy làm sao bây giờ? Chúng ta còn đường có thể trốn sao?"
Đám tu sĩ mắt thấy sinh tử trước mắt, không khỏi gấp gáp nói.
Trước mặt là đầm nước sâu không thấy đáy, chạy dọc theo bờ không có gì che chắn, bạch Huyết Điêu phóng xuất phong nhận thì càng c·hết nhanh hơn.
Bỗng nhiên, tiếng kêu thảm thiết âm thanh vô cùng lớn, cách khoảng hai dặm truyền đến, chính là Bạch Huyết Điêu đang điên cuồng phát tiết lửa giận.
" Không tốt! Bạch Huyết Điêu sắp đuổi g·iết tới nơi rồi!"
" Vũ công tử, Trần tiểu thư, bây giờ phải làm sao?"
" Đúng đó, Đại tiểu thư mau ra quyết định a, nếu không chiến chúng ta chỉ còn một con đường c·hết ! "
Nhóm tu sĩ đệ tử Trần gia cùng một đám tu sĩ khác, thần sắc hoảng sợ liên tục trưng cầu ý kiến bọn hắn.
" Chiến !"
Trần Lạc Nhi đã nhịn không được, nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ c·hết, lập tức rút kiếm nói
" Không thể đứng yên chờ c·hết, ta làm tiên phong đối cứng với nó, Vũ Lạc huynh, Ngô Phàm huynh, Minh Nguyệt muội muội, Tiết Hoằng Huynh, các ngươi dẫn chính mình tiểu đội, chia làm bốn hướng, dán lên ẩn thân phù ẩn núp mai phục, chờ nó đến liền cùng nhau tiến lên giáp công nó."
" Tốt!"
Chúng tu sĩ tiểu đội lập tức mừng rỡ, dán lên ẩn thân phù, chia làm bốn hướng ẩn núp mai phục.