Sáng sớm hôm sau, Ngưu Nhu Miên ăn mặc gợi cảm thấy rõ, Dương Thuần Miễn cảm thấyrất là buồn bực, cáu kỉnh nói:“Cô tìm công việc gì vậy? Ăn mặc thành như vậy? Dù không có tiền cũng không thể bán mình à!”
Ngưu NhuMiên trừng mắt nhìn Dương Thuần Miễn một cái, vênh váo tự đắc nói:“Tôiđang công tác trong tổ nhân viên của đoàn làm phim, nói không chừng đạodiễn vừa thấy tôi, phát hiện tài năng của tôi liền đưa tôi lên làm ngôisao thì sao?! Về sau anh mà gặp muốn gặp tôi thì phải xếp hàng!”
Dương ThuầnMiễn trong lòng thầm nghĩ, tôi xếp hàng mà không thấy được cô mới tốtđó! Đạo diễn không bị cô làm tức chết là phúc đức của ông ta rồi! Đạodiễn, ông tự cầu phúc đi ! A men ~
Ngưu NhuMiên đến tổ phim mới biết được, cô chỉ là tay sai vặt thôi, di chuyểnđạo cụ xung quanh, đi ra ngoài mua cái này nọ cho ngôi sao, lúc diễnviên quần chúng không đủ còn kéo cô lên bổ sung, tóm lại là khác xatrong tưởng tượng của cô. Chạy hết một ngày này so với một ngày làmkhuân vác ở bến tàu còn mệt mỏi hơn. Bạn tốt Chương Vũ cũng thấy đượccông việc này quá không thích hợp với Ngưu Nhu Miên, vì thế giới thiệuNgưu Nhu Miên ngày mai chuyển đi chỗ khác. Ngưu Nhu Miên qua hết ngàynày, giấc mộng là ngôi sao điện ảnh xem như hoàn toàn tan vỡ, bất quá cô cảm thấy làm ngôi sao ca nhạc vẫn còn có khả năng.
>”
Dương ThuầnMiễn buổi chiều hôm nay đi giám sát việc trang trí nhà mới của mình, đôn đốc công nhân đẩy nhanh tiến độ công việc, anh nóng lòng muốn tới đâysống càng nhanh càng tốt, sống cùng con khùng kia một ngày là tổn thọhết một năm!
Khi Ngưu Nhu Miên trở lại căn hộ, Dương Thuần Miễn đang ở phòng khách xem báo, thấyNgưu Nhu Miên mỏi mệt uể oải đi vào, liền trêu chọc nói:“Như thế nào?Ngày đầu tiên lại bị sa thải sao ?”
“Tôi á hả?Làm thế nào có thể chứ?!” Ngưu Nhu Miên không muốn Dương Thuần Miễn coithường, bất quá lo lắng mới vừa nãy giờ gặp Dương Thuần Miễn bỗng baymất tiêu.
“Hôm nay tôi tham gia bộ phim điện ảnh được gọi là [ Cơn lốc ], diễn xuất của tôilập tức chiếm lấy cảm tình của mọi người trong đoàn, đạo diễn nói tôirất có tiềm lực trở thành ngôi sao, nhưng tôi đang lo lắng một chút, sau này nếu tôi lên làm ngôi sao, về sau bạn bè muốn gặp tôi đều phải hẹntrước rồi xếp hàng ah, điều này sao có thể?! Vì thế tôi dịu dàng nói lời cự tuyệt . Mà bộ [Cơn lốc] này thành công là do tôi: ‘xử nữ điện ảnh kỳ tài’ này chỉ đạo diễn xuất đó!!!”
Dương Thuần Miễn ‘xì’ một tiếng, ở chung vài ngày nay anh cũng biết phẩm tính của Ngưu Nhu Miên rồi, lời cô nói không đủ để tin.
“Anh khôngtin hả? Không tin cuối tuần này đi ra ngoài rạp chiếu phim tự mình coiđi!” Ngưu Nhu Miên nói xong, lập tức trở về phòng.
Khi cơmchiều, Dương Thuần Miễn ăn bánh bao, Ngưu Nhu Miên thấy vậy thèm lắm ah, vì thế Ngưu Nhu Miên vẻ mặt tươi cười tìm Dương Thuần Miễn xin một cái. Dương Thuần Miễn nghĩ đến hôm qua bị Ngưu Nhu Miên cướp hết 900 đồngtiền, nghĩ rằng phải tìm một cơ hội gỡ hòa mới được, vì thế đắc ýnói:“450 một cái!”
Ngưu NhuMiên vừa nghe liền phát hỏa, nói:“Biết bánh bao dùng làm chi không? Nếuanh còn nhớ nguồn gốc của bánh bao, nên biết bánh chưng chỉ dùng để dụkim quy tế.” Dương Thuần Miễn đang ăn bánh bao, nghe thế miệng lập tứcbị đóng băng. Lại bị đánh bại!
Buổi tối,Dương Thuần Miễn xem xong thời sự liền chiếm TV không chịu buông, haichân bắt chéo, nghĩ rằng hôm nay rốt cục cũng bị anh giành trước. Tuyrằng anh cũng không phải rất muốn xem TV nhưng nghĩ đến mình chiếm lấyTV không cho Ngưu Nhu Miên xem, có thể thành công thắng một ván, thế làtrong tim toàn màu hồng thôi.
Khi Ngưu Nhu Miên từ trong phòng đi ra, Dương Thuần Miễn còn cố ý khiêu khích đemremote chỉnh lớn âm thanh. Ngưu Nhu Miên cười khuyên Dương ThuầnMiễn:“Ít xem TV một chút đi! Này đối với anh không tốt đâu! Nói cho anhnghe một chút, mỗi ngày ngồi xem TV nhiều như thế sẽ chịu nhiều bức xạ.” Vừa nói Ngưu Nhu Miên còn vừa khoa tay múa chân làm động tác bức xạphun vào người Dương Thuần Miễn,“Sau đó anh sẽ già mau hơn người khác,ngốc cũng mau hơn người khác, sinh con cũng bị ngớ ngẩn hơn con ngườikhác ba lần! Lại nói một chút, anh vốn không linh hoạt rồi, bộ dạng cũng già trước tuổi, gen cũng không tốt lắm, còn đày đọa mình như vậy mà cam chịu sao?” Nói xong, vô cùng đồng tình lắc lắc đầu.
=_=
Dương ThuầnMiễn nghĩ thầm trong đầu, con nhỏ này miệng độc thật đó, mấy người nữnhân viên đang đào tạo chiến thuật hùng biện cho anh cho cũng không phải là đối thủ của cô! Anh vừa chiếm cái TV đã bị cô nói thành thảm nhưvậy, hừ, bất quá anh không mắc lời cô đâu, ý đồ của cô là muốn chiếm TVmà anh….nhất định không cho. Xem ai thua ai. Hừ!!!
Ngưu NhuMiên cũng không phải rất muốn xem TV, nhưng gặp Dương Thuần Miễn hướngcô tuyên chiến rõ ràng như thế, ngược lại khơi dậy quyết tâm muốn cướpTV của cô. Vì thế Ngưu Nhu Miên về phòng lấy một cái bìa bao một cuốnsách lại, cũng ngồi vào sô pha giả bộ xem. Thái độ hết sức chăm chú, khi thì lộ ra khuôn mặt mê đắm, khi thì đưa tay đặt ở trên môi. Dương Thuần Miễn vốn cũng không có hứng thú với TV cho mấy, lúc này thấy vẻ mặtNgưu Nhu Miên xem quyển sách kia hứng thú như thế, nhịn không được mởmiệng hỏi:“Đó là sách gì vậy? Có thú vị như vậy sao?” Vốn định thăm dòliếc mắt một cái, ai ngờ Ngưu Nhu Miên vội vàng đem sách đóng lại,nói:“Không nói cho anh!” Thấy Dương Thuần Miễn phẫn nộ rời đi, cô lạibồi thêm một câu, nói:“Đó là một cuốn tiểu thuyết lâu đời nổi tiếng,đại khái nội dung là một mỹ nữ không hiểu sao lại té xỉu, sau đó bị mộtngười đàn ông mạnh mẽ kéo vào rừng rậm.” (Sun: đố các nàng là chuyện gì vậy? các nàng chắc chắn là ai cũng bít hết nha!!!), hai mắt Dương Thuần Miễn sáng lên, thấy Ngưu Nhu Miên có chút hứng thúnhìn anh, mặt nhất thời đỏ lên, chợt nghe Ngưu Nhu Miên tiếp tụcnói:“Cũng không phải đẹp mặt gì, nếu anh muốn xem, cho anh nè, nhưng tôi và anh đổi, tôi thích xem TV!” Nói xong, đem sách xếp lại. Dương ThuầnMiễn ngượng ngùng gật gật đầu, lại sợ Ngưu Nhu Miên đùa giỡn nữa, vì thế hai người một tay giao sách một tay giao remote, giống như mafia traođổi con tin lấy tiền chuộc trong TV. Remote vừa đến tay, Ngưu Nhu Miênlập tức chuyển tới kênh phim truyền hình, tiếp tục xem bộ phim ngày hômqua cô xem. Mà Dương Thuần Miễn vừa lật sách ra, lập tức há hốc mồm –
[ Công chúa bạch tuyết ]!
Dương ThuầnMiễn thẹn quá thành giận, ném cuốn sách trên sô pha, căm giận nói vớiNgưu Nhu Miên:“Cô cẩn thận già mau hơn người khác, ngốc cũng mau hơnngười khác, sinh con cũng bị ngớ ngẩn hơn con người khác ba lần!!!”
“Anh yêntâm, tôi có ngốc cũng đủ lừa gạt anh, mặt khác anh xem xem hình dáng tôi thông minh lanh lợi thế này này, nếu thật sự sinh baby ngốc thật thìcha baby cũng nhất định là anh!”
“Mình khôngtức giận, mình không tức giận, mình không để ý tới cô ấy, mình không để ý tới cô ấy.” Dương Thuần Miễn nhân lúc mình chưa bùng nổ, miệng lầm bầmniệm chú đi vào phòng mình. Một chân lý đã được rút ra, đại khái là thếnày, con trai con gái mỗi lần tranh luận, nếu con gái nói câu cuối cùng, nếu sau đó con trai lại nói cái gì nữa, một cuộc tranh luận mới lại bắt đầu. Dương Thuần Miễn chạy nhanh về lấy kinh Phật ra đọc, cố gắng làmcho lòng mình yên tĩnh như nước.
Không baolâu, Ngưu Nhu Miên cũng trở về phòng, đóng cửa lại và bắt đầu hát, Dương Thuần Miễn cảm thấy có một giọng hát ma chê quỷ hờn xuyên vào lỗ tai,chạy nhanh lấy headphone gắn vào tai chống lại giọng hát kinh dị kia.Hát gần một giờ, bên kia Ngưu Nhu Miên rốt cục cũng không hát nữa. Dương Thuần Miễn nghĩ thầm, hôm nay Ngưu Nhu Miên tự nhiên nổi hứng ca hát là ngày mai có chuyện gì nữa đây?
Sáng sớm hôm sau, Dương Thuần Miễn lại nhìn thấy Ngưu Nhu Miên ăn mặc sáng ngờichuẩn bị ra ngoài, kỳ quái hỏi cô:“Cô không phải mặc kệ sao? Mặc như vầy làm gì?!”
“Hôm nay tôi chuyển đi công tác ở sân khấu, có lẽ bọn họ sắp xếp tôi ca hát khôngchừng, nói không chừng lần này tôi vừa cất giọng ca liền thành hit thìsao? Về sau tôi nói chuyện với anh không dùng lời nói nữa mà dùng lời ca thôi.”
Dương ThuầnMiễn nhớ lại giọng hát ma chê quỷ hờn nghe được hôm qua, vội vàng lắcđầu, sợ hãi nói:“Cô vẫn tiếp tục nói chuyện đi, ca hát làm người ta sợchịu không nổi!”
Ngưu Nhu Miên hung tợn trừng mắt nhìn Dương Thuần Miễn một cái rồi đi ra ngoài.
Buổi chiều,Dương Thuần Miễn lại đi thúc giục tiến độ trang trí. Đốc công nói có một chút đồ đạc phức tạp, cần thời gian nhiều chút. Dương Thuần Miễn trảlời, chỉ cần thời gian trang trí có thể ngắn lại, đồ đạc thiếu chút nữacũng không sao hết. Từ xưa đến giờ Dương Thuần Miễn đều là yêu cầuchuyện gì cũng phải hoàn mỹ, lúc này thay đổi đến thế không khỏi làm cho đốc công có chút suy nghĩ.
Buổi tối,Ngưu Nhu Miên trở lại còn uể oải hơn cả hôm qua, Dương Thuần Miễn thấythế vội hỏi:“Lại bị xa thải ?” Ngưu Nhu Miên vứt một cái bịch to choDương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn tiếp được, mở ra coi, đó là một túicà chua, kinh ngạc hỏi:“Đêm nay chuẩn bị chiên trứng với cà chua sao?Tôi có thể cùng ăn sao?” Dương Thuần Miễn vẫn đang nhớ cái giò heo 900tệ lúc trước mới ăn. Tay nghề nấu cơm của Ngưu Nhu Miên thật đúng làkhông tầm thường.
“Ăn đi! Ăn đi! Ăn chết anh đi!” Ngưu Nhu Miên đặt mông ngồi vào sô pha.
“Không phải chiên trứng với cà chua thế cô mua cà chua làm gì chứ? Làm món khác?”
“Không phải mua! Là khán giả trong khán đài nhiệt tình đưa đó!”
“Xem ra diễn xuất rất thành công mà, vậy cô hé ra bộ mặt thất nghiệp tang tóc đó làm gì?”
“Lúc lên sân khấu hát, tôi không nghĩ bọn họ sẽ ném vào tôi!”
=_= Dương Thuần Miễn lúc này cũng không biết làm thế nào để khuyên giải an ủi Ngưu Nhu Miên.
“Người phụ trách sân khấu nói, dù sao ném thì cũng ném rồi, đừng lãng phí đồ ăn, vậy là kêu tôi cầm lại xoay sinh tố.”
>_
“Không đâu! Tối nay tôi ăn cái này!”
Cơm chiều,Ngưu Nhu Miên làm trứng chiên cà chua, làm canh cà chua với trứng, tómlại đem cái túi cà chua kia làm ra hết. Dương Thuần Miễn cũng muốn ănnhưng nhìn Ngưu Nhu Miên lại cảm thấy cho không đành lòng, vì thế nhìnđồ ăn rồi ngẩn người, lâm vào thế khó xử. Ngưu Nhu Miên nhớ lại cái giòheo lần trước lừa anh ta hết 900 tệ, chắc là vì vậy nên anh không dámlại hành động thiếu suy nghĩ, Ngưu Nhu Miên giải thích, nói:“Này khôngcần tiền ! Anh tận tình ăn đi!” Dương Thuần Miễn thầm nghĩ , nếu làngười khác, tôi tận tình ăn thì rất tốt thôi, nhưng nghĩ đến Ngưu NhuMiên lại liên tục hai lần mất đi công tác, cũng còn kiên trì. Bất quá ăn mới ăn một ngụm thì cái miệng lại đình không được, đồ ăn Ngưu Nhu Miênnấu thật sự rất thơm, đối với người hàng năm ăn cơm ở tiệm, cơm thườngquả thật có một sức hấp dẫn đặc biệt với bọn họ.
Ngưu NhuMiên thấy Dương Thuần Miễn ăn thiệt tình, trong lòng cũng có một tí cảmđộng. Có nhiều người thất nghiệp bây giờ còn ngồi ở bên lề đường khôngai quan tâm kia kìa, trước mắt oan gia này thế mà săn sóc cô như thế,không đành lòng tổn thương cô. Đang nghĩ, thấy Dương Thuần Miễn ngẩngđầu nhìn cô, vì thế liền mỉm cười nhìn Dương Thuần Miễn. Dương ThuầnMiễn thấy Ngưu Nhu Miên cười với anh, khuôn mặt lập tức cứng đờ, nơm nớp lo sợ run run hỏi:“Cô lại có cái quỷ ý gì vậy?” Ngưu Nhu Miên vừa nghe, chút cảm kích vừa nãy lập tức bay ngay lập tức, tức giận nói:“Ừ! Tôi hạ độc ! Hừ!” Nói xong, tập trung vào ăn phần của mình. Khiến cho DươngThuần Miễn ù ù cạc cạc không hiểu thế nào, con nhỏ này một hồi cười mộthồi giận, quả nhiên là thần kinh có vấn đề.
Buổi tối,Dương Thuần Miễn nghĩ tới hai ngày gần đây thất bại liên tục, trong lòng không phục lắm, khi Ngưu Nhu Miên còn đang đứng rửa chén anh liền chiếm lấy TV trước. Ngưu Nhu Miên rửa chén xong về phòng mình, lúc đi quaphòng khách lạnh lùng nói:“Ít xem TV một chút! Xem nhiều không tốt chomắt! Hơn nữa có xem TV thì xem chương trình nào rửa chén giúp tôi á,hoặc là về phòng mình ngủ nghỉ ngơi một chút, cái nào thấy cũng tốt hơnlà coi TV!”
Dương ThuầnMiễn không để ý tới Ngưu Nhu Miên, tiếp tục xem. Ngưu Nhu Miên đi vàophòng một hồi lại cầm một quyển sách bao bìa đàng hoàng đi ra , tiếp tục hình tượng ngày hôm qua ngồi trên sô pha coi truyện. Khi xem hai conmắt đều biến thành hình cửa sổ, miệng lại không ngừng cười dâm đãng.Dương Thuần Miễn vốn cũng không muốn xem TV, thấy bộ dáng Ngưu Nhu Miênnhư vậy trong lòng ngứa a, một lát sau rốt cục nhịn không được hỏi:“Lạilà sách gì vậy?”
“Ngày hômqua lấy Công chúa Bạch Tuyết lừa anh, thật ngượng ngùng, hôm nay sáchnày tuyệt đối là truyền thuyết về một cô nương và bảy chàng trai, trongtruyện nói về là một mỹ nữ như hoa như ngọc cùng bảy chàng trai đi dungoạn giang hồ!” Dương Thuần Miễn mới đầu còn bán tín bán nghi, lập tứcnghĩ lại, dù sao anh cũng không muốn xem TV, thay đổi thì cũng khôngsao, nếu lần này thật là truyền thuyết như vậy mà bỏ lỡ thì rất đángtiếc, vì thế chủ động đưa cho Ngưu Nhu Miên remote. Ngưu Nhu Miên tiếpnhận remote, một tay lấy sách đưa cho Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn vừa nhìn vào, trước mắt đen thui –
[ Bát tiên quá hải ]! (1)
Dương ThuầnMiễn đứng ở phía sau Ngưu Nhu Miên cầm quyển sách nhử nhử đập vào đầucô, sau đó đứng dậy về phòng, trước khi về phòng còn không quên nói haicâu:“Ít xem TV một chút, xem nhiều không tốt, có phòng không chịu vềnghỉ ngơi có phải tốt hơn xem TV không?”
“Cái nàycũng gọi là nghỉ ngơi vậy! Các nhà khoa học đã dùng thực nghiệm chứngminh rằng người ta đi ngủ thì tiêu thụ nhiều calo hơn là ngồi coi TV!”
=_= DươngThuần Miễn hít sâu một hơi, vào phòng, đóng cửa lại, vội vàng tìm bảnkinh Phật ngày hôm qua. Hôm nay anh nên tụng đoạn nào đây???
Một chút sau Ngưu Nhu Miên đến gõ cửa phòng Dương Thuần Miễn, gọi anh ta ra ngoàiphòng khách thương lượng một số chuyện. Sau khi ngồi ở sô pha, Ngưu NhuMiên nói quanh co nửa ngày, rốt cục nói ra khỏi miệng.“Ngày mai tôi phải nhổ bốn cái răng khôn, cần gây tê, bác sĩ nói phải có người cùng đi,đưa tôi về nhà. Bởi vì sau khi gây tê động tác sẽ chậm chạp trong mộtthời gian, cho nên vì phòng sự cố phát sinh, đây là cần thiết .” NgưuNhu Miên thấy Dương Thuần Miễn cũng không cự tuyệt, tiếp tục nói:“Tôivừa về nước, hơn nữa anh cũng biết tôi tìm công tác cũng không phảithuận lợi cho mấy, ở Bắc Kinh cũng không có bạn bè gì, cho nên muốn kính nhờ anh giúp tôi lần này.”
Dương ThuầnMiễn không biết vì sao mỗi lần ngồi cùng với Ngưu Nhu Miên, anh liền cảm thấy răng mình ngưa ngứa, dường như hễ gặp cô là phải cãi lộn thì phải, nhưng thấy cô đáng thương lại không đành lòng. Vốn định đồng ý rồi,nhưng nghĩ làm sao mà có cơ hội phản công tốt như thế, vì thế giả bộlạnh lùng nói:“Vậy cô cám ơn tôi như thế nào?”
“Tôi đây vềsau sẽ ít chọc anh hơn!” Ngưu Nhu Miên nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mìnhkhông có gì có thể cảm ơn Dương Thuần Miễn ngoài cái này.
=_= “Đây làthái độ chân thành mà cô cầu tôi giúp cô sao?” Dương Thuần Miễn đề caogiọng, lập tức nghĩ nghĩ, cũng hiểu được con nhỏ này có làm gì được đâu, à mà không, làm cơm cũng còn được đi, vì thế nói:“Trước khi tôi về nhàthì có một bàn cơm ngon lành trong một tháng, được chứ?!”
“Tôi khôngthể làm được!” Lần này đến lượt Ngưu Nhu Miên nóng nảy,“Ngày mai đi xetaxi về nhà tốn nhiều lắm cũng chỉ có mấy trăm hà. Vậy mà anh lại bắttôi nấu cơm tới một tháng lận, hơn nữa tôi cũng không biết buổi tối anhmuốn ăn cái gì, cái này cũng quá bóc lột rồi! Anh là lão hoàng hả?!”
“Cái gì lão hoàng?!” Dương Thuần Miễn không hiểu.
“Chính làmột danh từ chỉ những người ngay cả bà già cũng không buông tha, có khicũng dùng để hình dung những người đàn ông thường xuyên muốn xem truyệnmột nữ bảy nam, đương nhiên cũng có lúc người ta lấy tên này đặt cho chó nhà họ, cái này chúng ta muốn nhúng tay vào cũng không được à!” Nóixong, Ngưu Nhu Miên còn bất đắc dĩ buông tay.
=_=|||“Rốt cuộc là cô cầu tôi hay là tôi cầu cô vậy?!” Dương Thuần Miễn lại kích động .
Ngưu NhuMiên quyệt miệng, thấp giọng than thở :“Thế cũng không thể một thángchứ? Như vậy dài quá, thật là nô dịch người thất nghiệp mà. Bất quá sosánh với húp không khí ngoài đường với nấu cơm cho anh, tôi tình nguyệnnấu cơm cho anh!”
Dương ThuầnMiễn trong lòng yên lặng niệm vài câu kinh Phật, sau đó cố gắng bìnhtĩnh nói:“ Tiền đồ ăn tôi chi. Tôi trả thêm tiền công cho cô được chưa?! Hơn nữa tôi cũng không phải mỗi ngày đều trở về ăn !”
“Tôi đây cũng không phải mỗi ngày đều có thể trở về làm cho anh a! Nói không chừng rất nhanh tôi lại tìm được công việc khác!”
“Không thể trở về thì gọi điện thoại trước cho tôi. Cho tôi biết số di động nói!”
“Tôi cònchưa mua di động!” Ngưu Nhu Miên thì thào, đột nhiên hai mắt sáng lên,nói:“Nếu không anh cho tôi mua một cái di động mới để trả tiền công nấucơm cũng tốt lắm.”
“Đãi ngộ thế này đều vượt qua đầu bếp ba sao !” Dương Thuần Miễn liếc mắt Ngưu Nhu Miên.
“Nhưng bọnhọ phụ trách phục vụ tới cửa mà, thật là……!” Ngưu Nhu Miên cũng khôngchịu thiệt, sau đó híp mắt cười nhìn Dương Thuần Miễn.
Buổi sánghôm sau, lần đầu tiên Ngưu Nhu Miên ngồi trên xe hơi của Dương ThuầnMiễn, sau khi lên xe không thể không nhìn quanh, trái chạm phải sờ tunglung khắp nơi. Dương Thuần Miễn nhẹ nhàng cười, Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn cười cô thì thật khó chịu, vú lấp miệng em nói:“Đừng tưởngrằng tôi còn chưa ngồi xe này bao giờ, mỗi ngày ở Đức tôi đều ngồi đó,hơn nữa lúc trước đi tổng bộ tập đoàn Wolfburg, từ xe Lamborghini đến xe Maybach xe gì tôi chưa thấy qua, xe này của anh ở Đứccũng là cái loại xe bán ở ven đường thôi, đắc ý cái gì! Hơn nữa, xe củaWolfburg còn hơn cả xe anh của mấy trăm lần, xe anh thế này chỉ đáng vào viện bảo tàng thôi.” Dương Thuần Miễn không nghĩ tới mình vô tâm cườimột chút mà bị Ngưu Nhu Miên oanh tạc thành như vậy, châm chọc nói mộtcâu:“Sao cô không mang khẩu trang, tôi sợ cô lây bệnh Sars cho người tathôi!” Dương Thuần Miễn lắc lắc đầu, phiền lòng nói:“Giống tôi quên mang bao cao su!” Nói xong, lập tức phát giác mình nói sai! Ngưu Nhu Miênkinh ngạc nhìn Dương Thuần Miễn, lập tức lùi xa mấy tấc, nói:“Bây giờkhông phải là vấn đề tôi có Sars hay không, tôi thấy anh coi chừng cóvấn đề về AIDS đó! Một hồi đến bệnh viện anh cũng kiểm tra đi!” Độtnhiên cực kì hối hận tại sao ngày đó mình cắn anh ta chứ?!
Thật sự làphong thuỷ thay phiên nhau chuyển, hiện tại đến phiên Ngưu Nhu Miên lolắng. Dương Thuần Miễn giải thích thế nào Ngưu Nhu Miên cũng không chịuthay đổi ấn tượng về anh ta: một tay ăn chơi trác táng!!!
Đến bệnhviện, Ngưu Nhu Miên đi theo y tá vào phòng thay quần áo. Y tá kêu cô cầm dép lê cùng áo giải phẫu đi ra ngoài trước, tự mình thay đi. Đây là lần đầu tiên Ngưu Nhu Miên đi phẫu thuật, sau khi thay quần áo xong cảmthấy rất kỳ quái, quần áo này vừa rộng lại vừa lớn, trên áo có một cọngdây buộc quanh cổ, phía trước cũng không nút áo, nửa người trên đều lộra hết rồi không phải sao. Đang buồn bực, nữ y tá bước vào, vừa thấyNgưu Nhu Miên liền nở nụ cười, nói này quần áo ….. cô mặc ngược rồi.
=_=||| quả nhiên nông dân chỉ chạy máy cày không thể chạy xe Mercedes mà!!!
Sau khi bịđẩy phòng giải phẫu, y tá đem mũ oxy mang cho Ngưu Nhu Miên, Ngưu NhuMiên rất là lo lắng. Huyết áp gắn trên tay rồi , tay cũng cố định, ngóntay cũng gắn một cái giá. Ngưu Nhu Miên chưa gặp qua trận thế nào thếnày a, lập tức hoảng sợ, trái tim đập bùm bùm, sóng điện tâm đồ trên màn hình càng ngày càng nhảy mãnh liệt. Lúc này bác sĩ đến đây, ba cô y tácố định Ngưu Nhu Miên, bác sĩ chích cho Ngưu Nhu Miên một liều gây tê.Chích thuốc xong, bác sĩ cùng y tá mới buông cô ra, sau đó cười tủm tỉmnói với cô:“Ngủ một giấc ngon nhé!” Tình cảnh này làm cho Ngưu Nhu Miênkhông khỏi nhớ những tên tội phạm biến thái trên TV, lập tức hô to mộttiếng:“Cứu mạng!” Trước khi nhắm mắt còn lờ mờ nhìn thấy vẻ mặt kinhngạc của bác sĩ cùng y tá, sau đó lập tức liền ngủ.[ Tác giả: Trời ơi, con gái, con nghĩ bác sĩ là sát thủ hả?!]
Trong lúcgiải phẫu, Dương Thuần Miễn vẫn chờ bên ngoài, trong lòng quả thật cóvài phần lo lắng, Dương Thuần Miễn thầm nghĩ đại khái chắc là bệnh việnlàm cho anh có áp lực tâm lý. Mãi đến Ngưu Nhu Miên bình yên từ phònggiải phẫu đẩy ra ngoài, thế này mới an tâm. Bác sĩ dặn dò Dương ThuầnMiễn vài câu liền rời đi . Dương Thuần Miễn đợi thật lâu vẫn không thấyNgưu Nhu Miên tỉnh lại như lời bác sĩ nói, không khỏi có chút lo lắng,nhỏ giọng gọi cô vài tiếng, thấy cô không phản ứng, vì thế lại nhẹ layđộng cô vài cái, vẫn không hề có động tĩnh. Thấy khóe miệng Ngưu NhuMiên có nước miếng chảy ra ngoài, bực mình nói:“Nước miếng của cô chảyra kìa!” Nghe thế Ngưu Nhu Miên lập tức mơ mơ màng màng, hai tay xoa xoa khóe miệng!
=_=|||nguyên lai thuốc mê đã sớm hết rồi, con nhỏ này đang ngủ! Dương ThuầnMiễn thế này mới nhẫn tâm đem Ngưu Nhu Miên lắc tỉnh. Ngưu Nhu Miên tỉnh lại, cảm thấy ngoài hai má có chút hơi sưng, răng có chút đau, mọi thứkhác thấy cũng không có gì không ổn. Nhưng sau khi về nhà soi gương mémnữa té xỉu. Ngoại trừ hai má bị sưng như con heo béo nục nịch, hai bênkhóe miệng lại có vết bầm tím. Ban đầu là bởi vì miệng cô quá nhỏ, cácbác sĩ khi phẫu thuật không thể tránh khỏi có chút va chạm. Nhớ lúctrước cô mắng Dương Thuần Miễn đầu heo, bây giờ không khỏi không hốihận, miệng con người ta không thể quá độc được, nếu không sớm muộn gìcũng bị báo ứng trên thân mình.
Cơm chiều,Dương Thuần Miễn lái xe chở Ngưu Nhu Miên đi “Duyên đối diện”, đãi NgưuNhu Miên một chén súp, còn mình thì vui vẻ ngồi ăn mỳ thịt bò, tronglòng Ngưu Nhu Miên tuy biết Dương Thuần Miễn là cố ý chọc giận cô, nhưng cũng không thể không ăn súp đó.
Sau khi ănxong, hai người đi mua di động. Di động mới kiểu dáng rất nhiều, NgưuNhu Miên cùng Dương Thuần Miễn hai người lại hiếm khi chọn chung mộtkiểu di động, nhưng lúc lựa chọn màu sắc di động vẫn lại mâu thuẫn. Ngưu Nhu Miên thuận miệng hỏi:“Màu nào đẹp hơn?”
“Màu trắng đi!”
“Người thích màu trắng là người có chỉ số thông minh thấp nhất, người thích màu tốichỉ số thông minh có vẻ cao hơn, khoa học gia đã nói như vậy.” Ngưu NhuMiên nói xong, không quên bổ sung một câu:“Baby Einstiens!”
“Thật ra tôi thích màu đen!” Dương Thuần Miễn lập tức sửa miệng.
Ngưu Nhu Miên gật gật đầu, nói:“Người thích màu đen là thằng ngốc giả bộ không thích màu trắng!”
Dương ThuầnMiễn vốn không nghĩ cãi lộn với Ngưu Nhu Miên ở bên ngoài nhưng mà đếnlúc này, cũng kiềm chế không được , tức giận nói:“Tôi mua cho cô, nếu cô không lấy cái màu trắng này thì tự mình trả tiền đi.”
Ngưu NhuMiên quay lại nói với tiểu thư bán hàng:“Chúng tôi sẽ lấy cái di độngmàu trắng này!” Cầm lấy cái di động màu trắng, lại bất đắc dĩ bổ sungmột câu với tiểu thư bán hàng:“Hey~~! Ở cùng với kẻ ngốc một chỗ, sớmmuộn gì cũng biến thành đầu heo thôi! Cô xem xem tôi này, buổi sáng cònvô cùng xinh đẹp, không phải bộ dạng này đâu!” Nói xong, chỉ chỉ hai gòmá bị sưng của mình.
Dương ThuầnMiễn nén giận thanh toán tiền, sau đó đem Ngưu Nhu Miên kéo lên xe.Trong lòng thầm nghĩ, đời trước mình thiếu con nhỏ này cái gì sao?“Cô đã nhổ hết bốn cái răng rồi, làm sao mà còn nhanh mồm nhanh miệng như vậyđược?!”
“Bởi vì tôi ít răng hơn người khác cho nên lời nói bay ra khỏi miệng không bị chặn nên nói nhiều thôi!”
“Cũng xem là tự hiểu mình đấy!”
Buổi tối,vốn là Ngưu Nhu Miên muốn chiếm TV , Dương Thuần Miễn thừa dịp Ngưu NhuMiên đi đổi túi đá chườm mặt liền soán quyền. Ngưu Nhu Miên cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó lại về phòng mình đi lấy quyển sách ngồi ở sô phaxem. Lần này Dương Thuần Miễn cũng không bị lừa. Ngẫm lại cùng một tìnhhuống mà bị cô đùa giỡn hai lần còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn bị cô lừalần thứ ba? Ngưu Nhu Miên ngồi xem chừng nửa giờ, Dương Thuần Miễn dầndần ngồi không yên.“Cô lại đang xem [ Bát tiên quá hải ] hả? Hay vẫn làđang xem [ Công chúa bạch tuyết ]?”
“Tôi đangxem một câu chuyện về bảy cậu bé đáng yêu cùng một gia đình của hai vợchồng trẻ!” Ngưu Nhu Miên nhìn không chuyển mắt vào cuốn sách, nhìn cũng không nhìn Dương Thuần Miễn. Một chút hứng thú của Dương Thuần Miễn bịcâu lên, nghĩ rằng, tuy rằng con nhỏ này vô cùng gian trá, nhưng kỹ xảogian trá này có thể lừa anh ba lần được sao? Liền hỏi:“ Nói nội dung đơn giản, được không?”
Ngưu NhuMiên xoa xoa cái má bị sưng của mình, nói quanh co nói:“Là một câuchuyện nói về bảy cậu bé đáng yêu lợi dụng lúc đôi vợ chồng trẻ không đề phòng, từng bước từng bước tiến vào nhà bọn họ, kết quả lại bị hai vợchồng trẻ thu phục. Nhưng cuối cùng lại xuất hiện tình huống đảo ngược,người chồng bị giết chết , người vợ tuổi trẻ xinh đẹp rơi vào ma chưởngcủa bảy cậu bé……” Nói xong, thấp giọng cười dâm đãng ba tiếng.
“Thật sự?”Dương Thuần Miễn thấy hứng thú rồi nhưng lập tức ý thức được mình biểuhiện quá mức rõ ràng, vì thế ho khan một tiếng.
Ngưu NhuMiên tiếp tục nói:“ Quyển sách này tình tiết khúc chiết, lại có nhiềuđoạn văn ngược cùng……” Ngưu Nhu Miên ấp a ấp úng,“Nhưng tổng thể mà nóivẫn có thể xem là nhất tác phẩm tuyệt vời.” Dương Thuần Miễn rốt cụcchịu không nổi dụ hoặc, ngoan ngoãn đem remote đưa tới tay Ngưu NhuMiên, Ngưu Nhu Miên cười đem sách đưa cho Dương Thuần Miễn, tiếp tụcngồi xem TV.
Dương Thuần Miễn ngừng thở, mở sách ra, vừa thấy thiếu chút nữa té xỉu hộc máu –
[ Hồ lô biến ]! (1)
Dương ThuầnMiễn nhìn không chớp mắt đi thẳng vào phòng mình, mãi đến kệ sách tụngkinh, dường như bản này cũng bị anh niệm xong rồi, xem ra ngày mai phảimua một quyển khác.
Ngày hômsau, Ngưu Nhu Miên ở nhà viết tiểu thuyết trên mạng. Một ngày ăn cháoloãng, đến cơm chiều Ngưu Nhu Miên vẫn là nấu cháo, Dương Thuần Miễn bất mãn nói:“Còn có lựa chọn khác sao?”
“Có!” Ngưu Nhu Miên ngắn gọn nói, thấy ánh mắt Dương Thuần Miễn nóng bỏng chờ mong, cô lại lạnh lùng nói:“Ăn hoặc là không ăn!”
=_=
Lập tức đặtmột chén lớn trước mặt Dương Thuần Miễn, thập phần nghiêm túc nói:“Đồngchí cách mạng, trong bếp còn có mì ăn liền đó!”
Dương ThuầnMiễn vốn định đi ra ngoài ăn, sau lại nghĩ buổi tối còn phải giành TVnữa, không thể đi, vì thế cũng cắn răng ngồi ăn cháo với Ngưu Nhu Miên,ăn xong xoăn tay áo lên chuẩn bị nghênh đón buổi đấu tranh giai cấp lầnthứ tư!
Buổi tối,Dương Thuần Miễn lại chiếm lĩnh TV, anh quả thật là nuốt không nổi mốihận mỗi ngày bị con nhỏ này lừa mà. Lần này Ngưu Nhu Miên cũng không giả bộ đi lấy bìa sách gì đó nữa, trực tiếp ôm từ trong phòng ra một tágiấy a4, sau đó ngồi trên sô pha vừa đọc vừa chỉnh sửa.
Ngưu NhuMiên ngồi khoảng nửa giờ, vẻ mặt nhìn nghiêm trọng bất thường. DươngThuần Miễn nghĩ rằng, lần này tuyệt đối không thể để con nhỏ này thànhcông, vì thế thà chết chứ là không hỏi. Mắt thấy phim truyền hình NgưuNhu Miên hay coi sắp bắt đầu, Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên vẫn là vững như Thái Sơn, đơn giản không hỏi cô, trực tiếp nghiêng qua xem tờgiấy trong tay cô rốt cuộc viết cái gì. Ngưu Nhu Miên lần này cũng không giống như ba lần lúc trước, thậm chí giấu cũng không giấu, bằng lòngcho Dương Thuần Miễn xem. Dương Thuần Miễn vẫn là hỏi:“Cái gì vậy?”
“Tiểu thuyết một nữ bảy nam.” Ngưu Nhu Miên thản nhiên trả lời.
“Lại là một nữ bảy nam hả? Tên là gì?” Dương Thuần Miễn lần này thông minh, không hỏi nội dung sách trước, hỏi tên trước.
“[ Săn bắn mĩ nam ].”
“Nội dung là gì?”
“Chính là nói về một sắc nữ siêu cấp nghĩ biện pháp giữ lấy trái tim của bảy người nam nhân.”
“Oh? Có chuyện xưa này sao? Cô lại lừa dối nữa đi.”
“Lừa dối cái Fu*k! Anh xem hay không xem thì nói một lần.!” Ngưu Nhu Miên vừa dứt lời, remote cũng đã đến tay cô.
Ngưu NhuMiên thoải mái nằm ở sô pha xem TV, nhưng bên kia Dương Thuần Miễn làcàng xem sắc mặt càng kém, cuối cùng đơn giản đem bản thảo trả lại choNgưu Nhu Miên.“ Bộ tiểu thuyết này tôi xem không nổi nữa, bất quá quảthật là một nữ bảy nam, cô nương trong sách này giống y như cô vậy, lấyngược đãi nam nhân làm vui. Thật không biết cô đọc truyện một nữ bảy nam này làm gì chứ?”
“Bởi vì tôi cũng viết tiểu thuyết một nữ bảy nam mà, cho nên tôi phải tham khảo văn vẻ loại này a!”
“Cô đã tham khảo [ Bát tiên quá hải ],[ Công chúa bạch tuyết ] cùng [ Hồ lô biến], còn có cái bản [ Săn bắn mĩ nam ] này nữa à?”
“Không phảia, tôi chỉ tham khảo có ba bản, bản này vốn không phải tham khảo,” NgưuNhu Miên nói một chút, lập tức rõ ràng nói:“ Bản [ săn bắn mĩ nam ] nàylà tôi viết .”
>_
Khóe miệngNgưu Nhu Miên giương lên, cười khẽ nói:“Quan hệ nhân quả anh nói sairồi! Không phải viết này quyển sách này mà tôi biết được cách ‘ngượcnhân’ , mà là vì ngược anh nên có ‘linh cảm ngược’, vì thế viết quyểnsách này!” {Sun: ngược nhân: ngược đãi người khác, mà người đó ở đây là Dương Thuần Miễn ~_~}
=_= DươngThuần Miễn ảm đạm nói:“ Rốt cuộc đời trước con phạm vào cái tội lớn ngập trời gì mà ông trời phái con ác nữ này đến tra tấn con thế này?!”
“Anh khôngbiết là hai chúng ta rất có duyên phận sao?” vẻ mặt Ngưu Nhu Miên cònthật sự nghiêm nói, Dương Thuần Miễn có chút đăm chiêu nhìn lại, cô tiếp tục thâm tình nói:“Ngay từ ngàn năm trước chúng ta đã gặp nhau rồi , đó là một mùa hè mà có tái sinh mấy trăm lần trên thế giới này tôi cũngkhông quên được, chúng ta bởi vì vận mệnh mà gặp nhau, chúng ta cùngnhau tung tăng trên một đám cỏ, trong một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, ởtrên người của tôi còn để lại một dấu răng không thể phai nhòa, việc này sau lại thành một đoạn giai thoại thiên cổ. Khi đó, tên của tôi kêu……Lữ Đồng Tân.”
“Sau khi LữĐồng Tân thành tiên, một ngày đi qua sông thấy một người chết đuối. Ôngta liền vớt lên, giết một con chó, lấy tim thay vào cứu người đó. Ngườiđó sống lại lại mắng “Ta đang muốn chết, ông cứu ta làm gì?”.
Rồi ông lại lấy bùn đất nặn ra tim phổi bỏ vào bụng chó. Con chó sống lại lại cắn Lữ Đồng Tân.”
>_
Ngày hômsau, Ngưu Nhu Miên đi bệnh viện tái khám, hai bên má bị sưng ngày càngnghiêm trọng, vết thương ở khóe miệng cũng có xu hướng xấu đi, thật làmột giai đoạn không hay ho mà. Ngưu Nhu Miên nghe lời thầy thuốc dặnphải dùng bàn chải đánh răng của trẻ con. Đến siêu thị, cảm thấy bànchải đánh răng của trẻ con đều rất đáng yêu, vì thế liền mua hai thanhhộp bàn chải dành cho baby từ 4 đến 12 tháng.
Về đến nhàcòn nhịn không được lại lấy ra coi tiếp, ai mà ngờ lúc đó có người đibên người cô sát quá, lúc đi qua đụng trúng cô. Bàn chải đánh răng vì có vỏ nhựa bên ngoài nên không sao nhưng cái túi plastic đựng chúng thìbay đi. Ngưu Nhu Miên chạy nhanh đem mấy cái bàn chải để vào cái túi,nhưng ai ngờ gió thổi cái túi plastic bị gió thổi bay xuống thùng rácnhà hàng xóm. Vừa vặn bị hàng xóm đại ca nhìn hết cảnh này. Hàng xóm đại ca liếc mắt nhìn cái bàn chải đánh răng trẻ con trong tay Ngưu NhuMiên, lập tức nhìn vào cái bụng bằng phẳng của cô, lại nhìn đến cô vẻmặt sầu khổ sưng vù như bánh bao của cô, tức giận mắng to một câu:“ TMD, thực không phải đàn ông!” Sau đồng tình nói:“Em gái à, em phải nhớ kỹ trên thế giới này còn có rất nhiều đàn ông tốt! Có khi buông tay chocũng là một loại nhận được! Trên thế giới không ai bắt em có nghĩa vụphải nhường nhịn hắn!” Nói xong, nổi giận đùng đùng vào nhà .
>_
Buổi chiều,Dương Thuần Miễn gọi điện thoại trở về nói cơm chiều Ngưu Nhu Miên mộtmình ăn đi, Ngưu Nhu Miên nghĩ rằng tám phần là trốn không muốn ăn cháochung với cô cho nên chuồn mất đây mà. Ngưu Nhu Miên không nói hai lờiliền gác điện thoại. Hôm nay bệnh tình của cô càng lúc càng nghiêmtrọng, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy đau đớn .
Buổi tối,Dương Thuần Miễn đúng giờ trở về căn hộ cướp TV. Ngồi gần nữa tiếng cũng không thấy Ngưu Nhu Miên đi ra. Trong lòng Dương Thuần Miễn đột nhiêncó chút lo lắng, dần dần đứng ngồi không yên bắt đầu miên man suy nghĩ.Chẳng lẽ Ngưu Nhu Miên trách anh không trở lại ăn cơm? Lúc gác điệnthoại ngay cả chữ ‘gặp lại sau’ cũng chưa nói nữa! Hay là ngày hôm quanói cô viết văn có vẻ khó coi, trong lòng cô cảm thấy khó chịu ? Mà chắc không đâu, cuối cùng cô vẫn cướp được TV trêu tức mình mà, có thấy giận gì đâu! Thế thì tại sao đợi cả nửa ngày cũng không thấy trong phòng côcó động tĩnh gì thế này? Sẽ không phải ngã bệnh rồi chứ?! Nghĩ đến đây,Dương Thuần Miễn từ trê sô pha đứng lên đến gõ cửa phòng Ngưu Nhu Miên.Một lát sao, từ trong phòng chạy ra một con quốc bảo Ngưu Nhu Miên, quốc bảo dùng ánh mắt hỏi Dương Thuần Miễn có chuyện gì. [Sun: quốc bảo của Trung Quốc là con gấu trúc, hai mắt nó có hai cái đốm đenrất to, câu này là chỉ Ngưu Nhu Miên không ngủ nên hai mắt thâm quầngnhư quốc bảo! ^__^]
Dương ThuầnMiễn nói quanh nói co một vòng, nghĩ không ra lý do nào hay ho thế nênđơn giản nói thẳng :“Hôm nay cô không xem phim truyền hình hả?”
Ngưu NhuMiên cầm một tờ giấy nhỏ, viết vào vài chữ, sau đó miễn cưỡng đưa choDương Thuần Miễn.“Hôm qua là tập cuối cùng rồi! Lão hoàng, anh còn muốnxem tiểu thuyết một nữ bảy nam cũng không có cơ hội đâu! Nhanh chóng đixem thế giới động vật của anh thôi!”
“Vậy bây giờ cô đang làm gì chứ?” Không biết vì sao Dương Thuần Miễn đột nhiên có loại cảm giác mất mát không hiểu được.
“Lên JJ!”Một tờ giấy khác lại đưa tới. Dương Thuần Miễn vừa thấy, thần sắc độtbiến, con nhỏ vậy mà còn trực tiếp và rõ ràng hơn anh! Vạn phần kinhngạc nhìn Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên nhìn biểu hiện Dương Thuần Miễnlà lạ, nghĩ nửa ngày mới hiểu được cái gì, lập tức giả bộ mặt heo trêuanh, lại viết ra một tờ giấy nữa: “Anh đừng coi tôi rảnh mà suốt ngàychọc anh! PS:JJ= Viết tắt của thành phố văn học Tấn Giang!” Lập tức“Bang” một tiếng đóng cửa lại. Dương Thuần Miễn thấy mình tức đến mứcđầu cũng muốn bốc khói, ai biết Ngưu Nhu Miên lại mở của ra, ném một tờgiấy trên mặt anh, lập tức nặng nề đóng cửa lại.
“Cho anh bài thơ nè! Ngày mai đọc rồi giải đi! Đồ lưu manh!” Dương Thuần Miễn vừathấy,“[ Nằm xuân ] (2) Hoa mai yên tĩnh. Nằm chi thương hận. Hương nhẹnhư thủy. Dịch thấu xuân lục. Ngạn giống như lục. Ngạn giống như thấulục.” Bài thơ này rốt cuộc là có huyền cơ gì đây? Dương Thuần Miễn nghĩnát óc cũng không thể giải.
Quan hệ haingười Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn tựa như kẹo mạch nha, khi ăncảm thấy dính răng nhưng một khi không ăn, lại có một cảm giác hoài niệm đặc biệt với cái răng bị dính kia. Đa số mọi người có loại tâm lý tinhtế này, mà cũng vì lí do này mà mới có sự tồn tại của kẹo mạch nha.