Buổi tối,Dương Thuần Miễn nhàm chán ngồi ở phòng khách xem TV, không bao lâu thấy Ngưu Nhu Miên cúi đầu từ trong phòng đi ra, đặt mông ngồi vào bên người Dương Thuần Miễn.“Bọn họ nói tôi viết văn đáng khinh, còn nói tôi cưỡng gian ngôn ngữ dân tộc.” Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên như muốnkhóc, vội vàng an ủi:“Cưỡng gian cũng tốt, như vậy mới có thể sinh đứanhỏ, mới có thể sinh ra ngôn ngữ mới. Đây là sự đổi mới ngôn ngữ vĩ đạicỡ nào à!”
Ngưu NhuMiên nhìn Dương Thuần Miễn cả người bị thương, đầu mang băng gạc lúc này an ủi cô, trong lòng có một loại cảm giác vui vẻ kỳ lạ, buồn chán lúctrước không cánh mà bay, nhìn chàng trai đáng yêu trước mắt này cũngkhông thể không cười lên tiếng.
“Hoàng hoàng, giúp tôi thổi bong bóng đi.” Ngưu Nhu Miên đề nghị nói.
“Bong bóng?” Dương Thuần Miễn không nhớ có mua bong bóng lúc nào à, nghĩ lại, sẽ không phải là cái bao cao su kia chứ?!=_=|||
Quả nhiên,thấy Ngưu Nhu Miên xách một hộp bao cao su màu sắc rực rỡ đi ra. MặtDương Thuần Miễn bắt đầu dần dần đỏ lên, nhưng mà Ngưu Nhu Miên vẻ mặtlại tự nhiên, không thấy chút xíu xấu hổ. Kỳ thật lúc Ngưu Nhu Miên duhọc ở Đức, căn tin thường xuyên phát bao cao su cho sinh viên, hơn nữaĐức người ta đặc biệt thích tặng bao cao su, cho nên cô đã nhìn quen lắm rồi. Ngưu Nhu Miên thấy trên mặt Dương Thuần Miễn đỏ ửng, trêu ghẹonói:“Hoàng hoàng, đỏ mặt cái gì?”
Dương Thuần Miễn im lặng không nói, Ngưu Nhu Miên tinh thần phấn chấn, nói:“Lúc này anh phải nói:‘Tinh thần tỏa sáng!’”
Dương ThuầnMiễn ‘ừ’ một tiếng, ỉu xìu nói:“ Tinh thần tỏa sáng!” Nghĩ thầm trongbụng, tôi biến thành cái dạng này còn có thể đi chụp quảng cáo người tàn tật, còn tinh thần tỏa sáng gì nữa chứ?!=__=
Thấy NgưuNhu Miên đưa cho anh một cái, ý bảo anh thổi, sắc mặt Dương Thuần Miễnlại biến đổi. Ngưu Nhu Miên trêu đùa hỏi:“Làm thế nào thất bại rồi?”
Dương ThuầnMiễn nghĩ đến Ngưu Nhu Miên vừa rồi kêu anh nói lời kịch, vì thế thấpgiọng trả lời:“ Ngưu Nhu Miên, tôi có thể thôi không thổi nữa haykhông!” Trong tay Dương Thuần Miễn đã bị Ngưu Nhu Miên nhét vào một cáibao cao su đỏ.
Ngưu NhuMiên không để ý tới Dương Thuần Miễn, tự mình lấy một cái màu đen rathổi, thổi mới hai cái, phát hiện má vì mới nhổ răng nên còn đau quá, vì thế vứt cái bao cao su đang cầm qua một bên, chuẩn bị đi uy hiếp lợi dụ Dương Thuần Miễn.
“Hoànghoàng, cái hộp này tổng cộng có tám cái, nếu anh thổi hết cho tôi thìtám ngày sao á, buổi tối mỗi ngày anh muốn ăn cái gì tôi đều làm cho anh cái đó, cho anh cảm thụ thế này là hương vị của đế vương.” Ngưu NhuMiên nói xong, nhẹ nhàng cười chờ Dương Thuần Miễn mắc câu. Quả nhiênthấy Dương Thuần Miễn nháy mắt, rõ ràng động lòng rồi, nhưng cúi đầu vừa thấy nguyên hộp bao cao su lại bắt đầu do dự .
“Hoànghoàng, nếu anh không muốn trả lời bằng miệng, chúng ta dùng hành độngđi. Trả lời trong ba giây, quá ba giây coi như đồng ý.”
Dương ThuầnMiễn cảm giác con nhỏ này định có quỷ kế, lập tức tập trung tinh thầnchuẩn bị nghênh đón ba giây kia, chợt nghe Ngưu Nhu Miên tuyên bố:“Đồng ý xin giơ một tay, không đồng ý xin giơ hai tay! Chân chó không chơi!1-2-3, bắt đầu!”
>_
Vài cái đầutiên, Dương Thuần Miễn thổi tốt lắm. Ngưu Nhu Miên lấy dây thun buộclại, cái bong bóng màu đỏ thứ nhất thì xong rồi. Ngưu Nhu Miên thảy thảy cái bao cao su, cảm thấy co dãn không tồi, miệng than thở :“Không biếtcó thể giữ thế này bao lâu.” Đột nhiên một ý tưởng kì quái nảy ra, chạyđến phòng cầm tờ giấy đi ra, viết vài chữ trong đó rồi xếp lại thành sáu miếng, mỗi lần Dương Thuần Miễn thổi xong một cái bong bóng thì cô lạilấy tờ giấy đó bỏ vào trong. Dương Thuần Miễn vốn định xem, Ngưu NhuMiên chết sống không cho anh xem, anh cũng chỉ từ bỏ. Ngưu Nhu Miên cảmthấy cái màu đen kia màu sắc không đẹp, liền ném vào một bên sô pha. Vìthế, vì thức ăn tám ngày sau, Dương Thuần Miễn thổi đến đầu hoa mắtváng, rốt cục thổi xong bảy cái bong bóng. Bảy cái bong bóng có sáu tờgiấy, bất quá Dương Thuần Miễn căn bản là nhìn không thấy cái chữ gìtrong đó.
Ngưu NhuMiên lại lấy đến một cây bút đen, ở trên bảy cái bong bóng viết là“Hoàng hoàng cùng lời nguyền đồ ăn” bảy cái chữ thật to, sau đó đem bong bóng treo trong phòng khách, xong rồi vừa lòng cười hắc hắc ngồi xem ởsô pha, Dương Thuần Miễn nằm té xỉu kế bên, anh thổi đến nổ cả phổi, mồhôi chảy ròng ròng, còn thiếu le lưỡi nữa là thành hình tượng con chóvàng. =__=
Ngưu Nhu Miên ngọt ngào cười, sờ sờ đầu Dương Thuần Miễn:“Hoàng hoàng, trưa mai muốn ăn cái gì?”
“Tôi muốn ăn thịt bò, tôi muốn ăn thịt dê.”
“Ok! Sángsớm ngày mai tôi sẽ đi mua thức ăn liền.” Ngưu Nhu Miên càng xem bảy cái bong bóng kia lại càng thích. Dương Thuần Miễn nhìn bảy cái bong bóngkia trong lòng tức giận vô cùng. Bất quá thấy Ngưu Nhu Miên rốt cụckhông giận nữa, trong lòng cũng nghĩ nghĩ lại. Đột nhiên cảm thấy NgưuNhu Miên là vì thích anh mới có thể giận dỗi chuyện ở siêu thị chuyệnnhư thế, nhưng mà lại không dám xác định, vì thế cẩn thận hỏi:“Nói côlàm y tá thật sự làm cho cô giận như vậy sao? Hay là bởi vì lí do khác?”
Ngưu NhuMiên miễn cưỡng liếc Dương Thuần Miễn một cái, túm một cái gối nhỏ ở sôpha đặt bụng mình, giả bộ bộ dáng thu cúc, một bộ dáng vợ bị ức hiếp,dùng khẩu âm nông thôn nói:“Tôi chỉ muốn một lời giải thích thôi!” Nóixong, Ngưu Nhu Miên đứng lên trở về phòng, Dương Thuần Miễn vội vàng túm góc áo lại Ngưu Nhu Miên, cũng làm ra một bộ biểu tình bi thảm:“Trờisinh chúng ta cùng nhau sống dưới ánh sáng tỏa đường của quốc dân đảng,chúng ta kết nghĩa huynh đệ một phen đi!” Ngưu Nhu Miên cười, giữ chặttay Dương Thuần Miễn túm anh đứng lên sô thượng, lôi kéo một mới nữachừng, đột nhiên tâm tư vừa chuyển, bày ra một bộ dáng hiên ngang lẫmliệt:“Vì giành thắng lợi, hướng anh nã pháo!” Một phen lại đem DươngThuần Miễn đã muốn đứng lên bỏ đó, vung vung về phòng.
Buổi tối,lúc Dương Thuần Miễn rửa mặt bởi vì cánh tay bị thương, có chút bấttiện, vì thế gọi Ngưu Nhu Miên tới giúp đỡ. Ngưu Nhu Miên đêm nay tâmtình không tồi, vì thế kiên nhẫn năng khăn mặt giúp Dương Thuần Miễn lau mặt. Dương Thuần Miễn gật gật đầu, nghiêm túc nói:“Thổi bong bóng quảnhiên đáng giá, hiện tại tôi bắt đầu hưởng thụ cảm giác của đế vương!”
Ngưu NhuMiên vừa nghe, cố ý gõ lên cái trán bị thương của Dương Thuần Miễn,không đợi Dương Thuần Miễn mở miệng oán giận, cô đã nói:“Không có chuyên tốt như vậy đâu! Anh đừng chọc tôi tức giận à! Nhớ rõ ở cổ đại có ônghoàng đế Tư Mã Diệu, cùng phi tử ở trên giường mưa gió một hồi, sauhoàng đế lại nói ‘Ta không chơi với ngươi!’ liền nằm xuống ngủ, kết quảnửa đêm bị phi tử lấy chăn trùm lại ngộp chết! Cho nên anh cũng cẩn thận một chút với tôi!”
“Bị chăntrùm ngộp chết?!” Dương Thuần Miễn từ từ nhắm hai mắt lắc đầu, tronglòng cảm khái, nhìn xem, quả nhiên đàn bà đáng sợ nhất đó! Lão Cổ, huynh rốt cuộc chừng nào mới sửa bảng xếp hạng binh khí a!
Ngưu NhuMiên bắt đầu lau cánh tay cho Dương Thuần Miễn, lau cánh tay xong, nghĩthuận tiện lau chân cho anh ta cũng tốt lắm. Không nghĩ tới Dương ThuầnMiễn ngượng ngùng, Ngưu Nhu Miên mặc kệ không thèm để ý, tháo dép củaanh ra, vừa lau chân vừa nói:“Gần đây Bộ Y Tế thông báo khẩn cấp, hiệngiờ bệnh tay chân miệng đang lan tràn, làm ơn chú ý vệ sinh tứ chi đểtránh bị mắc bệnh!”
=_=||| con nhỏ này!
Buổi sáng,Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn hai người đi siêu thị mua đồ ăn.Ngưu Nhu Miên thấy ngứa miệng nên mua một bịch hạt dưa. Khi trở về, Ngưu Nhu Miên vừa đi vừa cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa toàn bộ đều nhét hết vàotúi tiền Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn mới đầu không muốn, nhưngcũng không có cách nào thay đổi sự thật, vì thế cũng bắt đầu cắn hạtdưa, hai người vừa đi vừa cắn. Bất quá mới ăn có mấy hạt lại cảm thấy kì lạ, hạt dưa mà sao không có hương vị gì hết, ăn không ngon, hỏi:“Đây là hạt dưa gì vậy? Không có hương vị gì hết.”
“Cái này hả? Hạt dưa này để cho chim chóc ăn mà.”
=_=||| quảnhiên không phải người thường, ăn đồ ăn cũng không giống đồ ăn bìnhthường! May mắn anh có quyền làm chủ lựa chọn đồ ăn tám ngày sau, nếukhông ăn mấy cái này không phát triển bệnh độc mới là lạ!“Sao cô ăn cáinày?! Ghê quá!”
Ngưu Nhu Miên không sao cả nói:“Ở Đức thường xuyên ăn, ăn quen mà!”
Ngưu Nhu Miên ngửa đầu nói với Dương Thuần Miễn:“Hoàng hoàng, cơm trưa anh làm chủ, cơm chiều tôi làm chủ đi.”
“Không được! Tám ngày sau cô làm chủ cũng không muộn.” Dương Thuần Miễn nhìn cáibịch hột dưa cho chim chóc ăn kia, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Như vầy đi, chúng ta ai thi chạy đến cái ghế kia, ai chạy trước thì cơm chiều người đó làm chủ!” Ngưu Nhu Miên đưa tay chỉ chỉ cái ghế ở xa xa, nhanh chóng co giò chạy đi.
Dương ThuầnMiễn chạy nhanh đuổi theo, chỉ cần vài bước liền vượt qua Ngưu Nhu Miên. Lúc vượt qua người Ngưu Nhu Miên còn không quên quay đầu làm cái mặtquỷ. Ngưu Nhu Miên ăn gian chạy trước thế mà còn không chạy nhanh bằngDương Thuần Miễn, quýnh lên xấu xa nắm kéo quần áo Dương Thuần Miễn.Dương Thuần Miễn sau sự kiện lộ mông lần trước đã sớm có phòng bị, lấytay đánh nhẹ lên ma trảo của Ngưu Nhu Miên, chạy nhanh đến mục tiêu phía trước. Chạy đến, mạnh mẽ đặt mông ngồi sau đó nghiêng người nằm xuống,lấy tay chống đầu, đắc ý nhìn Ngưu Nhu Miên chạy sát tới sau. Ngưu NhuMiên đứng trước ghế, thở hổn hển, bỉu môi nói:“Đã tàn tật còn chạy nhanh như vậy! Quả nhiên ngay cả cầm thú cũng không sánh bằng!”
Đúng lúcnày, một cụ ông tay cầm thùng nước sơn kinh ngạc nhìn Dương Thuần Miễnđang nằm dài trên ghế, không nói nên lời. Dương Thuần Miễn cùng Ngưu Nhu Miên hai người không hiểu nhìn về phía cụ ông, chỉ thấy cụ ông bất đắcdĩ nói:“Tôi mới vừa đi một hồi liền phát sinh việc này !” Vừa nói vừachỉ chỉ vào mấy chữ nhỏ trên ghế, hai người tập trung nhìn vào, bachữ:“Sơn chưa khô!”
Ngưu NhuMiên nhìn Dương Thuần Miễn đang há hốc mồm, cười đến thiếu chút nữa nộithương. Dương Thuần Miễn nhìn người mình đầy sơn, đau khổ nói:“Cứ xuixẻo như vầy nữa chắc không còn cách nào sống à!”
Ngưu NhuMiên đột nhiên nghiêm túc nói:“Không, anh nhất định phải sống, phải sống giống như cẩu á! ” Nói xong, tiếp tục ôm bụng cười to.
Hai ngườivào nhà trọ, Ngưu Nhu Miên cố nén cười giúp Dương Thuần Miễn thay quầnáo. Dương Thuần Miễn bất đắc dĩ nói:“Cô nói hai ta có phải bát tự tươngkhắc không!”
Ngưu NhuMiên ho khan một tiếng, nói:“Không có khả năng! Tuyệt đối không phảitương khắc đâu, nhất định là tôi khắc anh!” Nói xong, cười hắc hắc nhìnDương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Vừa thayquần áo xong, còn chưa nấu cơm, chợt nghe có người ấn chuông cửa. NgưuNhu Miên vừa mở cửa, chỉ thấy một cô gái tóc quăn uốn lọn, mi như congvút, mắt hạnh hàm mị, đôi môi đỏ mọng khêu gợi. Một đôi thật bông tai to hình tròn vòng ẩn hiện dưới mái tóc. Trên thân mặc một bộ áo lông màutrắng, mặc một chiếc váy sọc ca rô ô vuông, eo nhỏ nắm không chặt. Chânmang một đôi boot cao. Quả thực là cực phẩm trong cực phẩm, người nàogặp cũng thấy đố kị.
“Cô là ytá?” Dư Tư Giáng thấy cô gái mở cửa ngây ngốc nhìn mình, chần chờ đặtcâu hỏi, lập tức tiếp tục nói:“Tôi tìm Thuần Miễn.”
Ngưu NhuMiên theo bản năng sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm trong bụng chẳng lẽ bộ dáng tôi giống y tá lắm sao? Xem ra phải đi hưởng ứng lệnh triệu tập làm ytá trong bệnh viện à nha. Nghĩ nghĩ, Dư Tư Giáng đã vào phòng.
Dương ThuầnMiễn thấy Dư Tư Giáng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức mừng như điên, luốngcuống tay chân, mời Dư Tư Giáng qua sofa phòng khách ngồi chơi.
Dư Tư Giángnhàn nhã cười, ôn nhu nói:“Thuần Miễn, hôm qua nghe mẹ nói anh bịthương, đúng lúc hôm nay làm việc đi ngang qua đây liền đi lên thăm anh, không điện thoại trước có lẽ không sao đâu.”
“Làm sao cóthể? Tôi cầu còn cầu không được nữa là!” Dương Thuần Miễn vừa mới dứtlời liền thấy không ổn, sửa lời nói:“Lúc nào cũng hoan nghênh.”
Ngưu NhuMiên thế mới biết, cô gái này thì ra là trứng cá muối! Xem Dương ThuầnMiễn bộ dạng muốn chảy nước miếng lưng tròng, cảm thấy vô cùng vô cùngkhông vừa mắt.
“Y tá, saocòn không đi pha trà!” Dương Thuần Miễn nhìn Ngưu Nhu Miên phía sau DưTư Giáng. Ngưu Nhu Miên vừa nghe, tức giận đến hai hàng lông mày dựngthẳng, quay đầu không để ý tới Dương Thuần Miễn. Dư Tư Giáng thấy y tálàm gì cả nửa ngày cũng không lên tiếng trả lời, cảm thấy rất kỳ quái,vì thế quay đầu nhìn lại. Lúc này, Dương Thuần Miễn thừa dịp Dư Tư Giáng quay đầu, dùng khẩu hình miệng nói Ngưu Nhu Miên trả cho cô tiền, sauđó khoa tay múa chân năm trăm tệ. Ngưu Nhu Miên thấy có tiền, hướng DưTư Giáng lễ phép cười. Dư Tư Giáng quay đầu thấy Ngưu Nhu Miên tao nhãcười, lập tức chuyển hướng Dương Thuần Miễn. Ngưu Nhu Miên hung tợn khoa tay múa chân nói tám trăm, thiếu một phân cũng không được! Dương ThuầnMiễn bất đắc dĩ gật đầu, Ngưu Nhu Miên thế này mới đi pha trà. Nghĩrằng, làm người sống trên đời này trăm ngàn lần không thể hốt hoảng, nếu không sẽ vì che dấu một lời nói dối mà tiêu phí thiệt nhiều tiền tàicùng tinh lực.
Dư Tư Giáng thấy Dương Thuần Miễn băng đầu, thân thiết hỏi:“Thuần Miễn, không thoải mái sao?”
“Không, đầucó hơi đau, hiện tại tốt hơn nhiều.” Dương Thuần Miễn ngoài miệng đáp,trong lòng lại nghĩ, bị Ngưu Nhu Miên chào giá, lừa đảo, có thể thư thái mới là lạ!
“Thuần Miễn, mặt của cô y tá kia có thật là anh đánh không? Mẹ nói em còn không tin, anh hiền lành như vậy làm sao có thể động thủ đánh người? Hay là đổi ytá khác đi?”
Dương Thuần Miễn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, chuyển hướng đề tài:“Gần đây em cùng bạn trai mới sống chung có tốt không?”
“Tụi em cãi nhau. Có lẽ tính cách em không thích hợp với anh ta.” Dư Tư Giáng thản nhiên nói.
“Tư Giáng, trong tình yêu, có lẽ chủ nghĩa hoàn mỹ của em không thích hợp.” Dương Thuần Miễn thành khẩn nói.
Lúc này Ngưu Nhu Miên đã bưng trà lên đây, khi đặt trước mặt Dư Tư Giáng, còn có ýtứ khác hàm xúc nói:“Dư tiểu thư, cẩn thận nhấm nháp một chút, trà nàythật quý báu đó!” Cố ý đem hai chữ quý báu tăng thêm ba phần âm lượng,sau đó chuyển hướng qua Dương Thuần Miễn, đưa lưng về phía Dư Tư Giánghướng Dương Thuần Miễn cười xấu xa, sau đó liền đứng phía sau DươngThuần Miễn. Dương Thuần Miễn dùng ánh mắt bảo Ngưu Nhu Miên về phòng đi, Ngưu Nhu Miên giả ngu không hiểu.
Dư Tư Giángcảm thấy cô y tá này là lạ, vốn muốn trò chuyện với Dương Thuần Miễnnhiều một chút, nhưng nhìn Ngưu Nhu Miên ở đây, cảm thấy nói chuyệnkhông tiện, vì thế đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Dư Tư Giáng vừa mới đứnglên đột nhiên cái bao cao su màu đen Ngưu Nhu Miên nhét trong ghế ——lộra. Dư Tư Giáng còn chưa biết cái gì đã thấy hai thân hình hung ác dũngmãnh xông đến. Dư Tư Giáng thấy cô cô y tá quái dị kia đập đầu DươngThuần Miễn một cái rồi cướp được ‘cái gì đó’, Dư Tư Giáng cả kinh môianh đào hé mở.
Ngưu NhuMiên giương lông mi lên, nói với Dư Tư Giáng:“Tôi nhặt được một cọctiền, Dư tiểu thư!” Sau đó chuyển hướng Dương Thuần Miễn, ngữ khí giương lên:“Có phải hay không? Dương tiên sinh!”
Dương Thuần Miễn mặt đen thui, cứng ngắc vặn ra một nụ cười, đáp lời:“Đúng vậy! Cũng không biết bao nhiêu tiền đây?”
“Tôi nghĩ, đại khái chắc cũng không thua tách trà lúc nãy bao nhiêu đâu!” Ngưu Nhu Miên vừa nói vừa rung đùi đắc ý.
Dư Tư Giáng đột nhiên thấy tò mò, hỏi:“Cái gì vậy?”
Dương ThuầnMiễn đau đầu không biết trả lời như thế nào đã thấy xấu xa nháy mắt vớianh, Dương Thuần Miễn lập tức có loại dự cảm tai vạ sắp tới nơi, quảnhiên nghe Ngưu Nhu Miên nói:“Dư tiểu thư! Chúng tôi hay nói giỡn ấy mà! Kỳ thật là Dương tiên sinh thích ăn kẹo cao su, sợ cô chê cười nênkhông dám cho cô xem. Dương tiên sinh, anh tiếp tục ăn đi! Bác sĩ nói ăn kẹo cao su giúp anh khôi phục tốt hơn đó.” Nói xong, nhanh chóng đembao cao su nhét vào trong miệng Dương Thuần Miễn.
Dương ThuầnMiễn tức muốn hộc máu, nhìn Dư Tư Giáng cố gắng trưng ra nụ cười, tronglòng âm thầm mắng Ngưu Nhu Miên một trăm tám mươi lần. Ngưu Nhu Miêncùng Dương Thuần Miễn đưa Dư Tư Giáng tới cửa, hai người trừng nhau,thậm chí cánh tay cũng không nhàn rỗi—-đánh nhau, lúc Dư Tư Giáng tớicửa quay đầu lại, Ngưu Nhu Miên đang véo lên mặt Dương Thuần Miễn, thấyDư Tư Giáng quay đầu lại, hai người nhanh chóng đổi thành khuôn mặt tươi cười. Cái tay Ngưu Nhu Miên đang véo má Dương Thuần Miễn lập tức biếnthành động tác sờ sờ, thân thiết nói:“Dương tiên sinh, anh phải nhai vài cái mới được nha, nếu không không có tác dụng đâu à!” Dương Thuần Miễnbiết rõ Ngưu Nhu Miên lợi dụng Dư Tư Giáng, nhưng cũng không muốn ăn một lúc hai cái bao cao su, trên mặt đành phải trưng ra một cái tươi cườirạng rỡ.
Dư Tư Giángđi rồi, cánh cửa mới đóng lại, hai người rốt cục lộ ra gương mặt dữ tợn. Dương Thuần Miễn lấy ra cái bao cao su màu đen trong miệng ra, chất vấn Ngưu Nhu Miên:“Kẹo cao su?! Cô có muốn nếm thử hương vị không?! Có phúc cùng hưởng thôi! Lần trước tôi còn cùng cô ăn cháo Tam Điểm mấy hômđó!” Ngưu Nhu Miên cảm thấy không ổn, nhanh chóng bỏ chạy, Dương ThuầnMiễn đuổi sát tới, thề sống thề chết cũng phải làm cho con nhỏ này nếmthử hương vị bao cao su. Chạy đến chỗ sô pha, Ngưu Nhu Miên bị DươngThuần Miễn túm lấy, mắt thấy sẽ bị cưỡng ép ăn cái bao cao su này, NgưuNhu Miên quơ gào trên sofa vừa hay đụng trúng một cái gì đó, nhanh chóng cầm nó đập lên đầu Dương Thuần Miễn đầu, chỉ thấy Dương Thuần Miễn lậptức bị điện giật, Ngưu Nhu Miên nhìn lại trên tay mình —— là một cây vợt điện đập muỗi! Vì thế thừa dịp Dương Thuần Miễn đang bị tê tê, lạihướng đầu vỗ mạnh một cái nữa, thấy anh ngã xuống đất, lập tức cười haha hai tiếng, nhảy lên sô pha học đại tinh tinh vỗ ngực vài cái,“Hắcrống hắc rống”, đắc ý nhìn xuống Dương Thuần Miễn còn quỳ rạp trên mặtđất. Thấy Dương Thuần Miễn nửa ngày nằm úp sấp không phản ứng, Ngưu NhuMiên đột nhiên hoảng hốt, vội vàng nhảy xuống sô pha, quỳ bên cạnh người Dương Thuần Miễn, khẩn trương lắc lắc anh, kêu:“Hoàng hoàng! Hoànghoàng!” Thấy Dương Thuần Miễn không nhúc nhích, không biết làm sao, lolắng gọi :“Anh không sao chứ, anh đừng làm tôi sợ mà! Dương Thuần Miễn!” Nước mắt đã rơi xuống rồi, cô vội vàng đi đến điện thoại gọi điện thoại cấp cứu. Lúc này đột nhiên một đôi tay kéo Ngưu Nhu Miên lại, chỉ ngheDương Thuần Miễn ở sau cô, đắc ý lớn tiếng nói:“Hôm nay tôi không thểkhông cho cô ăn cái này mà!” Ngưu Nhu Miên quay đầu, Dương Thuần Miễnnhìn thấy Ngưu Nhu Miên lệ rơi đầy mặt đột nhiên giật mình. Ngưu NhuMiên lau nước mắt trên mặt, với tay đoạt lấy bao cao su trong tay DươngThuần Miễn, giận dỗi bỏ vào miệng nhai ‘khốc liệt’, sau đó đứng lên,không nói hai lời liền trở về phòng. Dương Thuần Miễn lúc này mới phảnứng lại, giữ chặt tay Ngưu Nhu Miên, thăm dò cẩn thận hỏi:“Cô không saochứ?”
Ngưu NhuMiên khóc nức nở, miệng ngậm bao cao su, lớn tiếng hét lên:“Ăn bao caosu sẽ chết người sao?! Gì chứ?! Giả chết hù dọa người à!” Ngưu Nhu Miêntự nhiên tức giận làm cho Dương Thuần Miễn không hiểu gì hết. Ngưu NhuMiên “Phèo” một cái phun bao cao su trên mặt đất, ném lại Dương ThuầnMiễn sợ run quay về phòng. Đi tới cửa, Ngưu Nhu Miên đột nhiên lộn lạitrở lại, nhặt cái bao cao su kia lên, oán hận nói với Dương ThuầnMiễn:“Không thể lãng phí! Nếu chưa cắn nát, tôi còn muốn lấy nó nuôi cánữa à!” Nói xong, oai phong lẫm liệt mang theo bao cao su trở về phòng,bỏ lại Dương Thuần Miễn ngây ra như phỗng.
Nuôi cá?! =_=|||
Ngưu NhuMiên trở về phòng, thầm mắng mình, làm thế nào mà khóc như vậy chứ! Làmcho tiểu tử này chê cười. Sau lại nghĩ tới lúc trước mình từng nguyềnrủa Dương Thuần Miễn xài bao cao su gặp hàng secondhand, lại tỉnh lại,về sau cái miệng tuyệt đối không thể quá mức ác độc, nếu không sớm muộngì cũng phải ứng nghiệm trên người mình, cầm bao cao su giơ lên ánh đènxem nó có bị hỏng hay không nhưng nó đen thui thấy không rõ lắm, tứcgiận tìm một cái hộp đem bao cao su ném vào, nhét vào một ngăn tủ tronggóc.
Dương ThuầnMiễn thấy Ngưu Nhu Miên oán hận vào phòng không biết làm sao, ở phòngkhách đi qua rồi lại đi lại, vài lần giơ tay muốn gõ cửa phòng Ngưu NhuMiên, lại do dự buông xuống, kỳ thật anh cũng không biết mình rốt cuộclàm gì mà chọc giận Ngưu Nhu Miên nữa. Ngay lúc Dương Thuần Miễn muốnnâng tay gõ cửa, Ngưu Nhu Miên đột nhiên mở cửa ra, cái tay Dương ThuầnMiễn vội vàng đổi thành gãi đầu.
Ngưu Nhu Miên tà tà liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái, lớn tiếng hỏi:“Anh làm gì vậy? Lén lút !”
Dương Thuần Miễn vừa vò đầu vừa nói:“Cơm trưa thịt dê cùng thịt bò đâu?”
“Đúng ha,không nhắc là tôi quên rồi! Trước hết tôi đem hai cái vừa rồi tính toánmới được à!” Ngưu Nhu Miên kéo Dương Thuần Miễn đến sô pha ngồi xuống,suy nghĩ, nói:“Tiền trà nước 800, tiền giữ bí mật bao cao su 800! Tôichưa cho phép lại nói tôi là y tá của anh, phí tổn thất tinh thần 1000!Tổng cộng 2600! Trả tiền đây!”
“Cái gì chứ? Lại phí tổn thất tinh thần! Không phải lần trước đã đồng ý làm y tá sao?” Dương Thuần Miễn kháng nghị.
“Lần trướcđó là đồng ý trước mặt mẹ trứng cá muối thôi, cái này không bao gồmtrứng cá muối!” Ngưu Nhu Miên liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái, thấyDương Thuần Miễn muốn nói nhiều, lập tức chủ động nhảy ra ngăn chặn:“Tôi còn chưa tính phí kinh hách mà anh giả chết lúc nãy nữa à!”
“Vậy vừa rồi cô hại tôi ăn bao cao su thì sao?!” Dương Thuần Miễn cũng không yếu thế.
“Tôi khôngăn nó sao? Tôi còn ăn nhiều hơn anh hai cái đó, lại còn bị dính nướcmiếng của anh nữa! Về phần phí dụng giả chết, lần sau tôi cũng giả bộmột lần dọa anh, bồi thường bằng tiền không đủ để bù lại tâm hồn mongmanh yếu ớt đã bị khủng bố tổn thương của tôi đâu à, phải cho anh tựmình thể nghiệm một lần mới được.” Ngưu Nhu Miên phẫn hận nói.
“Còn nói tôi là lão hoàng đó! Cô nhìn cô xem, không chỉ viết tiểu thuyết một nữnhiều nam mà còn biết ăn tươi nuốt sống bao cao su!” Dương Thuần Miễnlớn tiếng lên án.
Ngưu NhuMiên miễn cưỡng nhấc mí mắt, nói:“Ai nói tôi không phun nó ra ! Lúc nãytôi mới phun nó ra đó!” Ngưu Nhu Miên lấy một quyển sổ nhỏ ghi ghi ghi,sau đó đứng lên, nói:“Cuối tháng quyết toán sổ sách à!”
“Tôi thấy cô đừng tìm công tác nữa, mỗi ngày ngồi ở nhà lừa gạt tôi lấy tiền cũng tốt lắm!” Dương Thuần Miễn căm giận nói.
Ngưu NhuMiên đóng cuốn sổ lại, khóe miệng cong lên, làm giận nói:“Ôi chao! Làmột chủ ý không tồi nha! Bất quá anh chỉ sống ở đây một tháng, lừa gạtanh chung quy cũng không phải kế lâu dài à! Còn phải tìm công việc!”
Dương ThuầnMiễn tức giận từ sô pha đứng lên, một tay chỉ vào phòng bếp,“Nhanh đilàm cơm trưa! Trả cho cô nhiều tiền như vậy, ai cho cô làm biếng!”
“Tuân lệnh!Coi tiền như rác! Tiểu nhân thay mặt cho ba mẹ đi nấu cơm cho ngài!”Ngưu Nhu Miên cất cuốn sổ, vui vẻ chạy tới phòng bếp .
Ngưu NhuMiên vốn muốn dùng hai củ hành tây ngày hôm qua để xào thịt bò, khôngnghĩ tới bị Dương Thuần Miễn ngăn lại, kêu cô lấy hai củ khác đi, đừngdùng củ hành kia, vì thế Ngưu Nhu Miên liền lấu rau cần xào thịt bòcùng. Đồ ăn bưng lên bàn, Dương Thuần Miễn vừa thấy rau cần lại bắt đầunhíu mày. Ngưu Nhu Miên vú lấp miệng em nói:“Mặt nhăn cái gì mà nhăn,nhanh chóng ăn đi, nhìn cái mặt anh vừa rồi thấy trứng cá muối, quả thật là hận không thể một đầu chui vào trước ngực cô ta á, không sợ ngộpchết à! Không biết có bao nhiêu mỹ nữ đã lọt vào tầm mắt quấy rầy tộilỗi của anh rồi ! Nam mô a di đà phật! Thiện tai! Thiện tai!”
“Tôi nàocó?” Dương Thuần Miễn đánh chết cũng không thừa nhận, bất quá trong lòng lại nghĩ, nếu có thể ngộp chết ở trước ngực mỹ nữ cũng đáng cuộc đời.
Ngưu NhuMiên ánh mắt nhíu lại, nói:“Còn nói không có? Bản chất xấu xa đen tốicủa anh đã bị bộc lộ qua ánh mắt kìa. Sức hút của cẩu nhìn thấy xươngcũng giống như anh nhìn thấy ngực mĩ nữ vậy đó.” Ngưu Nhu Miên hèn mọnnói:“Sách ~ sách ~ sách ~ đừng nói dối lương tâm nữa mà! Muốn nhìn phụnữ không có mặc áo ngực á, anh tìm tôi đi, tôi giới thiệu chỗ đó cho anh xem! Cho anh xem đủ luôn!”
“Ở đâu?” Dương Thuần Miễn 35 truy vấn.
“Nhà trẻ chứ đâu!”
>_
Buổi chiều,Ngưu Nhu Miên ngoài ý muốn nhận được điện thoại của một người bạn trunghọc vài năm chưa liên lạc –“Bạch thiếu gia”, nói là hôm nay anh ta mớitừ Thượng Hải bay về Bắc Kinh, buổi tối mời Ngưu Nhu Miên ăn cơm. NgưuNhu Miên sảng khoái đáp ứng. Ngẫm lại lúc trước biệt danh “Bạch thiếugia” là do cô đặt chứ đâu, vì da anh ta còn mềm và trắng hơn con gáinữa, mỗi lần chọc ghẹo thì mặt lại đỏ, gia cảnh không tồi, nhìn có vẻthiếu gia giống như cây non bị bệnh. Bất quá, sau khi tốt nghiệp đạihọc, bạch thiếu gia không chịu đi theo tương lai tươi sáng của cha mẹđịnh sẵn mà đi gia nhập không quân. Mà Ngưu Nhu Miên một ngày trước khirời Trung Quốc mới đột nhiên báo cho bạn bè biết cô đi Đức du học. Bạchthiếu gia tham gia không quân đương nhiên không thể liên hệ với nướcngoài, vài năm nay bọn họ là hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Có một lần, cônghỉ về nước, Bạch thiếu gia vừa vặn cũng nghỉ ở quân đội, hai ngườiliền đi ăn cơm, lúc đó Bạch thiếu gia không ngừng nói nào là nước ngoàikhông tốt ở trong nước vẫn tốt hơn, làm cho Ngưu Nhu Miên nghe xongkhông thoải mái, bữa cơm tan rã trong không vui, sau đó không liên lạcnữa. Từ biệt từ năm đó tới nay không ngờ lúc này lại gặp mặt bạn cũ.
Ngưu NhuMiên nói với Dương Thuần Miễn cô đi gặp bạn cũ, kêu Dương Thuần Miễnbuổi tối thiệt thòi ăn cơm dư lúc trưa đi. Dương Thuần Miễn buông cuốnsách trong tay, nói:“Răng còn chưa tốt mà đã chạy loạn chung quanh!”
“Tôi lại không đi đường bằng răng, anh quản tôi à!”
“Đó có phải là một trong bốn soái ca mà cô nói thề sống thề chết muốn sống ước hẹn kiếp sau với cô không?”
“Không phải! Bốn người bọn họ là bạn học đại học của tôi! Hiện tại đã sớm không biết đi nơi nào nuôi heo rồi!”
“Nghe còn tốt hơn cô à, cô bây giờ còn không tìm được chỗ nào nuôi heo!” Dương Thuần Miễn xấu ý đả kích Ngưu Nhu Miên.
“Tôi à! Tôi hiện tại sửa thành nuôi chó!” Ngưu Nhu Miên cười tủm tỉm nói.
Dương Thuần Miễn trừng mắt,“Cô nhìn xem cô như vậy , còn dám viết trong sơ lược lý lịch là sinh viên tốt nghiệp đại học N?”
“Anh tốt nghiệp đại học nào?” Ngưu Nhu Miên không phục hỏi.
“Tôi tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh.” Dương Thuần Miễn thản nhiên nói.
Ngưu NhuMiên trong lòng giật mình, nghĩ thầm trong bụng nhìn không ra à, hoànghoàng này còn có cái mũ chó hàng hiệu! Xem anh ta ngu ngốc thế mà khôngnghĩ tới tốt nghiệp đại học hạng nhất Trung Quốc, cũng lạ là vẫn mở được công ty quy mô lớn nha. Bất quá vẫn là hoài nghi hỏi:“Anh có cái gìchứng minh, chứng minh mình là Đại học Bắc Kinh không?”
Dương ThuầnMiễn thấy Ngưu Nhu Miên kia căn bản là không tin, về phòng lấy ra mộtcái áo T-shirt, phía sau lưng in bốn chữ to “Đại học Bắc Kinh”, phíatrước có tên và khóa học của Dương Thuần Miễn,“ Trường học chúng tôi kỷniệm trăm năm ngày thành lập, tôi đi.”
Ngưu NhuMiên lấy cái áo T-shirt, vừa nhìn vừa hoài nghi miết Dương Thuần Miễn,không phục bỉu môi:“Vẫn là không tin, ai biết anh có mua bằng giả trongđó không à?” Nói xong, ghen tị đem cái áo T-shirt vứt trên sofa.
Khi Ngưu Nhu Miên ra ngoài, Dương Thuần Miễn đang trong toilet, Ngưu Nhu Miên đứngngoài cửa nói:“Hoàng hoàng, giữ nhà chăm chỉ nha, tôi đi ra ngoài á! Cócô nào đến đây ăn trộm nhớ cắn họ nha, đừng có đi qua liếm đó!” Nóixong, đắc ý đi ra, lại miết đến cái áo T- shirt trên sô pha, nghĩ tớiDương Thuần Miễn là tốt nghiệp đại học Bắc Kinh mà cô vô cùng sùng báitrong lòng sẽ không vui, xấu ý lấy ra son môi, trên áo anh viết thêm hai chữ, thừa dịp Dương Thuần Miễn chưa ra nhanh chóng vọt đi.
Dương ThuầnMiễn mới từ toilet đi ra, chợt nghe thấy âm thanh đóng cửa. Ngồi vào sôpha nhìn tới cái áo T- shirt của mình bị Ngưu Nhu Miên viết bậy lên đó,tức giận đến mắt trợn trắng, chỉ thấy phía sau hai chữ Bắc Bại, trướcsau bị Ngưu Nhu Miên dùng son môi bỏ thêm một chữ, hiện tại biến thành – bao gạo Đông Bắc!
Buổi chiềuDương Thuần Miễn nhận được điện thoại của bạn thân Chu Lễ Cơ. Chu Lễ Cơlà bạn bè mà Dương Thuần Miễn quen biết trên thương trường, chi nhánhcông ty của Chu Lễ Cơ ở Bắc Kinh cùng tòa cao ốc mà Dương Thuần Miễnlập công ty. Vài lần lui tới, rất là hợp ý, sau lại trở thành huynh đệđáng tin không có gì giấu nhau. Hai người đều thầm mến một cô gái rấtnhiều năm nhưng vẫn không có cơ hội thích hợp thổ lộ. Lần này Chu Lễ Cơvừa trở lại Bắc Kinh đã gọi điện thoại cho anh, nói trước tiên xử lýchuyện công ty, qua mấy ngày cùng ra ngoài ăn cơm. Nói ngắn gọn hai câuliền treo điện thoại. Đây là sự khác nhau của đàn ông cùng phụ nữ, phụnữ thích đem mọi chuyện phun ra trong điện thoại, mặc kệ chuyện quantrọng hay là chuyện bà tám, mà đàn ông thì thích ngắn gọn giảng, gặp mặt nói sau, vô luận là công sự hay là việc tư.
Dương Thuần Miễn vừa cúp điện thoại không lâu liền nhận được điện thoại củaTrác Bội Kiều. Lúc trước Dương Thuần Miễn vẫn chờ cuộc điện thoại này để oán giận Ngưu Nhu Miên độc ác, lúc này nhận được điện thoại, không biết vì sao lại không muốn nói xấu Ngưu Nhu Miên. Trác Bội Kiều nói Ngưu Nhu Miên là người ngoài miệng không buông tha người ta, kỳ thật tốt bụnglắm chỉ là tính tình thích chọc phá người ta làm vui thôi, nói DươngThuần Miễn một tháng này rộng lượng một chút. Dương Thuần Miễn nói vàicâu đáp lời Trác Bội Kiều, liền cúp điện thoại.
Tình yêugiống như miếng thịt bò bít-tết, độ chín khác nhau, hương vị cũng khácnhau. Bất quá, chỉ cần không nấu quá chín, nó sẽ không mất đi phần ngon. Mà những người đàn ông và phụ nữ trong tình yêu thường lại bởi vì tìnhyêu chưa chín mùi mà hồn nhiên không biết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
PS: có vịđộc giả đại học Bắc Kinh phản ứng nói, trường học bọn họ không có ngườinào vô dụng như Dương Thuần Miễn. Oh~~, chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi mà, có cần nghiêm túc thế không. Bất quá tôi đã tiếp xúc qua vài ngườisinh viên của đại học Bắc Kinh quả thật còn hài hước hơn, nhưng là cũngcó số phần tử không bình thường, đó là có một khía cạnh rất nổi bậtnhưng một số mặt còn rất yếu kém.
Kỳ thật viết đoạn này, đơn giản là ông xã tôi là tốt nghiệp đại học BắcKinh, trên trang bìa cuốn ‘Săn bắn mĩ nam’ của tôi viết là như vầy ‘Nữvương ác độc’, tôi nghe xong đổ một thân mồ hôi, sau đó tôi nói với ôngxã, ông ta viết lại thành hai chữ ‘ác nữ’, tôi không phục, vì thế kêuông ấy là bao gạo Đông Bắc. Ông ấy là người Đông Bắc. Nếu làm cho độcgiả Bắc Đại khó chịu , nếu không tôi đổi Dương Thuần Miễn tốt nghiệp Nam Đại đi? Kêu hành tây Giang Nam? Chỉ sợ Nam Đại trường học chúng takhông có người nào vô dụng như vậy. Tôi rốt cuộc nên đem Dương ThuầnMiễn an bài đến chỗ nào thì tốt đây? Tốt nghiệp Đại học truyền hình? Đắc tội thì xin mọi người giơ cao đánh khẽ, bao dung! ^_^
Dương Thuần Miễn nhà tôi xin gửi một lời xin lỗi với độc giả Bắc Đại,tặng kèm một câu truyện cười, chỉ đọc giải trí thôi, đừng giận nhé!
Cố vấn tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh: một cụ ông đi tới, hỏi: “Xin hỏi trường này học gì?”
Cố vấn tuyển sinh: “Thực xin lỗi, chúng con tuyển sinh viên cho đại học Bắc Kinh!”
Cụ ông: “Chính là hỏi đại học của Bắc Kinh đó! Anh này không viết đại học Bắc Kinh thôi?”
Cố vấn tuyển sinh =_=:”Không phải đại học của Bắc Kinh, là đại học Bắc Kinh!”
Cụ ông: “Điều không phải giống nhau sao?!”
Cố vấn tuyển sinh =_= không để ý tới cụ ông, không còn lời nào để nói.
Cụ ông: “Được rồi được rồi, vậy hỏi trường học các anh tuyển sinh điểm bao nhiêu đi?!”
Cố vấn tuyển sinh: “Thấp nhất là 601!”
Cụ ông: “Má ơi! Đây không phải vượt qua điểm trúng tuyển của Bắc Đại rồi sao?!”
Cố vấn tuyển sinh =_=”Chúng ta chính là Bắc Đại a!”