Một ngày tháng sáu, một người phụ nữ đã có thai
Rất lâu rất lâu về sau, lâu đến mức Lâm Cẩm Sắt đã trở thành Đường phu nhân, lâu đến mức Đường phu nhân đã mang thai được ba tháng.
Đứa bé này tới quá mức đột ngột, là thành công của sự "hưng phấn" quá mức của Đường tiên sinh ở đêm cầu hôn đó, khiến cho Lâm Cẩm Sắt vừa mới trở thành Đường phu nhân gục rồi lại gục tiếp, ăn rồi lại ăn tiếp, đồng thời quên luôn việc phòng bị gì đó.
"Em không muốn đứa bé này, em đã hẹn trước với bác sĩ rồi." Lâm Cẩm Sắt trong áp lực lần thứ N bị người nào đó cấm đoán đủ thứ cộng với cả việc bị bắt từ chức rốt cục cũng bùng nổ, đem tất cả tức giận đang có đặt trên người của em bé còn chưa được sinh ra.
Bây giờ Đường Lưu Nhan đã được công nhận là người đàn ông "5 tốt" của gia đình vẫn còn đang nấu canh, nghe thấy liền xoay người lại, mặc dù trong tay vẫn còn đang cầm thìa, nhưng vẻ tuấn tú, ngọc thụ lâm phong vẫn cao ngất như cũ. Hắn nhìn bà vợ yêu của hắn đang căm tức đứng ở cửa phòng bếp, cười không chút sợ hãi, chậm chạp nói, "Đường phu nhân, đừng quên nó cũng là con của anh, muốn hay không, em không quyết định được."
Ánh mắt Lâm Cẩm Sắt lập tức đỏ lên, "Được, bây giờ em đã biết rồi, Đường Lưu Nhan, thì ra anh căn bản là không cần em, người anh muốn chỉ là đưa bé này thôi? Anh có con thì đã nhanh chóng quên mất mẹ của con anh..." Cô thút tha thút thít lên án hắn.
Đường Lưu Nhan ngẩn người, buông đồ nấu ăn trong tay ra, rửa tay, đi qua đó, cúi người ôm cô, cười khẽ thở dài, "Nếu không phải đó cũng là đứa con của em, anh tình nguyện tuyệt hậu." Dừng lại, "Đương nhiên, anh sẽ không để cho chuyện đó xảy ra."
"Em muốn làm việc." Cô giơ tay vuốt tóc, không để ý tới lời ngon tiếng ngọt mang tính gián tiếp của hắn, tiếp tục cáu kỉnh, "Anh không có tư cách cướp đoạt quyền lợi làm việc của em."
"Ngoan nào, chờ em sinh được đứa bé ra, anh đưa cả công ty cho em quản lí." Hắn kiên nhẫn dỗ dành vị phụ nữ có thai cảm xúc không ổn định này.
"Em không thích!"
"Nhưng mà anh thích." Hôn lên đôi môi quật cường của cô, miệng hắn bất giác mỉm cười.
...
Phong ba bão táp nổi lên
Mấy tháng thoát cái đã trôi qua, nháy mắt chỉ còn hai tháng nữa đã tới ngày sinh dự tính của Lâm Cẩm Sắt rồi.
Trừ việc vụng về sắp xếp công việc sinh đẻ, vợ chồng Đường thị bắt đầu cân nhắc đặt cho em bé một cái tên.
Đường Lưu Nhan tin tưởng vững chắc rằng đứa bé trong bụng bà xã là con gái, vì thế có một ngày, đột nhiên hắn nhớ tới việc này, tùy ý mở miệng nói với vợ, "Chờ con gái của chúng ta được sinh ra, chúng ta sẽ gọi nó là Đường Luyến Lan đi?" (luyến là yêu nhé)
Lâm Cẩm Sắt trầm mặc rất lâu, cứ nhìn hắn như vậy, mím môi, một câu cũng không nói.
Đêm đó, Đường tiên sinh ngủ trong thư phòng.
Tối hôm sau, Đường tiên sinh vẫn ngủ trong thư phòng...
Hai người không biết tại sao lại đi tới chiến tranh lạnh thế này ...đây là suy nghĩ của Đường Lưu Nhan. Người thông minh như hắn cũng không biết Lâm Cẩm Sắt rốt cục là đang tức giận chuyện gì. Chỉ nhớ rõ trận chiến tranh lạnh này là lớn nhất từ trước tới giờ, chưa từng có từ lúc hai người họ biết mình có con.
Ngày hôm đó, mặt trời vừa lặn, khi Đường Lưu Nhan tan ca về nhà, Lâm Cẩm Sắt đang ngồi lên chiếc xích đu trên ban công đọc sách. Cô mặc kiểu một chiếc váy mỏng màu trắng dành cho phụ nữ có thai, bụng đã nhô ra rõ ràng, ánh mặt trời ấm áp chiếu khuôn mặt nhìn nghiêng và mái tóc buộc cao của cô, rất yên tĩnh, ấm áp đó vẫn len lỏi tấn công vào lòng hắn.
Đây là vợ của hắn. Trong bụng của cô, còn có đứa bé của hắn.
Hắn tựa vào khung cửa mỉm cười, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, giống như có gì đó sắp tràn ra rồi.
Chỉ cần nhìn cô như thế, không cần làm bất cứ việc gì đã cảm thấy đầy đủ từ trái tim đến cảm xúc rồi.
Lâm Cẩm Sắt nghe thấy tiếng động vọng đến, nhìn thấy hắn, tức giận hừ một tiếng, tiếp tục đọc sách, coi hắn không hề tồn tại ở đây.
Hắn cởi áo khoác vắt lên tay, vòng qua phía sau cô, ở bên tai cô thì thầm "Bà xã, vẫn giận sao?"
Cơ thể Lâm Cẩm Sắt cứng đờ, đột nhiên xoay người dùng hết sức đẩy hắn ra, quăng sách đứng dậy nhìn hắn: "Đừng chạm vào em! Ai là bà xã của anh ! Anh thích vậy thì gọi Lâm Lan đến mà gọi!"
Sắc mặt Đường Lưu Nhan trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nói, "Được rồi, làm sao lại nhắc tới cô ấy?" Hắn hao tổn tâm tư vì cô mà kiến tạo nên một căn nhà ấm áp như vậy, cô lại không hề cảm kích.
Cô cười lạnh, "Lan... Lúc trước quán bar anh cho em cũng tên 'Lan', em không để ý tới, cũng không suy nghĩ cẩn thận, bây giờ thì hiểu rồi... Nhưng anh ngay đến cả con của chúng ta cũng không buông tha, tên là 'Đường luyến lan' ư..." Cô căn bản còn chưa nói xong, nước mắt đã từng giọt từng giọt chảy xuống.
Cô thực sự rất đau lòng, chỉ là cố chịu không nói ra mà thôi. Cô vất vả lắm mới tháo phòng bị nơi trái tim xuống, bỏ qua hết tất cả mà yêu hắn, cô toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn như vậy, nhưng không ngờ đây chỉ là một sự dối trá khổng lồ.
Rốt cục hắn muốn lừa cô đến khi nào đây?
Đường Lưu Nhan thấy cô khóc, trái tim cũng nghẹt lại, nhưng chỉ có thể chống tay lên trán, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Trên thế giới này, chuyện có thể khiến hắn bó tay dường như là không có, nhưng cô chính là người duy nhất mà hắn không biết phả làm thế nào.
Hắn tiến lên hai bước, mạnh mẽ ôm lấy cô, dùng sức ôm chặt lấy trong sự phản kháng của cô, sau đó ở bên tai cô cười nhẹ nói, "Cô bé ngốc, đây chỉ là hiểu lầm thôi, em đừng vội, anh thẳng thắn nói cho em biết."
Vì thế, một câu chuyện đã rất cũ rồi trong tiếng nói nặng nề của hắn chạm rãi bị vạch trần.
"Lúc anh còn nhỏ, quan hệ của cha anh và Tần gia rất tốt, có một ngày anh từng vô tình nhìn thấy tần gia uống rượu say, tựa lưng trên sô pha, miệng vẫn thì thào 'Lan' và 'Con gái', anh vẫn nghĩ tên con gái ông ta là Lâm Lan... Sau khi gặp em, mới biết được thì ra đó là tên của em, chẳng qua sau này cái tên đó lại bị con gái của Phương Tâm chiếm mất... Còn việc khi đó anh đối xử tốt với Lâm Lan, cũng chỉ bởi vì anh nghĩ rằng nó mới chính con gái của Tần gia. Cẩm sắt, anh chỉ muốn bồi thường, nhiều năm như vậy, tất cả anh chỉ là muốn bồi thường ...cái tên đó thực ra là thuộc về em, em mới là 'Lâm Lan' thực sự ."
"Trong tiềm thức của anh vẫn luôn nghĩ như vậy, em mới là Lâm Lan thực sự." Kỳ thật lúc trước đưa cô tới quán bar kia, đặt tên cho nó là "Lan", bây giờ nghĩ lại, đại khái là bắt đầu từ lúc đó, hắn đã để ý tới cô rất nhiều rồi. Cho nên mới dùng phương pháp đó theo bản năng của mình, ý đồ muốn để cô nhìn thấy sơ hở mà hiểu rõ mọi chuyện.
Mọi việc đã quá lâu rồi, hắn nhớ lại cũng có chút khó khăn, vì thế hắn chỉ biết nhíu mày thật chặt.
Rất lâu sau, Lâm Cẩm Sắt mới chậm rãi mở miệng.
"Những chuyện anh làm thật hoang Đường... Em không phải là lâm lan, em là Lâm Cẩm Sắt."
"Xin lỗi." Hắn chạm trán vào trán cô, nhìn vào ánh mắt sũng nước của cô, thấp giọng, "Anh tưởng rằng như vậy là tốt nhất với em rồi."
"Em không muốn làm 'Lâm lan', em là Lâm Cẩm Sắt." Cô kéo áo hắn, cắn môi, nói ra từng chữ từng chữ một.
"Bà xã, anh sai rồi."
"Anh tự nguyện nhận lỗi!"
"Ừ, anh nhận sai, sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy nữa." Hắn giơ tay lên, làm bộ muốn thề với trời. Nếu biết kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, hắn sẽ không làm cô thương tâm như thế...
Hắn chung quy cũng chỉ là một người đàn ông. Hắn vẫn cho rằng hắn yêu một cô gái như vậy, chỉ là một cô gái, không có biệt danh gì cả. Cô hạ một phát súng xuống ngực hắn, sau đó cả người cứ như vậy xông vào lồng ngực hắn đúng chỗ yếu hại nhất, nhưng trên thế giới này chỉ có duy nhất một mình cô sẽ làm như thế, sẽ không có bất kì một người nào khác, mà tất cả những chuyện này, toàn bộ đều koong liên quan đến tên tuổi.
Nước mắt Lâm Cẩm Sắt lại bắt đầu chảy "Đường Lưu Nhan, em có thể tin tưởng anh không?" Trái tim của phụ nữ có thai luôn rất yếu đuối, còn biểu hiện của Đường tiên sinh lại quá mức"Nhẫn nhục chịu đựng"... Hắn cho cô một lối thoát, cô vẫn còn ngang ngạnh không chịu, cô chính là một kẻ ngốc nghếch không biết tốt xấu.
Hắn cười, tiếng cười nhu hòa, "Đường phu nhân, em có thể dùng thời gian cả đời để nghiệm chứng tính chân thực của nó."
Nhiều năm sau, Lâm Cẩm Sắt mới giật mình hiểu ra. Người đàn ông âm hiểm này đã sớm sờ thấu cá tính ăn mềm không ăn cứng của cô, hắn lợi dụng nhược điểm của cô ôn nhu mà bày ra thiên la địa võng, sau đó từng chút từng chút một đem bất an của cô, ngờ vực vô căn cứ của cô lặng yên không một tiếng động ăn hết.
Thì ra từ lúc đó đã rõ ràng, cuộc đời này cô khó mà thoát khỏi đôi cánh ấy.