Mị Tướng Quân

Chương 10: Tai họa vô cớ




Ta thầm kêu không ổn, lần trước lấy Lâm mỹ nhân làm mồi để đánh lạc hướng chú ý của Ninh Vương, đã sớm biết nhược điểm của mình đã rơi vào tay nàng ta. Chắc rằng người cẩn thận kín đáo như nàng ta đã sớm âm thầm chú ý đến Mị Nhụy, cuối cùng lại để nàng ta tìm được sơ hở của Mị Nhụy, càng chắc chắn Mị Nhụy chính là người hôm đó. Điều khiến ta nghĩ không ra chính là sao nàng ta lại dám ra tay ngay lúc này, cả gan làm chuyện trắng trợn táo bạo thế sao?

Ta mới vừa lập công, được Giang Phi quý mến, chỉ bằng mặt mũi của Giang Phi thì Ninh Vương cũng sẽ có chút ý thương xót cho ta.

Ta thầm sốt ruột không biết nàng ta sẽ đối phó với Mị Nhụy bằng thủ đoạn gì, liền nói: "Tại sao cô lại cho rằng Mị Nhụy chính là thích khách kia?"

Nàng ta cười một tiếng: "Muội muội, muội đừng trách tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không biết phải làm thế nào. Tuy ta không có chứng cớ, nhưng vết thương trên người mặc dù đã lành hẳn, nhưng kinh lạc bị thương thì không ai có thể qua được mắt của Phùng ngự y, chúng ta cùng đi đến chỗ vương gia, để vương gia phân xử đi."

Nói xong nàng ta khoan thai ngồi xuống sạp, đưa tay nhận lấy chén trà xanh thị nữ mang đến, môi mỏng nhấp một ngụm, thản nhiên thong thả.

Ta hơi yên lòng, xem ra nàng ta còn chưa dám làm xằng làm bậy, nhưng ta quan sát ánh mắt của nàng lại âm thầm lo lắng, nàng có chuẩn bị mới đến, nhất định là có chỗ dựa, nhưng tại sao nàng ta lại cho rằng Ninh Vương nhất định sẽ tin nàng chứ? Để mặc nàng làm xằng sao?

Bất ngờ ta nghĩ đến sắc mặt của Ninh Vương lúc lĩnh thưởng mà âm thầm hoảng sợ, lúc này mới nhớ trong giây lát cảm xúc của y là phiền chán không kiềm nén được. Có nhiều lần ta cũng nhìn thấy sắc mặt y như vậy, nếu như nói mấy lần trước thì còn có nguyên nhân truy cứu. Nhưng lúc này tại sao y lại tỏ thái độ với một người có công giúp y khiến nương nương cười chứ?

Tất cả chuyện ta làm lại đắc tội y ở đâu đây?

Không để ta phân trần, một ả thị nữ khác tiến lên, đỡ cánh tay ta, đi ngay ra phía cửa. Lâm mỹ nhân thì tha thướt đi theo sát phía sau bọn ta.

Đi không xa đã đến Quỳnh Thư các, xem ra hôm nay Ninh Vương không ghé qua chỗ của mỹ nhân nào, lại một mình ở trong thư phòng, chưa đến gần cửa phòng ta đã nghe thấy mùi hương nồng nàn đặc biệt của rượu hổ phách, lan tỏa ra từ khe cửa, sớm đã có người đi thông báo trước, nói là bắt được thích khách.

Qua một lúc lâu, cửa thư phòng mới mở ra, Lâm mỹ nhân đi đầu bước vào, khom người nói: "Vương gia, thiếp đã sớm nói, thiếp nhất định sẽ giúp vương gia bắt được thích khách."

Hai ả thị nữ kia đẩy Mị Nhụy vào, mà một ả thị nữ cũng nắm thật chặt tay trái của ta, chỉ có thể bước vào theo.

Vừa vào cửa mùi rượu càng nồng, một tay Ninh Vương cầm ly rượu đặt trên bàn, còn tay kia cầm lấy bình rượu sứ thanh hoa, thuận tay rót rượu hổ phách vào trong chén, uống một chén, thờ ơ liếc nhìn bọn ta rồi nói: "Vậy sao?"

May là y không uống rượu say, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, nhưng lúc y nhìn bọn ta thì vẻ chán ghét trong mắt càng sắc nét hơn, chỉ bởi vì uống rượu nên không hề che giấu chút nào.

Ta thầm sốt ruột, trong lòng hiểu ngay nhất định Lâm mỹ nhân biết nguyên nhân, cho nên nàng ta mới mượn cơ hội này, thừa dịp tâm trạng Ninh Vương chán ngán để nghĩ cách diệt trừ bọn ta. Nhưng ta thật sự không biết tại sao y lại bỗng chán ghét ta như thế?

Lâm mỹ nhân cười nói: "Chuyện vương gia giao cho thiếp, thiếp sao dám không làm cố hết sức, thiếp vốn nghi ngờ tại sao thiếp lại bị dính líu vào chuyện thích khách lần trước. Vừa đúng lúc sau khi muội muội đến bái phỏng thì trên người thiếp lại vô duyên vô cớ xuất hiện vệt đỏ. Cho đến hôm nay thiếp thấy ả thị nữ bên cạnh muội muội này bình tĩnh thản nhiên giở trò với tuần lộc mới hiểu được, hóa ra bên cạnh muội muội cũng có một vị cao nhân."

Đôi mắt ngà say của Ninh Vương lướt qua như thể đường đao lạnh lẽo, chân ta lại bủn rủn không tự chủ được, liền quỳ xuống, luôn miệng nói "Vương gia, xin ngài tra rõ, việc này thật sự không có liên quan gì tới Mị Nhụy."

Thế nhưng dường như y không nghe thấy, ngón tay chỉ mân mê bình rượu thanh hoa, lại rót rượu hổ phách vào chén, uống xong mới nói: "Hóa ra, tuần lộc kia là do nàng động tay động chân."

Ta nghĩ việc này không phải là ngài đã sớm biết rồi sao? Người khác không nhìn thấy Mị Nhụy ra tay bắn chết con tuần lộc nổi điên đó, lẽ nào ngài cũng không biết?

Lẽ nào ngài lại muốn dùng điều này trị tội ta?

Uống hết ly rượu, mắt y càng hiện rõ rệt vẻ chán ghét, khiến ta hoảng hốt hơn, lời y nói đã không phân đúng sai, chỉ liên quan đến yêu thích, càng liên quan đến có thể thừa dịp xử lý mỹ nhân dư thừa hay không.

Huống chi, y không cần đích thân ra tay, lại có lý do giải thích với thái tử: Mỹ nhân ngài tặng cho thần đệ tranh chấp với nhau.

Lâm mỹ nhân cố ý lợi dụng sẽ khiến bọn ta chết không có chỗ chôn, ta âm thầm suy nghĩ xem phải làm gì, lại nghe y nói: "Nếu như thế thì giao họ cho nàng xử trí, nhất định phải tra được chân tướng..." Lại chỉ vào bốn thị nữ "Các ngươi trợ giúp cho Lâm mỹ nhân đi."

Ta nhìn rõ vẻ mặt tươi tỉnh của Lâm mỹ nhân bỗng lộ vẻ hung ác, liền biết nàng đã hận ta sâu sắc, giống như vẻ chán ghét của Ninh Vương, đã không buồn che giấu.

"Vậy thiếp cũng không quấy rầy vương gia nữa, đợi xử lý xong chuyện, thiếp sẽ chưng cho vương gia một chén canh giải rượu..."

Giọng nói nàng ta dịu dàng êm ái chỉ đổi lại tiếng lạnh lùng của Ninh Vương: "Đi xuống đi!"

Ta thấy rõ mặt nàng chợt hiện vẻ lúng túng, quay đầu về phía ta, rồi khuôn mặt lại đắc ý, nàng vung tay lên, bốn ả thị nữ kia liền giải ta và Mị Nhuyh ra ngoài điện. Ta nghĩ mãi không hiểu, rốt cuộc tại sao hôm nay bọn ta lại rơi xuống khỏi đám mây trong chốc lát như vậy?

Hình như hai ả thị nữ áp giải Mị Nhụy có võ công cao cường, thủ pháp vô cùng thành thạo, kìm huyệt đạo của Mị Nhụy khiến nàng không thể động đậy. Còn thị nữ áp giải ta cũng có chút thủ đoạn, ta chỉ cảm giác nàng bình tĩnh thản nhiên xoay bẻ cổ tay của ta, để cơn đau ở cổ tay ta thấu tận tim phổi.

Ta bị người khác dùng sợi tơ trói cố định trên ghế. Còn Mị Nhụy thì lại bị một ả thị nữ cong gối đá một cái liền quỳ xuống.

Lâm mỹ nhân khoát tay chặn lai, gọi tất cả bọn thị nữ lui ra, đem theo Mị Nhụy ra ngoài. Mị Nhụy lộ vẻ bị người ta dùng thủ pháp khống chế, không thể động đậy mà bị lôi ra ngoài.

Ta hơi lo lắng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn ta, rất biết rõ nàng ta muốn dùng hình phạt riêng.

Lâm mỹ nhân cầm lấy chén nhỏ, từ từ châm trà vào uống, ta ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ chén trà liền biết nàng ta uống Quân Sơn Ngân Châm, bèn cười nói: "Lâm tỷ tỷ vẫn thích loại trà này à?"

Nàng ta cười một tiếng rồi nói: "Loại trà này cũng coi như là cực phẩm trong các loại trà rồi, cũng có loại ngon hơn nó, nhưng không biết tại sao ta lại không thích, chỉ thích nó. Người bên cạnh bình luận qua loa nói mùi vị nó quá nhạt ta cũng không thích, ngay cả người bình luận không tốt về nó ta cũng cảm thấy ghét, muội nói xem có kỳ quái hay không?"

Nụ cười mỉm trên mặt nàng và lời nói chân thành khiến ta cả kinh, nàng nói là mình hay là Ninh Vương? Lẽ nào chính vì ta làm chuyện gì kích động đến thần kinh của Ninh Vương nên khiến cho y chán ghét mình sao?

Lâm mỹ nhân thấy vẻ mặt của ta liền cười nói: "Xem ra muội đã hiểu?"

Ta lắc đầu: "Tỷ tỷ, ta thật sự không rõ...."

Lâm mỹ nhân lại không nói tiếp nữa, cầm lấy chén trà, đột nhiên hất nước trà vào mặt ta. Ta cảm giác trên mặt nóng rát, nàng cầm lấy chén trà rỗng không đến gần ta, nhẹ giọng nói: "Muội muội, muội có tin không, dù hôm nay ta khiến ngươi bỏ mình không rõ ở trong phòng này, Ninh vương cũng sẽ không trách móc ta lấy một tiếng."

Ta ngẩng đầu cười nói với nàng: "Đó là đương nhiên, tỷ cũng sẽ không sợ có người truyền thủ đoạn của tỷ tới tai Ninh Vương."

Nàng cười nói: "Có đôi khi ta thật sự rất bội phục muội muội, dù là lúc nào muội cũng có thể cười nói tự nhiên. Muội nói xem chuyện Tôn mỹ nhân là sao? Muội nói thử xem vương gia có còn nhớ đến ả hay không?"

Ta thở dài nói: "Không phải là ta và tỷ cũng giống vậy sao?"

Vẻ buồn rầu chợt lóe lên trên mặt nàng, thấy rõ vẻ mặt của nàng, cuối cùng ta cũng hiểu Lâm mỹ nhân đúng thật đã động lòng với Ninh Vương. Nàng trăm phương ngàn kế đối phó ta, sợ không chỉ là vì chuyện lần trước ta mượn nàng qua cầu mà cộng thêm chuyện nàng đã gây ra cái chết khó hiểu cho Tôn mỹ nhân.

Có lúc, tình cảm chính là vũ khí lớn nhất khiến cho người ta phát huy được tiềm lực vô tận.

Ninh Vương lợi dụng điều này rất khá.

Không, không riêng gì Ninh Vương, huynh đệ bọn họ đều giỏi lợi dụng.

Lời của ta chạm vào vết thương của nàng, nàng nhìn ta lạnh lùng thốt lên: "Tuy là nhất thời, nhưng vẫn hơn muội."

Ta nhẹ giọng nói: "Hơn chỗ nào?"

Vốn tưởng rằng nàng giận tím mặt, nhưng nghe lời của ta, mặt nàng lại thấp thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng, như là phấn đấu cả đời vì người khác nhưng bỗng không tìm được mục tiêu phấn đấu. Rồi lại tự độc thoại theo lời của ta: "Muội nói đúng, hơn chỗ nào chứ? Cuối cùng y cũng không sửa đổi được."