Mị Tình - Phi Yên

Chương 2:Buổi Tối Du Mông.




Buổi tối ở ngoại Mông khá lạnh, nhưng với người dân bản địa là chuyện bình thường. Bọn họ vẫn mặc những bộ quần áo mỏng manh thoải mái. Nhưng với Tịnh Thiên dù cô đã ở đây hơn một năm, cơ thể của cô vẫn không thể hòa nhập được. Xung quanh toàn núi lại gần suối, chỉ mới sáu giờ tối hơi sương đã phủ đầy mờ ảo. Có một khu lân cận vì chưa có điện đi vào sâu nên bọn họ điều sử dụng đèn dầu.

Riêng nơi này vì có nhà máy sản xuất nên các công nhân điều có Ger để ở, có điện để dùng. Đây là đặc quyền của công nhân làm cho Hướng Thị. Một số người dân có con còn được hưởng chế độ cho con vào thành phố để học chữ. Dĩ nhiên đa phần người dân nơi đây ai cũng ao ước được như thế. Nhưng đâu phải ai cũng dễ dàng được vào làm.

Tịnh Thiên choàng thêm chiếc khăn lên đầu, ngồi thẫn thờ trên đỉnh đồi nhìn ánh trăng treo trên bầu trời đêm.

\- Vì sao trốn tránh tôi?

Cả thân người Tịnh Thiên run lên, cô xoay người không biết Hướng Hoa Lạc đứng phía sau cô lúc nào. Anh thong thả đứng cách cô tầm năm bước chân, bộ dạng cao ngất bất phàm. Tịnh Thiên theo quán tính nhanh chóng đứng dậy, ngây ngốc nhìn anh. Hướng Hoa Lạc ung dung đút hai tay vào túi, chăm chú nhìn cô gái trước mắt.

Ông trời phải nói quá ưu ái cho cô gái này rồi. Da trắng mượt mà, dù nơi đây cuộc sống khá là khó khăn nhưng da dẻ chẳng hề bị ảnh hưởng gì cả. Khuôn mặt vô cùng diễm lệ nhất là đôi mắt to đen láy mơ màng, hàng mi vừa dài vừa cong, chỉ một ánh nhìn có thể bắt thóp sự thu hút đối phương nhanh chóng. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn rất hài hòa với sóng mũi thon cao cùng đôi môi hồng hào. Thân người mảnh mai, mang vẻ yếu đuối làm phái nam chỉ muốn dang tay bảo vệ. Đã vậy khi cô khoác lên người bộ đồ du mục của các cô gái xứ Mông, hòa hợp đến lạ lùng.

Hướng Hoa Lạc không biết nên dùng từ gì để diễn tả, chỉ là rất thu hút tầm mắt của anh. Tịnh Thiên mím môi, hai tay đặt ra sau, dè dặt hơi cúi đầu, những loạn tóc rơi bên cần cổ trắng ngần lay động nhẹ trong gió khiến Hướng Hoa Lạc chẳng muốn rời mắt, chỉ ngặt nỗi cô gái này lại chẳng mở miệng, đầu cúi thấp không dám nhìn anh. Điều gì lại khiến một Tịnh Thiên đầy khí chất tiểu thư tự tin vô tư lự, lại trở nên trầm mặc e dè trước mặt người khác thế này?

Anh tiến đến một bước. Dường như cảm nhận anh đang đến gần, Tịnh Thiên giật thót bước lui về sau đồng thời ngẩng mặt nhìn anh. Hướng Hoa Lạc ngưng trọng bước chân, không vui nói:

\- Cô rất sợ tôi?

Thấy cô vẫn cố chấp im lặng, anh nói tiếp:

\- Nếu đã sợ tôi như vậy\, tại sao còn cố chấp vào đây làm? Cô rõ nơi đây là của Hướng Thị\. Tịnh Thiên\, rốt cuộc cô có ý đồ gì?

Anh thấy rõ sắc mặt Tịnh Thiên thay đổi, hàng mi dài run rẩy. Qua mấy giây, anh mới nghe cô mở miệng lên tiếng.

\- Tôi\.\.\. tôi chỉ là thích nơi đây\.

Dĩ nhiên câu trả lời này làm sao thỏa lòng Hướng Hoa Lạc. Thấy anh nhìn mình chăm chú, trong mắt còn có sự diễu cợt, Tịnh Thiên khẽ thở dài:

\- Là thật\!

Đối mặt nhìn anh, mong anh tin mình, cô hít thở sâu nhẹ xoay người quay mặt về ánh trăng, đưa lưng về phía Hướng Hoa Lạc. Giọng của Tịnh Thiên rất êm tai, dịu dàng.

\- Từ ngày ba tôi mất\, tôi không biết đi đâu\. Tôi không muốn trở về trường\, tôi không muốn bị các bạn học soi mói hay thương hại\. Tôi muốn đi đến nơi không ai rõ về mình\, sống cuộc đời tự do tự tại cho qua ngày\. Lúc tôi đến đây thật lòng tôi không biết nơi này là của Hướng Thị\, chỉ khi vào làm rồi tôi mới rõ là của anh\. Nhưng\.\.\.

Làn môi cô nhếch nhẹ, nụ cười dưới ánh trăng vô cùng mê hoặc, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng sắc bén. Chỉ một cái xoay người, Hướng Hoa Lạc không hề thấy được vẻ bí hiểm vừa rồi. Tịnh Thiên nhìn anh:

\- Lúc tôi biết thì tôi đã quá thích nơi đây cùng công việc nơi này rồi\.

Cô nhìn xuống, hàng mì dài rợp bóng trên làn da mịn màng.

\- Tôi bây giờ không còn gì cả\. Đến nơi đây tôi mới thấy mình được sống lại\. Tôi xin anh\, hãy xem như không biết tôi là ai\, cho tôi được sống như vậy như một năm qua có được không?

Con ngươi trong suốt khẩn cầu nhìn anh. Cũng quá đáng thương phải không?

Với vẻ đẹp này, lời nói này, cử chỉ này thật khiến bao nhiêu đàn ông có thể quỳ rạp dưới chân cô.

Thế nhưng...

Hướng Hoa Lạc lại không nghĩ vậy, anh tin trong lời nói của Tịnh Thiên hơn năm mươi phần trăm là sự thật. Còn lại vẫn còn gì đó là ẩn ý sâu xa. Hướng Hoa Lạc nhìn đến độ Tịnh Thiên không được tự nhiên, đến mức cô nghĩ mình muốn bỏ đi vì ánh mắt người đàn ông này quá sắc bén, giống như sợ nhìn thấu tâm can của mình. Cô chỉ muốn nhanh chân chạy trốn. Cô vốn không phải là người tâm cơ, chỉ vì mục đích cha mất nhà tan mà tự vạch lấy hố sâu tẩm lấy sự tâm cơ gai góc. Thật sự lại quá khó khăn với cô.

Không được, một năm qua bao lần tự diễn, tự đọc thoại, rèn luyện chính bản thân cũng chỉ để chờ đợi phút giây này. Cô không thể lùi bước.

Hướng Hoa Lạc quan sát mọi cử chỉ của Tịnh Thiên.

Chỉ cần cái liếc mắt anh có thể nhìn thấu sự đấu tranh tâm lý của cô gái này.

Tuy không rõ lí do gì nhưng lại vô tình tạo ra hứng thú cho anh, độ cong của môi khẽ sâu.

\- Thẩm Nguyệt rất nhớ cô đấy\. Cô có muốn gặp cô ấy không?

Vừa nói xong anh thấy rõ Tịnh Thiên giật thót người.

Cô nhanh chóng lắc đầu.

\- Không\.\.\. tôi không muốn\.\.\.

Lại thấy mình tỏ thái độ quá rõ ràng, Tịnh Thiên vội cúi đầu nói nhanh.

\- Ý\.\.\. ý tôi là cả Tịnh gia và tôi đã nợ bác Thẩm cùng Nguyệt Nguyệt quá nhiều rồi\. Bây giờ tôi không muốn làm phiền họ nữa\.

Tịnh Thiên còn bước đến gần anh, mùi thơm thiếu nữ pha lẫn hương hoa bay xộc vào mũi Hướng Hoa Lạc khiến lòng anh có cảm giác rạo rực khó tả.

Tịnh Thiên nào biết được anh đang bị làm sao, chỉ là cố dè dặt lấy lòng, ngẩng khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhìn anh.

\- Tôi\.\.\. tôi xin anh đấy\, xin anh đừng nói với ai gặp tôi ở đây\, nhất là người của Thẩm gia\.

Lúc này Hướng Hoa Lạc lại cười khẽ, cô không hiểu vì sao anh cười. Chỉ là nụ cười này tuy rất đẹp lại khiến Tịnh Thiên rùng người.

Nơi cằm hơi đau, Hướng Hoa Lạc bất ngờ nắm lấy cằm cô.

Anh cúi đầu, hơi thở hai người gần nhau.

Trái tim Tịnh Thiên run lên, hai má cũng ửng đỏ.

\- Tịnh Thiên\, cô nghe rõ đây\. Tôi không cần biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì\, nhưng nếu cô không yên phận tôi sẽ cho cô biết thế nào là không đất dung thân\.

Hơi thở Tịnh Thiên như muốn ngừng lại.

Nói xong Hướng Hoa Lạc buông cô ra xoay người đi xuống đồi.

Cả cơ thể của Tịnh Thiên rã rời như thể không còn sức lực, ngồi phụp xuống đất. Bàn tay đè lên ngực trái, hàm răng cắn chặt lên làn môi, hơi thở rối loạn, mãi lúc sau mới yên ổn trở lại.

Ánh mắt nhìn theo bóng dáng cao ngất của Hướng Hoa Lạc ngày càng khuất xa...