Mị Tình - Phi Yên

Chương 34:Em Sai Rồi




Khi Hướng Hoa Lạc xoay người định mắng cô một trận..

\-" Nếu lần sau...."

Không thể mắng được gì ..

Tịnh Thiên ấy thế tiến đến ôm chặt lấy anh , phong bế miệng anh..

Vì hơi bất ngờ Hướng Hoa Lạc còn bị Tịnh Thiên đẩy thụt lùi mấy bước chân ..

Đến khi đụng thành bàn ..

Cô ôm cổ anh ,nụ hôn vừa vội vàng ,vừa nồng cháy..

Anh cũng mặc kệ cho cô làm càng ..

Tay Tịnh Thiên choàng qua cổ anh , mắt cô nhắm nhẹ ,cứ thể trằn trọc mút lấy môi anh..
Tịnh Thiên rất rõ cô nhớ người đàn ông này biết bao..

Ánh đèn trong phòng dường lúc sáng lúc tối hắt vào gương mặt nhìn nghiêng của anh, khiến diện mạo của anh càng trở nên mờ ảo.

Người đàn ông này, có được anh đã là một điều xa xỉ, cô thật chẳng dám nghĩ xa vời..
Nắm lấy hạnh phúc lúc nào cô liền tranh thủ , chẳng để trật dù là một giây...

Hướng Hoa Lạc đã không cầm lòng đặng khi lúc bên ngoài trước mặt mọi người cô chạy đến ôm anh..

Huống gì như tình huống bây giờ .Anh cố gắng cách mấy cũng không chống đỡ nỗi với cô gái này..
Hướng Hoa Lạc thở dài bất lực , giờ tay ôm cô vào lòng..
Tịnh Thiên dựa vào lòng anh , ánh mắt cô hiện lên ý cười. Bọn họ mỗi lúc một dính chặt vào nhau. Sau sự đụng chạm mềm mại, thưởng thức mùi hương trà sen từ miệng anh, tâm trí cô bắt đầu hỗn loạn.

Để nụ hôn sâu hơn Hướng Hoa Lạc một tay nâng mặt Tịnh Thiên , một tay ôm chặt người cô. Đầu lưỡi của anh tiến sâu vào, khơi gợi khát vọng bản năng ở nơi sâu thẳm nhất của linh hồn.

\-" Ừm.."

Sự thân mật ngày càng tăng, đầu lưỡi anh cuốn theo hơi thở nóng hổi bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn. Nụ hôn khiêu khích và hơi thở của anh lướt qua mặt, qua cằm, môi và sau vành tai của cô. Sợi dây thần kinh mẫn cảm như bị thứ gì đó kéo căng, nhẹ hơn hoặc nặng hơn một chút thì tốt biết mấy. Nhưng anh cứ giữ lực ở mức khiến toàn thân cô run rẩy, cảm giác còn khó chịu hơn lúc bị chiếm đoạt trong cơn kích tình.

Chỉ là trong lúc này ,anh lại dừng lại đẩy nhẹ cô ra ..

Môi nhếch lên nhìn cô đầy châm chọc..

\-" Em có thể ra về .."

Anh quay về chỗ ngồi , Tịnh Thiên nhìn lén qua thấy nơi nào đó đã đốt liều trại thế mà còn mạnh miệng đuổi cô đi..

Tịnh Thiên không phục..

Đi đến lại quấn lấy anh,Hướng Hao Lac kéo tay cô xuống ,cô lại mặt dày ôm anh..

Kéo bao lần ,đẩy ra không được anh không tiếp tục mặc kệ cô ăn vạ trên người mình..

Áp khuôn mặt xinh đẹp vào lồng ngực anh..

Cô nũng nịu..

\-" Đừng đuổi em đi ,có được không ? Anh không biết em rất nhớ anh hay sao..?"

Anh quay mặt không nhìn cô ..

Cũng không trả lời ..

Tịnh Thiên ngồi dậy, xoay mặt anh lại..

\-" Em sai rồi , hôm nay em nhận tội với anh có được không..?"

Anh hỏi ,với vẻ mặt lạnh nhạt vốn có..

\-" Em sai gì ?"

Tịnh Thiên hít thở sâu , ngước mắt nhìn anh ..

Có chút quẳn bách , im lặng một chút không biết bắt đầu từ đâu..

Hướng Hoa Lạc kéo tay cô xuống đẩy cô ra ..

\-" Anh không có thời gian "

Tịnh Thiên nào cho ,cô vòng tay chặt vào cổ anh ..

Ấm ức quỳnh quáng nói..

\-" Em nói , em nói mà ..Là em..là em đưa hình ảnh cho Tổng Biên Tập tòa Soạn Life "

Nói rồi lại ngẩng mặt chờ đợi anh nổi giận, chưa dám nói tiếp..

Ở trước mặt người đàn ông này có khác gì thủy tinh rỗng ..Nhìn qua đều bị vạch trần..

Hướng Hoa Lạc càng im lặng Tịnh Thiên bất giác càng bất an....

Cô níu áo anh ..

Qua một lúc Hướng Hoa Lạc mới nói ,lần đầu tiên anh nghiêm túc muốn nhìn nhận vấn đề này ..

Vì anh không thể chờ đợi đồ ngốc này cứ lăn tăn mãi được ,còn vì sự nhát gan chậm chạp của cô khiến anh phiền lòng không thôi..

So bì với người phụ nữ của mình là sự ngu dốt của một thằng đàn ông..

\-" Còn gì nữa không ? "

Nghe anh hỏi Tịnh Thiên mím môi , đây có phải là cơ hội để nói ra hết hay không..

Khi mọi việc tỏa bày cô có mất anh hay không?

Tịnh Thiên lòng dạ không yên ..

\-" Thiên Thiên , qua ngày mai chẳng còn cơ hội nào cho em .."

Tịnh Thiên sực tỉnh , cô ngân ngấn nước mắt ..

Nắm tay Hướng Hoa Lạc ..

\-" Lạc , em..em không phải không muốn nói với anh mà em sợ.."

Cô cúi đầu mắt đỏ hoe..

\-" Em sợ sẽ mất anh..."

Trái tim Hướng Hoa Lạc như ai cào lấy ,vừa đau lòng lại vừa vui sướng ..

Nhưng anh vẫn không dỗ dành cô ,vẫn im lặng chờ cô mở lòng với mình..

Tịnh Thiên nức nở ôm lấy anh , thú nhận với anh..

\-" Em hận Thẩm gia , hận Thẩm Cát và cả Thẩm Nguyệt..Đúng là khi tìm đến anh là mục đích mượn anh để trả thù..Nhưng thời gian sau này khi ở bên anh ,em không còn tư tưởng đó nữa ..."

Cô ngẩng mặt nhìn anh ,không cầm được nước mắt rơi trên má , ứ đọng trên hàng mi dài..

\-" Nên em mới quay về Tịnh Thị . Em cứ nghĩ mọi chuyện thật dễ dàng ..Thế nhưng khi em hiểu lòng mình muốn gì ..Mọi thứ trở nên bế tắc..Thù hận dày xéo em..Còn có .."

Cô lau nước mắt , từ khi hai người bên cạnh nhau cô chẳng bao giờ dám nói lòng mình.

Tịnh Thiên không dám nói rõ với anh mọi thứ , cô sợ ảnh hưởng những người liên quan vô tội..

\-" Còn có tình cảm của chúng ta..Em không muốn mình mãi là tình nhân của anh.."

Tịnh Thiên thản nhiên đón ánh mắt dò xét của anh, nói chậm rãi từng từ một để anh nghe rõ.

Hướng Hoa Lạc thơ dài , kết quả lý trí cũng thắng nổi cảm xúc .

Anh đưa tay lau nước mắt cho cô..

\-" Nói xem , anh có nên bỏ qua cho em hay không ?"