Vài ngày sau, thời tiết ngày càng lạnh hơn, buổi sáng khi Lâm Cẩm Sắtthức dậy, nhận được điện thoại của Ngô Ưu, nói muốn cùng cô đi dạo phố,hạn cho cô nửa giờ chuẩn bị sau đó cô nàng sẽ ở dưới lầu “Thúy sắc dụclưu” chờ cô.
Vì thế vừa cúp điện thoại, cô đã vội vàng tiến vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cởi bộ áo ngủ hở chân đỏ thẫm ra đểtìm bộ đồ thích hợp. Tuy rằng Đường Lưu Nhan đã sớm sai người đem nhữngbộ sưu tập thời trang thu đông mới nhất củaParisnước Pháp đến cho cônhưng cô tìm tới tìm lui cũng không tìm được quần áo thích hợp.
Cả tủ quần áo đều là những bộ đồ màu ấm cắt mau theo kiểu dáng ngọtngào, không phải loại mà cô thích …mưa dần thấm đất chịu ảnh hưởng củaNgô Ưu, trừ những bộ quần áo công sở, ngày thường cô chỉ thích mặc quầnáo thiết kế tao nhã màu sắc thanh nhàn.
Điều đó khiến cô trở thành điểm hội tụ của sự mạnh mẽ và sắc sảo, đồng thời, cũng làm cho cô có vẻ tự tin hơn.
Như vậy mới thích hợp với cô.
Nhưng qua tủ quần áo này thật ra có thể nhìn ra sự yêu chiều phụ nữ của Đường Lưu Nhan.
Lâm Cẩm Sắt lắc đầu thở dài.
Suy cho cùng hắn là người thông minh cả đời nhưng lại hồ đồ trong chốclát, chỉ nói từ những bộ quần áo kia cô có thể nhìn ra thật giả tronglời nói lúc trước của hắn, chưa cần nói đến những thứ khác …
Tìm cả buổi vẫn không vừa ý được, đang định đóng tủ quần áo lại, dưquang khóe mắt của cô khẽ liếc không ngờ lại nhìn thấy một chiếc áokhoác ngoài màu kem treo ở vị trí sáng sủa nhất trong tủ, tâm trí khẽchuyển động, hai tay cô kéo xuống, phấn khởi ngắm nhìn.
Mác còn chưa bóc. Sờ lên mặt vải màu kem kia cảm xúc thật không tệ, cổáo dựng thẳng lên, dường vải cắt may tao nhã, thiết kế dài tới đầu gốikhiến Lâm Cẩm Sắt rất vừa lòng, hạ quyết tâm mặc nó vào, phối hợp vớimột chiếc quần bò màu chì và một đôi giày bó màu đen, cô ở trong gươngvô cùng quyết rũ mà già giặn.
Trang điểm đơn gian, sau đó đeo một chiếc kính râm che đi hơn nửa khuôn mặt, nhìn đồng hồ chỉcòn lại 5 phút, cô nhanh chóng cầm chiếc túi xách có thẻ ngân hàng vàchút ít tiền chạy xuống lầu.
Vừa mới đi ra sảnh lớn,Lâm Cẩm Sắt liếc mắt một cái đã thấy Ngô ưu đứng trước một chiếc Ferrari màu đỏ rực, kiểu tóc mới thay đổi là kiểu tóc lượn sóng hiện tại đangrất thịnh hành. Cô dựa lên đầu xe, khuôn mặt nhìn lên trên dáng vẻ chánchết, không biết rốt cuộc cô nàng đã đợi bao lâu rồi. Thời tiết lạnh như vậy thế mà cô nàng chỉ mặc một chiếc váy ngắn liền màu đơn bạc ôm sát,đi đôi giày cao gót hơn 10 phân khiến cho Lâm Cẩm Sắt vừa nhìn đã thấylạnh tới mức kinh hồn bạt vía.
Ngô Ưu ngẩng đầu vừalúc nhìn thấy Lâm Cẩm Sắt đứng ở trên cầu thang dưới sảnh của “Thúy sắcdục lưu”, lại là vẻ mặt rung động nhìn mình, đôi môi đỏ mọng căng lên,cười lạnh nói, “Ngốc nghếch gì ở đó, không tiếp nhận được sao? Đôi mắtcủa cậu kìa…chậc chậc, kính râm lớn thế kia…chẳng lẽ mệt mỏi vì tối quađại chiến ba trăm hiệp cùng Đường đại thiếu gia?”
LâmCẩm Sắt lấy lại tinh thần, vừa đi vừa tức giận trợn mắt với Ngô Ưu: “Cậu nói bậy bạ gì đó?” gần đây cô rất nổi tiếng, cơ mà đều là những tin tức tiêu cực, đeo kính râm chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi. Thực ra côkhông định ra ngoài, chỉ là gần đây cơ hội cô gặp mặt Ngô Ưu quả thựchơi ít, thế mà lại từ chối thì tiếc thật.
“Hừ.”
Không biết người này đang khó chịu gì nữa.
Lâm Cẩm Sắt không nói gì nhìn Ngô Ưu không thèm để ý tới mình, mở cửaxe, giày cao gót tinh tế tao nhã tiến vào trong Ferrari màu đỏ vô cùngnổi bật kia.
Quá kiêu ngạo …
Ngô Ưu một bên nhấn ga một bên không kiên nhẫn nhíu mày nhìn cô, “Đi nào, đi dạo phố.”
“…” Tuyệt vời, sáng sớm dùng Ferrari đi dạo phố, quả nhiên là phong cách Ngô Ưu.
× ×
Thành phố B thực sự là một đô thị phồn hoa, cho dù là sáng sớm, trênngã tư đường vẫn có không ít người. Hoặc đi làm hoặc đi học, còn có cảcông nhân dọn dẹp đường phố.
Một chiếc Ferrari màu đỏ sáng sớm ở trên ngã tư đường gào thét đi qua.
Chiếc xe đi qua đâu đều thu hút ánh nhìn ngoái lại của mọi người nhưngchỉ kịp nhìn thấy những lọn tóc xoăn như tảo biển ở trong gió dây dưakhông rõ.
Ngô Ưu một đường bão táp, Lâm Cẩm Sắt ngồitrong xe chỉ cảm thấy trái tim cũng phải bay ra ngoài! Đang định ý kiến, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của NGô Ưu, đành phải imlặng không lên tiếng ngồi yên, túm nhanh dây an toàn không dám cử động .
Ferrari rốt cục cũng chậm dần tốc độ trên một khu phố buôn bán nổi tiếng của thành phố B, sau đó tìm một nơi đỗ xe tùy tiệndừng lại.
Khi xe dừng lại Lâm Cẩm Sắt cuối cùng cũng cảm thấy chính mình đang được sống lại …
Lòng bàn chân giống như đang giẫm lên một cục bông trôi nổi, cô chờ cho trái tim bớt đập mạnh, vừa nhấc mắt đã phát hiện Ngô Ưu đã sớm đi đượcmột đoạn xa rồi, dáng người cao gầy đó chọc giận không ít động vật giống đực hoặc là nhìn ngắm không chút kiêng nể hoặc là lén lút ngó nhìnnhưng đại tiểu thư ta đây mặc kệ, dừng bướ lại một chút, xoay người, hai tay chống nạnh trừng mắt lớn tiếng nói với Lâm Cẩm Sắt, “Lâm Cẩm Sắt,cậu còn chậm chạp cái gì, nhanh lên nào!”
Lâm Cẩm Sắt chỉ cảm thấy vô lực.
Cô không biết Tiểu Ưu rốt cuộc muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải là đơn giản chỉ đi dạo phố.
Vội vàng như vậy, nhưng lại chọn thời gian sớm như thế…
Dạo phố gì chứ? Cửa hàng còn chưa mở cửa nữa mà.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn mở cửa xe đi về phía Ngô Ưu.