Mị Tình - Phi Yên

Chương 27:Chủ Tịch Anh Không Thành Thật.




Nằm sấp trên giường , Tịnh Thiên thất vọng ,cố nhắm mắt lại dỗ dành chính mình không được nghỉ lung tung..

Ngày thứ hai , buổi sáng Tịnh Thiên không đi theo đoàn ..

Phó phòng Hạ Mỹ cũng không ép buộc , nhiệm vụ của cô thật ra đã xong rồi..
Đợi mọi người đi rồi , Tịnh Thiên trở về phòng ,như chú chim nhỏ được xổ lồng..

Nhanh tay  gỡ những thứ không cần thiết trên người mình xuống..

Khoác lên người chiếc đầm trắng tay ngắn , váy dài đến gót chân,  cổ tim nhẹ nhàng thanh thoát ..

Mái tóc xõa ra , vô cùng xinh đẹp lại phù hợp với phong cảnh nước Ý lãng mạng mùa thu ..

Ngắm mình trong gương ,Tịnh Thiên cười xinh đẹp ..

Mang một chiếc túi nhỏ qua một bên , Tịnh Thiên muốn ra ngoài hưởng lấy chút tự do ..

Cô nhìn qua điện thoại , cầm lấy nó gọi đi thêm vài cuộc nữa..

Thế mà vẫn không thể liên lạc ..

Tịnh Thiên mặc kệ anh , lầm bầm mắng nhiếc ..

\-" Hướng Hoa Lạc khốn khiếp"

Ra khỏi khách sạn hòa vào dòng người ,Tịnh Thiên hít thở hưởng lấy khí trời dịu mát, đúng là thật dễ chịu ..

Một số người không cầm lòng đặng còn quay người nhìn qua Tịnh Thiên..

Một cô gái đông phương thanh thoát xinh đẹp , đứng giữ trời tây cô thật mãnh mai và nhỏ nhắn.

Vẻ thoát tục của cô khiến một số đàn ông đến làm quen ..

Tịnh Thiên lại không biết nói tiếng Ý ..

Chỉ biết cười gượng , dùng Tiếng anh để khéo léo từ chối..

Đi được một chút Tịnh Thiên liền đau chân ,cô đến bên bờ hồ ngồi xuống nghe các nghệ sĩ đường phố chơi nhạc..

Nhìn dòng người trên phố ,bỗng nhưng cô thấy mình thật sự rất cô đơn..

Từ sáng gọi cho Hướng Hoa Lạc không được ,thật sự tâm trạng Tinh Thiên trở nên rất tệ..

Cảnh sắc có đẹp mấy cô vẫn không có lòng hưởng thụ..

\-" Thiên Thiên.."

Vì nhớ mà sinh ra ảo giác sao ?

Tịnh Thiên cứ ngỡ mình nghe nhầm ,giọng nói ấm áp đó..

Nhưng mà quá chân thật rồi ..

Tịnh Thiên quay người nhìn theo hướng vừa phát ra âm thanh..

Hướng Hoa Lạc đứng đó ,bộ dáng đẹp đến nghịch thiên , anh cao ngất khuôn mặt đường nét như tạc tượng ..
Ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng , trong trang phục đơn giản áo sơ mi trắng kết hợp với quần màu xanh nước biển đậm..

Tịnh Thiên thật chẳng nghĩ được gì..

Cô như một đứa trẻ , nắm lấy tà váy cứ thế chạy đến nhào vào lòng anh..

Hướng Hoa Lạc cười khẽ ôm lấy cô..
Hôn lên đỉnh đầu Tịnh Thiên..

\-" Chạy nhanh như thế ngã thì làm sao ?"

Người đi đường ,ai cũng quay đầu nhìn họ ..

Khi họ đứng bên cạnh nhau làm sáng cả một góc đường ..

Ngẩng khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh chăm chú..

\-" Sao anh lại đến đây..Có phải nhớ em không ?"

Hướng Hoa Lạc nhéo lấy mũi cô ..

\-" Tiện đường ghé qua.."

Tịnh Thiên chu môi nhón chân không cam lòng cắn nhẹ vào môi anh..

\-" Chủ Tịch.Anh không thành thật.."

Họ nhìn nhau đầy da diết ,tình yêu điều rực lửa trong lòng..Dù không nói ra nhưng cả hai điều cảm nhận được đối phương..

Ngón tay cái sờ lên môi cô , cúi đầu hôn lên ..

Tịnh Thiên nghe anh nói..

\-" Có một chút.."

Tịnh Thiên bật cười , kẻ lười gạt mà..

Chỉ mới mấy ngày mà nỗi nhớ quá nhiều ..
Ôm nhau thật chặt, nụ hôn cũng nhẹ nhàng nhưng nồng cháy..

Qua một lúc Tịnh Thiên dựa vào lòng anh thở hỗn hển..

Hướng Hoa Lạc nở nụ cười cưng chiều..

Vuốt lưng cô .

\-" Đi theo anh.."

Tịnh Thiên không hỏi là đi đâu..

Vì giờ phút này , chỉ cần có anh bên cạnh đi đến đâu cô điều nguyện ý..


Hướng Hoa Lạc thế mà lại đưa đến thị trấn nhỏ Tuscany ..
Bầu trời xanh thẳm, từng căn nhà cao thấp san sát nhau, màu xanh của cây cổ thụ, màu của hoa dại trên khắp núi đồi. Cô nhắm mắt lại hưởng thụ gió nhẹ thổi qua, trong lòng đầy yên tĩnh và bình lặng.

Ở thị trấn nhỏ Tuscany mang đầy màu sắc trung cổ, cô đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ ngắm nhìn tòa nhà cổ kính xen lẫn rêu xanh, có thành cao, trăm cửa sổ xanh biếc, nóc nhà được lợp mái hồng và vôi trắng, trên đó được khảm lục bảo, hồng ngọc và đá cẩm thạch. Những màu sắc kia hòa trộn với ánh sáng mặt trời tạo nên một thứ ánh sáng huyền ảo.

\-" Đẹp quá .."

Tịnh Thiên bị mê mẫn đến mức chẳng biết diễn tả thế nào..
Hướng Hoa Lạc mỉm cười , anh xoa lấy tay Tịnh Thiên ..

\-" Lần sau sẽ đưa em đến những nơi đẹp hơn.."

Tịnh Thiên xoay đầu nhìn anh ,mắt cô cay cay , tránh né ánh mắt của anh ..

\-" Đừng đối với em tốt như vậy "

Hướng Hoa Lạc không trả lời , anh chỉ nhìn cô ..

Cảm xúc này quá tốt đẹp ,chẳng ai biết được từ lúc gia đình cô tan nát cho đến khi lưu lạc ở Nội Mông..Chưa một ngày Tịnh Thiên nghĩ mình sẽ tìm được hạnh phúc..

Thế nhưng bây giờ nó đến quá đột ngột sau đó lại sẽ mất đi ..

Nỗi đau này Tịnh Thiên chỉ cần nghĩ đến lại đau đến thấu tim gan..

Hướng Hoa Lạc thở dài trong lòng , kéo cô ôm vào lòng..

\-" Đồ ngốc.."

Tịnh Thiên hít hít mũi , không cho mình bật khóc..

Cô nói ..

\-" Hoa Lạc nếu lỡ một ngày em lừa dối anh , anh có không cần em nữa không ?"

\-" Em nói xem.."

Trái tim Tịnh Thiên lộp bộp một cái ..

Cô mím môi nhìn anh ..

Xe ngừng lại ,Hướng Hoa Lạc nắm tay cô xuống xe , rồi lẵng lặng nhìn cô..

\-" Thiên Thiên , anh là con người không phải là gỗ đá mà không biết thất vọng hay đau lòng.."

Tịnh Thiên gật đầu, ôm lấy anh..

\-" Hãy cho em thêm thời gian nữa có được không ..?"

Hướng Hoa Lạc có chút thất vọng , anh lại không nỡ bắt ép cô..

Kéo lấy tay cô đi về phía trước..

Xuất hiện trước mặt Tịnh Thiên là  Giáo đường Thánh Lorenzo ở Florence..

Tuyệt đẹp..

Đây là giáo đường của một gia tộc nào đó đã thống trị Florence gần ba thế kỷ, và đây cũng là khu lặng mộ của gia tộc đó. Nghe nói gia tộc này sinh ra ba vị giáo hoàng cùng hai vị Hoàng hậu của Pháp.

Có rất nhiều du khách tham quan nơi đây, vừa vào có hướng dẫn viên , anh ta nói tiếng Ý ..

Hướng Hoa Lạc không hổ danh là chủ tịch một tập đoàn lớn ..Anh giao tiếp bằng Tiếng Ý lại rất thành thạo..
Tịnh Thiên đưa mắt nhìn anh đầy hâm mộ..

Không cần nhìn , anh vẫn biết Tịnh Thiên vẫn chưa rời mắt khỏi anh..

\-" Tối về anh cho em nhìn. Bây giờ lo mà nhìn đường cho anh.."

Hai má Tịnh Thiên ửng hồng cười tủm tỉm ,bàn tay nhỏ cào cào lòng bàn tay của anh ..

\-" Hừ..Anh đừng tưởng bở .."

Cũng may người đi cùng , không nhìm họ chẳng biết có hiểu tiếng của họ hay không nữa..

Đi theo người hướng dẫn đi thăm khắp nơi, bọn họ vòng qua giáo đường tiến vào phòng lớn..

Khắp nơi là các tác phẩm điêu khắc động lộng người..

\-" Em chờ một chút..".

Cũng chẳng biết anh đi đâu ,Tịnh Thiên gật đầu ..