Lâm Lan cư nhiên có khúc mắc với Đường Lưu Nhan.
Nhưng điểm ấy dù cái đầu thông minh của Lâm Cẩm Sắt có nghĩ đến vỡ ra thì cũng không thể đoán trước được .
Giống như có gì đó từ dưới đất chui lên, đầu óc ầm ầm vang vọng, ý nghĩ trôi dạt về nơi nào thì dù sao tất cả những chuyện ấy đã qua hết cả rồi.
Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng cười thản nhiên của Đường Lưu Nhan, ngữ khí ấy đúng là vô cùng ôn hòa bao dung , "Tiểu Lan, anh đặc biệt đến đây để chúc mừng em, em không chào đón sao?"
Ngữ khí đó của hắn Lâm Cẩm Sắt chưa từng được nghe.
Không khỏi giật mình sửng sốt. Cô cảm thấy chính mình như món đồ chơi bị người ta túm lại trêu đùa, mặc dù là ở trong đó nhưng lại không biết bất cứ điều gì cả.
Tay cô bị bao lấy bởi một làn hơi ấm áp.
Trực giác muốn rút ra.
Lại bị nắm thật chặt.
Ngẩng đầu nhìn lên người bên cạnh, sắc mặt hắn rất bình thường, vẫn khẽ mỉm cười , bàn tay để không kia của hắn thì vỗ nhẹ lên vai Lâm Lan, nhẹ giọng nói, "Tiểu Lan, em suy nghĩ quá nhiều rồi, anh và chị của em, là thật tâm thành ý..."
Nghe xong, Lâm Cẩm Sắt mím môi, gợi lên một độ cong rất lạnh lẽo, người đàn ông này, lại nói dối không hề chớp mắt, mắt của hắn thế nào mà lại thấy cô thật tâm thành ý ?
.....rõ ràng là hắn đang cố tình giả vờ, một bụng toàn ý nghĩ xấu xa, còn muốn kéo thêm cô vào.
Cô giống như người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng dĩ nhiên ông trời sẽ không để cho cô rảnh rỗi như vậy, lâm Lan bỗng dưng nhìn về phía cô, ánh mắt lợi hại, giọng nói ép tới cực thấp lại có vẻ vô cùng căm hận nó nói, "Nhan ca ca, nhưng anh không nói với em là cô ta cũng tới."
Lâm Lan cũng là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Một khuôn mặt trái xoan điển hình, làn da được khí hậu Giang Nam dưỡng thành trắng mịn như nước, còn có một đôi mắt to trong suốt sáng rực, mặc dù không tính là tuyệt mỹ, nhưng cũng phải gọi là xinh đẹp động lòng người... nhất là khi cười rộ lên, hai bên má lại lộ lên lúm đồng tiền ngọt ngào, là một người con gái rất dễ khiến người ta yêu thích sau một cái nhìn lướt.
Nhưng Lâm Cẩm Sắt biết, đây chỉ là vẻ ngoài giả tạo thôi, con bé Lâm Lan này, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả cô còn không bằng.
Khi nghe thấy câu nói của nó, Lâm Cẩm Sắt có một loại cảm giác muốn cười lên thật to, lời của Lâm Lan cũng chính là suy nghĩ trong lòng cô.
Một tên Đường Lưu Nhan, hắn tính kế với cả cô và Lâm Lan.
Nghĩ như vậy, nhưng cô đã lấy lại được bình tĩnh, đầu óc cũng khôi phục sự thanh tỉnh, không hề hỗn loạn đến mức không chịu nổi.
Cô muốn nhìn xem, hắn có thể làm ra cái trò gì.
Trải qua qua nhiều chuyện như vậy, cô từ khi bị tổn thương tan nát đến giờ, dường như đã trở nên vô cùng kiên cường, bây giờ ngay cả Đường Lưu Nhan âm hiểm giả dối đến thế cô cũng có dũng khí để đối mặt thì làm sao lại e sợ một Lâm Lan chứ.
Cô đã không còn là Lâm Cẩm Sắt năm ấy vì xúc động mà không lường tới hậu quả.
Nghiền ngẫm một lúc, trong lòng đã có cách.
Yên lặng xem xét.
Dường như cảm thấy sự chuyển biến cảm xúc của Lâm Cẩm Sắt, Đường Lưu Nhan nghiêng nhìn cô một cái, trong mắt hơi hơi có ý cười chớp động, nhưng rất nhanh , lại tiếp tục đem tầm mắt chuyển lên trên người Lâm Lan, đôi mắt hắn thẳm sâu không thấy đáy, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Tiểu Lan, anh nghĩ là em hiểu, không cần thiết anh phải nói lại một lần nữa."
Ngữ điệu bình thản, lại lạnh lẽo đến tận xương tủy. Đây chính là Đường Lưu Nhan, tâm tư quỷ dị khó đoán, trong câu chuyện nói vui, cũng không biết trong mặt nạ hoàn mỹ kia che giấu loại sát khí gì. Khiến kẻ khác sởn da gà.
Lâm Lan nghe vậy toàn thân cứng đờ, sắc mặt càng tái nhợt hơn, cho dù đã đánh má hồng thì người ta cũng dễ dàng nhận ra được điều đó. Môi cô ta run run, cuối cùng cũng không nói được gì.
Lâm Cẩm Sắt không có nghe được nguyên do, chỉ là trong lòng cứ có một cảm giác không tốt, không thể nói rõ ra được.
Có thể thấy được dáng vẻ chật vật này của Lâm Lan, khoái cảm trả thù lại ác độc tràn đến như nước.
Đời người đúng là trò đùa, người trong lòng Lâm Lan lại chính là Đường Lưu Nhan.
Cô rút bàn tay bị Đường Lưu Nhan nắm ra, sau đó khoác lên khuỷu tay hắn.
Cô thản nhiên nghĩ, giờ phút này người đứng bên cạnh hắn... là cô, là Lâm Cẩm Sắt cô.
Một cơ hội trả thù thật tốt.
Lâm Lan cắn môi nhìn cô, nhíu mày.
Lâm Cẩm Sắt cười, ánh sáng trong mắt thay đổi, chậm rãi nói, "Chúc mừng , em gái." Cô biết dáng vẻ này cảu cô vô cùng ngây thơ, vô cùng cẩu huyết, nhưng phải cố tình làm như thế mới có đủ lực làm sát thương.
Người bên cạnh không nén nổi phát ra một tiếng cười khẽ, mặc kệ cô kéo cánh tay, hắn chỉ nói với Dung Thất đang đứng một bên không biết phải làm gì, "Dung Thất, cậu phải chăm sóc Tiểu Lan thật tốt nhé."
Dung Thất nghe xong chấn động, nhưng thần sắc cũng chỉ tối đi một chút, cúi đầu ừ một tiếng, đáp, "Tôi hiểu mà, đường tổng giúp tôi chăm sóc Dung gia tốt như vậy, lại đem Lâm Lan gửi gắm cho tôi, tất nhiên tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt ." Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Đường tổng yên tâm đi."
Chỉ là một câu như thế đã đủ để tuyên cáo bi kịch sau khi kết hôn của Lâm Lan.
Hôn nhân không có tình yêu, người chồng thân yêu vì báo đáp ân nghĩa mà đồng ý lấy mình, trên lễ đường, tay của người đàn ông mình yêu nhất nắm chặt lấy tay người phụ nữ mình hận nhất đến nói câu "chúc mừng"...
Khoảnh khắc này Lâm Cẩm Sắt bỗng nhiên mở mắt thật lớn.
Có một suy nghĩ trong đầu bay vút qua, nhanh như một tia chớp điện.
Đường Lưu Nhan làm như vậy, là vì cô? Hắn muốn cô hết giận, cho nên hắn thay cô trả thù Lâm Lan? !
...cô không ngờ tới nguyên nhân là như thế!
Tim đập nhanh hơn, cô không khỏi khép sát cánh tay hơn, chỉ cảm thấy ngũ vị trộn lẫn vào nhau.
Nếu thực sự là như thế, thì vì sao?
Vì sao hắn phải làm vậy?
Trong lòng hỗn loạn vô cùng, cô chỉ nghe thấy tiếng nói khàn khàn của Lâm Lan, như là sắp khóc nó nói, "Nhan ca ca, quả nhiên là anh hận em, nhưng em chỉ dối anh có một lần, vậy mà anh nhẫn tâm hủy đi đời này của em."