Sáng sớm,Ngưu Nhu Miên ra khỏi phòng lại gặp Dương Thuần Miễn, nhớ lại chuyện hôm qua vừa thẹn mặt đỏ tai hồng, Dương Thuần Miễn trêu chọc nói:“Mới sángsớm sao mặt đỏ thế?” Trong lòng cười thầm chuyện ngày hôm qua.
“Tối hôm qua tôi nằm mơ ăn quả táo!” Ngưu Nhu Miên đụng Dương Thuần Miễn một chút, vào toilet.
Như vậy cũng biết?! Xem như cô lợi hại! Dương Thuần Miễn trong lòng thầm than.
Khi ăn điểm tâm, Ngưu Nhu Miên hỏi Dương Thuần Miễn:“Đêm nay trở về ăn cơm không?”
“Hẳn là trở về ăn.”
“Cái gì hẳnlà chứ! Buổi tối nhất định đúng giờ phải trở về!” Ngưu Nhu Miên thấyDương Thuần Miễn xem nhẹ, lại cố ý cường điệu một chút,“Nhất định đấy!”
“Được.” Dương Thuần Miễn vẫn chưa nghĩ nhiều.
Bạch thiếu gia sáng sớm bay về Thượng Hải, phó tổng Lâm Vũ Thanh của công ty ở Thượng Hải đến sân bay đón anh về công ty. Bận rộn một ngày, buổi tối Bạch thiếu gia vừa xử lý xong công việc lại quay gấp về Bắc Kinh, LâmVũ Thanh kinh ngạc hỏi:“Bắc Kinh có việc gấp sao? Nếu không việc gấp,ngày mai anh hãy trở về.”
“Có việcgấp.” Bạch thiếu gia nhớ tới Ngưu Nhu Miên nhờ anh mang điểm tâm, Lâm Vũ Thanh chủ động lái xe đưa anh đi mua. Trong tâm Lâm Vũ Thanh hiểu rõ là Bạch thiếu gia vì ai mà mua điểm tâm nhưng mà không nghĩ tới ngay cảmột ngày anh cũng không nguyện nghỉ lại ở Thượng Hải, điều này làm chocô lưu luyến si mê Bạch thiếu gia hai năm, đau lòng không thôi. Bạchthiếu gia đối với Lâm Vũ Thanh cũng cảm thấy áy náy. Năm đó Ngưu NhuMiên về nước, hai người tan rã trong không vui, Ngưu Nhu Miên khi đó còn nói về Đức tìm ông xã, không tìm được không trở lại . Bạch thiếu gia từ ngày ấy nản lòng thoái chí, công tác hai năm mới dần dần có thể khôngcòn nhớ tới Ngưu Nhu Miên nữa. Anh biết rõ tâm ý Lâm Vũ Thanh, nhưng vìNgưu Nhu Miên vẫn không chấp nhận cô ấy. Một tháng trước, ngay khi anhnghĩ có thể thử phát triển với Lâm Vũ Thanh, lại đột nhiên biết được tin tức Ngưu Nhu Miên về nước, khi đó anh mới phát hiện, Ngưu Nhu Miêngiống như tượng một viên đạn chôn sâu trong cơ thể anh, miệng vết thương càng không ngừng vỡ tan cùng khép lại, có khi ở mặt ngoài anh cứ tưởnglà khỏi hẳn, nhưng thực tế chỉ cần không lấy ra hoàn toàn là một ngàylại sẽ làm cho anh thống khổ lần nữa, cứ những tưởng trong lòng đã quênnhưng thật ra lại không quên được. Trên đường chạy đến sân bay, Bạchthiếu gia không khéo đụng phải một vụ tai nạn giao thông nên thời gianbị kéo dài.
Giữa trưaNgưu Nhu Miên nhận được điện thoại cha mẹ chúc mừng sinh nhật vui vẻ,một ngày hôm nay tâm tình thật là vui, sau khi tan sở một chiếc bánhsinh nhật cùng một chai rượu vang, chuẩn bị về nhà làm đại tiệc sinhnhật.
Dương ThuầnMiễn sau khi tan sở đến chỗ nhiếp ảnh gia lấy ảnh chụp. Trên đường vềnhà nhận được điện thoại của Dư Tư Giáng, trong điện thoại Dương ThuầnMiễn nghe được giọng của Dư Tư Giáng laf giọng mũi dày đặc, thỉnh thoảng lại nức nở, vô cùng lo lắng, vì thế lái xe đến nhà Dư Tư Giáng. Nhớ tới Ngưu Nhu Miên ở nhà chờ anh trở về ăn cơm, nên gọi điện thoại trởvề.“Tôi không về ăn cơm chiều .”
“Buổi sáng anh đã đồng ý là nhất định trở về .”
“Nhưng bây giờ có việc gấp.”
“Việc gấp gì?”
“Tư Giángdường như có chút việc, tôi phải qua đó. Về nói với cô sau!” Nói xong,Dương Thuần Miễn vì tránh lọt vào oanh tạc của Ngưu Nhu Miên, vội vàngcúp điện thoại. Ngưu Nhu Miên nghe tiếng ‘tích tích tích’, nặng nề màgác điện thoại. Lúc này, điện thoại lại vang , Ngưu Nhu Miên bắt điệnthoại, tức giận nói:“Mặc kệ là trễ bao nhiêu, anh đều phải trở về chotôi , trước 12h anh không trở lại là anh xong đời !”
“Nhu Miên, là anh, Lễ Cơ.”
“Bạch thiếu gia, thật xin lỗi, em tưởng là Dương Thuần Miễn.”
“Bây giờ anh ở sân bay, vừa bỏ lỡ chuyến bay, ba giờ sau mới có chuyến bay khác trởvề Bắc Kinh, chỉ sợ khi anh bay về Bắc Kinh thì đã là đêm khuya. Sinhnhật của em……”
“Không cóviệc gì, chỉ là già đi một tuổi mà thôi, có cái gì tốt mà chúc mừng đâu, nếu quá muộn ngày mai anh đáp máy bay rồi trở về tốt hơn.”
“Em chờ anh, anh nhất định sẽ trở về !” Bạch thiếu gia kiên quyết.
Bạch thiếugia sau khi cúp điện thoại, nhìn điểm tâm trong tay, tinh thần suy sụptựa lưng vào ghế ngồi, anh có thể bay trở về sao? Thật sự hôm nay có thể bắt được cô ấy sao? Hôm nay thật có thể đưa giấc mộng bao lâu nay củaanh biến thành sự thật sao? Lâm Vũ Thanh lái xe bên cạnh anh, sắc mặttrầm trọng.
Ngưu NhuMiên nhìn một bàn rượu và thức ăn mình tỉ mỉ chuẩn bị, nước mắt ủy khuất trào ra, sau đó oán hận lau nước mắt, ngồi vào trên ghế, tự hát chúcmừng sinh nhật cho mình, nhắm mắt cầu nguyện, thổi nến, sau đó cắt bánhngọt bỏ vào miệng, trái tim đau thật đau, nước mắt không chịu thua chảyra. Ngưu Nhu Miên sau khi càn quét, ghé vào phòng khách, ngây người nhìn điện thoại, uống rượu vang. Vài lần cầm lấy điện thoại muốn gọi choDương Thuần Miễn nhưng vừa tưởng tượng đến Dư Tư Giáng lại buông điệnthoại xuống. Nghĩ đến tiệc tối lần đó, cô sợ cho dù có nói là sinh nhậtcủa mình, Dương Thuần Miễn sẽ vẫn lựa chọn Dư Tư Giáng.
Dương ThuầnMiễn đến nhà Dư Tư Giáng, mở cửa ra nhìn thấy Dư Tư Giáng nước mắt lãchã, trong lòng không khỏi đau khổ, chau mày. Dư Tư Giáng thấy DươngThuần Miễn nước mắt càng thêm mãnh liệt, nức nở nói:“Thuần Miễn, em mang thai. Em phải làm cái gì bây giờ?” Nói xong, khóc nhào vào trong lòngDương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn cũng bị tin tức này dọa sợ. Sau mộtlúc lâu, Dương Thuần Miễn nhẹ nhàng hỏi:“Lưu Liêm ?” Dư Tư Giáng gật gật đầu,“Nhưng tối qua em đã hoàn toàn chia tay với anh ấy, cũng cự tuyệtlời cầu hôn của anh ta. Hôm trước đến công ty của anh ta, lại thấy anhta dây dưa không ngớt với cô gái kia.”
“Lưu Liêm nói như thế nào?”
“Em chưa cho cơ hội anh ta giải thích.”
“Tư Giáng, vì đứa cơn, anh thấy nên cho anh ta một lần cơ hội, nghe anh ta rốt cuộc nói như thế nào.”
Dương ThuầnMiễn ở nhà Dư Tư Giáng khuyên giải cô, cũng hứa hẹn không đem việc nàynói cho bất luận kẻ nào. Cho đến khi Dư Tư Giáng khóc mệt mỏi đi vàogiấc ngủ, Dương Thuần Miễn mới nhẹ nhàng rời đi. Trên đường, Dương Thuần Miễn trong đầu vẫn nhớ lại lời nói về 1/2 tình yêu của ngày đó Bạchthiếu gia nhưng anh lại không thể thấy Dư Tư Giáng thống khổ mà khoanhtay đứng nhìn.
Dương ThuầnMiễn gần đến 10h mới trở lại nhà trọ, khi vào nhà phát hiện bên trongmột tối đen, Dương Thuần Miễn mở đèn thì thấy Ngưu Nhu Miên hai mắt ửngđỏ ghé vào điện thoại, lại liếc mắt thấy trên bàn còn lại bánh sinh nhật bánh cùng vỏ chai rượu, lập tức hiểu ra, cảm thấy áy náy cùng đau lòngvô cùng. Dương Thuần Miễn bước nhanh đi tới Ngưu Nhu Miên bên người,ngồi xổm người xuống, xin lỗi nói:“Tôi không biết hôm nay là sinh nhậtcủa cô.” Ngưu Nhu Miên khẽ nâng mí mắt, mang theo mấy phần men say,“Anhbiết thì như thế nào? Anh sẽ vì sinh nhật của tôi mà không đến chỗ củaDư Tư Giáng sao? Anh có sao?” Dương Thuần Miễn nhất thời nghẹn lời, Ngưu Nhu Miên ưu thương hỏi,“Dương Thuần Miễn, anh yêu Dư Tư Giáng sao? Yêucô ấy sao?” Trải qua đêm này, Ngưu Nhu Miên cũng muốn cắt hết hy vọngkhông làm cho mình ảo tưởng nữa. Dương Thuần Miễn bị hỏi, anh yêu Dư TưGiáng sao? Đó là yêu sao? Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn không đáp, mượn cớ say sờ lên mặt Dương Thuần Miễn, chăm chú nhìn anh, rõ ràngnói:“Hoàng Hoàng, em không biết trong lòng anh rốt cuộc yêu ai, em chỉbiết……” Ngưu Nhu Miên ngừng một chút,“Người em yêu là anh!” Nước mắtcũng trào ra.
Ngưu NhuMiên thổ lộ làm cho trong lòng Dương Thuần Miễn sóng to gió lớn, sóngtình khó đỡ, đột nhiên hôn lên đôi môi đỏ mọng của Ngưu Nhu Miên. DươngThuần Miễn ở trên đôi môi của Ngưu Nhu Miên giống như đói mãnh liệt, đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng Ngưu Nhu Miên, đỡ lấy cái gáy của cô.Ngưu Nhu Miên bị hôn ý loạn tình mê, choàng tay qua cổ Dương Thuần Miễn, cũng tận tình phát tiết cảm tình áp chế đã lâu. Hai người hôn nồngnhiệt dần dần thân thể nóng bỏng, dường như cố gắng thỏa mãn dục vọnglẫn nhau. Dương Thuần Miễn đưa tay chuyển tới thắt lưng nhỏ của Ngưu Nhu Miên, lực đạo dần dần tăng thêm, bỗng nhiên ôm ngang lấy thân của NgưuNhu Miên, nặng nề mà thở hổn hển, bước vào trong phòng Ngưu Nhu Miên.Ánh trắng trên cao soi sáng hai thân thể đang triền miên trong phòng,trên cửa sổ hoa tuyết dần dần hòa tan……
Dương ThuầnMiễn ôm Ngưu Nhu Miên, với tay vào ngăn kéo trên đầu giường của Ngưu Nhu Miên lấy ra một chiếc bao cao su màu đen, hít một tiếng:“Cái này khôngthành công, sẽ thành ‘người !” Ngưu Nhu Miên đỏ mặt ở hõm vai của DươngThuần Miễn cọ nhẹ, trêu ghẹo nói:“Nếu không cẩn thận có thật, đứa bé gọi là Dương Ý Ngoại!” Dương Thuần Miễn trong lòng vừa động, ở bên tai Ngưu Nhu Miên nhẹ giọng nói:“Đây là mì thịt bò ngon nhất mà kiếp này anhđược ăn!” [Dương Ý Ngoại là dương ngoài ý muốn đấy ạ ^^]
“Đây cũng là mì Dương Xuân khó ăn nhất mà cuộc đời này em nếm qua!” Ngưu Nhu Miêncười đáp. Dương Thuần Miễn lơ đễnh, ôn nhu vuốt tóc Ngưu Nhu Miên,“Anhdùng bộ phận quan trọng nhất của đàn ông yêu em.”
“Em dùng bộ phận quan trọng nhất của con gái để được anh yêu.”
“Anh đây là danh ngôn của Lawrence.”
“Em đây là châm ngôn của Ngưu Nhu Miên.”
“Bộ phận quan trọng nhất của con gái như em có thể coi là nơi nhiều lông.” Dương Thuần Miễn trêu chọc Ngưu Nhu Miên.
“Vậy bộ phận quan trọng nhất của đàn ông như anh kêu là nơi chật hẹp nhỏ bé.” DươngThuần Miễn nhẹ nhàng véo lấy cái mông của Ngưu Nhu Miên một chút, khiểntrách,“Sao em không bao giờ buông tha khi người ta không nhận thua vậy?”
“Bởi vì em yêu anh.”
“Nhưng nếu em không thương anh thì sao?”
“Em sẽ làm cho anh chủ động nhận thua.”
Dương Thuần Miễn sủng nịch nắm mũi Ngưu Nhu Miên,“Sao mình lại yêu thương một cô gái như vậy chứ?”
“Anh bìnhthường không có mắt nhìn, chỉ có lần này là tinh mắt khó thấy thôi.”Dương Thuần Miễn đau lòng nhìn hai mắt ửng đỏ của Ngưu Nhu Miên, trằntrọc hôn môi ,“Khuôn mặt của em tươi cười là đẹp nhất, không muốn lạinhìn thấy em rơi lệ vì anh.”
“Nhưng lần này đã khóc rồi, anh bồi thường em như thế nào?”
“Sẽ khônglại lừa anh chứ? Anh vừa giao nộp thuế lương thực, còn không được sao?”Dương Thuần Miễn vẻ mặt đau khổ, bất quá lập tức nhớ tới,“Em đợi một tí! Anh sẽ cho em thể hội chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới.” Dương ThuầnMiễn nói xong, nhảy xuống giường chạy tới phòng khách. Ngưu Nhu Miênnhìn xung quanh lại thấy một túi hình mà Dương Thuần Miễn mang về, điqua cầm lại đây. Dương Thuần Miễn cầm ly kem trở về, lại nhìn thấy NgưuNhu Miên sắc mặt gian gian nhìn hình anh khỏa thân, cướp về ngay. NgưuNhu Miên ngửa đầu, nói:“Anh còn chưa có tặng quà sinh nhật cho em đâu,quà đâu~~!”
“Anh đã đem mình hiến cho em làm quà sinh nhật còn chưa đủ sao! Đưa tiền được không?”
“Không được! Em muốn số ảnh chụp này, nếu không về sau em thừa dịp anh ngủ tự emchụp.” Dương Thuần Miễn bất đắc dĩ, chỉ còn cách để cho Ngưu Nhu Miên tự chọn. Thấy Ngưu Nhu Miên chọn xong rồi anh nhanh chóng cất nó lại.Dương Thuần Miễn trở lại ngồi trên giường đem Ngưu Nhu Miên ôm vào trong ngực, sau đó phủ thêm chăn, một người một ngụm, đút Ngưu Nhu Miên ănkem. Ngưu Nhu Miên hạnh phúc giống như số kem trong miệng, yếu hòa tanrớt, say mê nhắm mắt lại, lần đầu tiên có loại hy vọng làm cho thời gian đình chỉ.
“Đây quảthật là ngày đáng giá chúc mừng, chúc mừng em ngày hôm nay được sinh ratrên thế giới này, mà ta cũng có cơ hội đạt được hạnh phúc cùng vui vẻ,đương nhiên cũng có thống khổ. Nhưng tất cả anh đều phải cảm tạ.” ThấyNgưu Nhu Miên cảm động nhìn phía mình, Dương Thuần Miễn lại tiếp tụcnói:“Anh học trên TV, biết sớm hay muộn gì cũng phải dùng!” Ngưu NhuMiên vừa nghe, hung hăng cắn Dương Thuần Miễn một cái. Dương Thuần Miễnlại tươi cười, hôn nhẹ lỗ tai Ngưu Nhu Miên,“Bất quá lúc này anh thật sự tràn đầy đồng cảm.” Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn thâm tình nhìnnhau, Ngưu Nhu Miên đột nhiên rống to:“Các huynh đệ, tiến lên cho ta,quân địch không có đạn !”
“Ai nói anh không có đạn ?” Thân thể Dương Thuần Miễn đã có phản ứng.
“Anh chínhlà quỹ chứng khoán không ổn định trên thị trường.” Ngưu Nhu Miên thấyDương Thuần Miễn khó hiểu nhìn mình, tiếp tục nói:“Rõ ràng là khôngđược, còn miễn cưỡng chống đỡ.”
“Em xem thửanh có miễn cưỡng chống đỡ hay không?!” Dương Thuần Miễn ấn Ngưu NhuMiên dưới thân, vì thế mì Dương Xuân cùng mì thịt dung hợp làm một bátmì thơm ngào ngạt.
Bạch thiếugia 11h30’ mới xuống máy bay, lòng nóng như lửa đốt gọi taxi đến nhàNgưu Nhu Miên, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ thúc giục tài xế lái nhanhhơn, nhưng khi đến nhà Ngưu Nhu Miên đã là 12 giờ 5 phút, Bạch thiếu gia bất an gõ cửa. Ngưu Nhu Miên mặc áo ngủ ra mở cửa, khi Bạch thiếu gianhìn thấy dấu hôn ngân miết đến ghê người của Ngưu Nhu Miên, cảnh thượng kia làm anh hít thở không thông, một khắc kia, anh đau lòng dường nhưkhông thể hô hấp, một lát sau, rốt cục gian nan mở miệng:“Nhu Miên, anhđã tới chậm.”
“Bạch thiếugia, đã trễ thế này anh còn tới.” Ngưu Nhu Miên thấy Bạch thiếu gia vẻmặt mỏi mệt, ánh mắt có vài phần thống khổ, nói:“Mau vào.”
“Anh đúng là vẫn không vượt qua được.” Bạch thiếu gia sâu kín nói, lập tức cầm điểmtâm trong tay đưa cho Ngưu Nhu Miên,“Đã muộn rồi, em sớm đi nghỉ ngơiđi, anh không vào đâu. Đây là quà sinh nhật của em dù có hơi muộn!” Bạch thiếu gia từ lấy trong lòng ra một cái hộp nhỏ màu hồng tinh xảo, trịnh trọng đặt vào trong tay Ngưu Nhu Miên, Ngưu Nhu Miên chưa kịp cảm ơn đã xoay người ra đi. Bạch thiếu gia lạnh lùng đi trong bóng đêm, dừng lạimua một bao thuốc lá, cứng ngắc rút ra một cây, châm, hút một ngụm, lạichậm rãi phun sương khói ra lượn lờ. Nhìn đám khói màu trắng lượn lờtrong không trung, cảm giác mình không có sức để thoát ra, càng lún càng sâu, cho đến bị khi vực sâu thống khổ mai một, hít thở không thông……
Ngưu NhuMiên nhìn Bạch thiếu gia lảo đảo rời đi, trong lòng cũng kỳ quái, nghihoặc mở lễ vật ra, chỉ thấy đấy là một cái vòng cổ làm bằng đồng, chínhgiữa có một hình trái tim. Ngưu Nhu Miên vừa cầm vòng cổ, Dương ThuầnMiễn lúc này từ toilet tắm rửa đi ra, đến ôm Ngưu Nhu Miên, hỏi:“Vừa rồi là Lễ Cơ?” Gặp Ngưu Nhu Miên gật gật đầu, lại tiếp tục hỏi:“Anh ta tặng cho em?”
“Vâng, quàsinh nhật, hình như là tự tay làm. Em mang xem thử.” Ngưu Nhu Miên vừamuốn mang, lại bị Dương Thuần Miễn ngăn lại, ghen tuông rõ ràng nói:“Vìsao vòng cổ anh tặng em lại không mang? Lại mang cái này?”
“Ghen tị?Không mang cũng được, ngày mai em tự tay làm một đôi vòng cổ, hai tamang.” Dương Thuần Miễn ghen tuông làm cho Ngưu Nhu Miên thật vui vẻ.
“Sẽ không phải cùng một bộ đồ chó vàng đấy chứ, nếu vậy anh không mang.” Dương Thuần Miễn nghĩ mà sợ nói.
Ngưu NhuMiên nhìn ngọn nến đột nhiên nhớ tới một vu thuật, vì thế lấy cầm ra một tờ giấy cùng một cái đinh ghim, trên giấy viết tên mình và Dương ThuầnMiễn, sau đó lấy đinh ghim cố định, dùng sáp nấu chảy đem đinh ghim cùng giấy cố định cùng một chỗ, sau đó chạy đến dưới lầu, đem giấy chôntrong đất ở hoa viên. Dương Thuần Miễn vẫn đi theo Ngưu Nhu Miên xuốnglầu,“Em lại làm vu thuật gì thế?”
“Làm cho vu thuật để nguyện vọng sinh nhật em có thể thực hiện!” Ngưu Nhu Miên làm xong, vừa lòng vỗ vỗ tay.
“Vậy em cầu nguyện sinh nhật gì vậy?”
Ngưu Nhu Miên cười cười, nheo mắt,“Không nói cho anh!”
“Không nóicho anh biết?” Dương Thuần Miễn ôm lấy Ngưu Nhu Miên,“Không nói cho anhbiết, anh dùng đạn bắn em! Các huynh đệ tiến lên a!” Nói xong, ôm NgưuNhu Miên vào phòng.
Buổi sáng,Dương Thuần Miễn bị Ngưu Nhu Miên lay động tỉnh, đang mơ hồ muốn oán cô làm anh tỉnh mộng đẹp, chỉ thấy Ngưu Nhu Miên vừa cười vừa nói:“Em đánh thức anh chỉ là vì muốn nói cho anh, em yêu anh!” Dương Thuần Miễn khẽvuốt hai má của Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên thoải mái mà xoay cái thắtlưng lười, híp mắt lại, say mê nói:“Em nở hoa rồi!” Dương Thuần Miễn một tay ôm lấy Ngưu Nhu Miên, cười xấu xa nói:“Dùng tưới nước sao?”
“Tưới nhiều quá sẽ ngập!” Ngưu Nhu Miên thấy tay Dương Thuần Miễn hạnh kiểm xấu, liếc mắt.
“Anh là cách mạng đồng chí, hưởng ứng Mao chủ tịch kêu gọi ‘Thâm lấy động, quảngtích lương’!” Dương Thuần Miễn chưa nói hết đã thâm tình hôn Ngưu NhuMiên, trong phòng lại lần nữa tràn ngập hương vị hỗn hợp hai loại mì……
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dương ThuầnMiễn cùng Ngưu Nhu Miên đến ‘Duyên Đối Diện’ ăn điểm tâm. Ăn xong, Dương Thuần Miễn lau miệng, ái muội nói:“Anh một ngày này ăn bao nhiêu mìthịt bò a!” Ngưu Nhu Miên oán giận nói:“Hay nhỉ, lúc em không muốn ăn mì Dương Xuân, đều bởi vì anh, em còn phải bồi ăn.” Ăn xong, Dương ThuầnMiễn nhìn nhìn đồng hồ, Ngưu Nhu Miên linh cơ vừa động, cởi đồng hồDương Thuần Miễn ra, chỉnh đồng hồ của hai người lại, một giây cũngkhông kém, sau đó vừa mang cho Dương Thuần Miễn vừa nói:“ Tình yêu chúng ta không khác nhau, mỗi một thời khắc chúng ta sinh hoạt tại đều giốngnhau.”
Ngày hôm nay Ngưu Nhu Miên đi làm tâm tình thật là tốt, người đầu tiên muốn báo tintức là Bạch thiếu gia, những mãi đến khi tan sở cũng không có nhìn thấyanh ta. Buổi chiều Dương Thuần Miễn tới đón Ngưu Nhu Miên tan sở, làmcho Ngưu Nhu Miên hạnh phúc tột đỉnh, tuy rằng bởi vì lời đồn làm chomọi người ghé mắt đồn đãi, nhưng Ngưu Nhu Miên vẫn là chim nhỏ nép vàobên cạnh người Dương Thuần Miễn, không chịu bỏ qua một phần hạnh phúc.Hai người thảo luận nên đi nơi nào để hẹn hò lần đầu tiên, Ngưu Nhu Miên nhớ tới chiếc vòng cổ ngày hôm qua, vì thế lôi Dương Thuần Miễn đi muavòng cổ.
Bắc Kinh quả nhiên mỹ nữ nhiều như mây, Ngưu Nhu Miên nhìn ánh mắt Dương Thuần Miễncứ nhìn mãi “Cảnh đẹp” ở đầu đường, có chút ghen, vì thế chỉ vào một mĩnam trên đường, nói:“Mỹ nữ xem tốt như vậy sao? Mĩ nam phía trước kiavừa phong độ lại vừa cao ráo, em đi cua anh ta!” Dương Thuần Miễn giữchặt Ngưu Nhu Miên đang muốn chạy đi, bất mãn trách cứ:“Em…… anh đâycũng đi cua em gái à!”
“Anh sao lại hoa tâm như thế!” [tạm cho hoa tâm là 35 đi]
“Em cũng không hoa tâm như vậy sao!”
“Em là hoa,hoa tâm sao lại không được? Anh là phân trâu nên có giác ngộ của phântrâu!” Ngưu Nhu Miên khiêu khích ngửa đầu nhìn về phía Dương Thuần Miễn, lập tức lại nhíu mày,“Không được! Anh phải thề, chỉ có thể yêu một mình em, không được nhìn những con nhỏ khác, lại càng không thể nghĩ đến bọn họ! Nếu không em tuyệt giao với anh cho sướng!”
“Được ~ được ~, anh thề, về sau anh tuyệt đối không nhìn những con nhỏ khác!”
“Thế này mới được, bây giờ em có thể yên tâm đi cua mĩ nam!”
=_=
Đến khuthương mại, đụng phải năm cửa hàng đang đồng loạt giảm giá, đáng thươngDương Thuần Miễn bị bức bách dưới sự phấn đấu ở tranh mua quần lót củaNgưu Nhu Miên. Bởi vì khu thương mại quá mức chật chội, Ngưu Nhu Miênlại đông đi tây, hai người cứ như vậy rời ra. Dương Thuần Miễn gọi điệnthoại Ngưu Nhu Miên, mới phát hiện di động của Ngưu Nhu Miên ở trong tay anh. Đúng lúc này, trên loa truyền đến giọng nói của nhân viên:“ Tiểubằng hữu Hoàng Hoàng, tiểu bằng hữu Hoàng Hoàng, sau khi nghe đượcradio, đến lầu 3 radio, có người nhà tìm anh.”
HoàngHoàng?! Còn tiểu bằng hữu nữa? Là mình sao? Dương Thuần Miễn nghĩ nếu là Ngưu Nhu Miên thì vô cùng có khả năng , vì thế quyết định đến phòngradio nhìn xem, quả nhiên thấy Ngưu Nhu Miên đang cười tủm tỉm chờ anh.Dương Thuần Miễn cảm ơn người trong phòng radio xong thì kéo Ngưu NhuMiên đi ngoài. Ra cửa, Ngưu Nhu Miên đột nhiên cô cùng nghiêm túc hỏiDương Thuần Miễn:“Nếu có một ngày không thấy em nữa, anh có tìm emkhông? ”
Dương Thuần Miễn sửng sốt, lập tức bật thốt lên đáp:“Có.”
“Nếu tìmkhông thấy, anh sẽ vẫn tìm, tìm em cả đời không?” Ánh mắt Ngưu Nhu Miênsáng như sao. Dương Thuần Miễn do dự,“Có.” Ngưu Nhu Miên ôm thắt lưngDương Thuần Miễn, tựa đầu chôn trong lòng Dương Thuần Miễn, nhu tìnhnói:“Mặc dù đây là nói dối nhưng giờ phút này em cũng không muốn hoàinghi nó.” Dương Thuần Miễn ôm chặt Ngưu Nhu Miên,“Em xem [ Tô Châu Hà ]bị lậm rồi sao? Bất quá vạn nhất chúng ta lạc mất nhau, chỉ cần em đứng ở tại chỗ, anh sẽ chạy tìm em về.”
“Nhưng vạn nhất anh không biết đánh mất em ở đâu?”
“Vậy thì tìm từng người, mãi đến khi tìm được mới thôi.”
“Anh có thể bằng bóng dáng của em tìm được em sao?”
“Có thể.”
Ngưu NhuMiên nhếch miệng cười, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lôi kéo Dương ThuầnMiễn ở quầy mua hai cái vỏ sò màu hồng nhạt, dùng dây tơ màu hồng xỏthành vòng cổ. Dương Thuần Miễn nhíu nhíu mày,“Nhu Miên, anh là đại namnhân mang vòng cổ vỏ sò, lại còn là hồng nhạt, có phải không tốt lắmkhông?!” Ngưu Nhu Miên đem vòng cổ đặt vào trong tay Dương Thuần Miễn,“ Ở Hy Lạp vỏ sò ở bị làm coi xuân dược. Đây cũng là vu thuật tình yêu. Nếu chúng ta không cẩn thận đi lạc nhau, chỉ cần giữ được một cái là có thể đoàn tụ với đối phương nhanh hơn.”
“Nhưng chúng ta chẳng cần dùng cái này!” Dương Thuần Miễn tùy ý đem vòng cổ vỏ sò đặt ở trong một túi nào đó.
Ra khỏi khuthương mại, Ngưu Nhu Miên đem gói to gói nhỏ nhét hết vào trong tayDương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn vừa muốn oán giận, Ngưu Nhu Miên lấylòng cười, đáng thương nói:“Tay thật là lạnh!” Nói xong, đưa tay đặt vào túi tiền trong áo lạnh của Dương Thuần Miễn,“Vẫn là đặt tay vào túitiền của anh thì ấm áp.” Sau đó nhu thuận tựa vào bên cạnh Dương ThuầnMiễn, Dương Thuần Miễn trong lòng nóng lên, lập tức trào ra nhiệt huyếthào hùng của nam nhi, mang theo một đống đồ đạc này đi về xe.
Dương ThuầnMiễn mang theo túi lớn túi nhỏ cùng Ngưu Nhu Miên về tới nhà trọ. DươngThuần Miễn buông hết đồ đạc ra, ngồi phịch ở sô pha,“Anh nói lãnh đạođồng chí nghe nha, hai ta cũng không thể để mình em một người độc tàichứ, cũng phải dân chủ chút đi, nếu không để cho bạn bè anh bên ngoàithấy được, tưởng anh sợ vợ, dọa người quá!”
“Stanton từng nói, khoa học xã hội cho rằng địa vị của con gái trong xã hội là một dấu hiệu thể hiện trình độ văn minh.”
“Anh đây tình nguyện quay về xã hội phong kiến.” Dương Thuần Miễn bất mãn than thở.
“Thế còn đơn giản hơn, đến xã hội mẫu hệ là được rồi!”
“Anh phảigiơ súng lật đổ cách mạng!” Dương Thuần Miễn nói xong túm lấy Ngưu NhuMiên, áp đảo cô ở sô pha, Ngưu Nhu Miên vội vàng nói:“Vậy cho anh làmchứ luôn, em làm ủy viên bình thường của cục chính trị, ở bên ngoài anhlà quyền lợi tối cao, trên thực tế vẫn là em gõ nhịp định đoạt.”
“Không được, lãnh đạo thay phiên nhau đổi.” Dương Thuần Miễn không chịu thỏa hiệp.
“Được rồi!Về sau hai ta thay nhau làm lãnh đạo, thời điểm ý kiến hai ta nhất trí,anh làm lãnh đạo, thời điểm ý kiến hai ta không nhất trí, em làm lãnhđạo.”
=_= DươngThuần Miễn không nói lại Ngưu Nhu Miên, chỉ còn cách phong ấn lên môicô. Đúng lúc này, điện thoại vang . Dương Thuần Miễn nâng tay cầm điệnthoại, Ngưu Nhu Miên nghe giọng nói của Dư Tư Giáng liền đứng dậy yênlặng đi thu thập đồ đạc.
Dương ThuầnMiễn trước mặt Ngưu Nhu Miên bắt điện thoại thật không được tự nhiên,không bao lâu sau liền gác điện thoại, sau đó đi đến phòng bếp. Ngưu Nhu Miên lúc này đang ở thái thịt, thấy Dương Thuần Miễn lại đây, liền tứcgiận nói:“Hoàng Hoàng, đi pha cho em tách café !” Ngưu Nhu Miên thấyDương Thuần Miễn vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng nói:“Anh có biết khôngcho pha café cho bà xã là chuyện nghiêm trọng cỡ nào không? Phụ nữ Ả Rập có thể bởi vì trượng phu không vì pha café cho cô ta mà đưa ra ly hôn!”
Dương ThuầnMiễn đuối lý, vừa đi pha café vừa thấp giọng than thở:“Ít nhất đàn ông Ả Rập người ta còn có thể cưới tới bốn bà vợ. Hơn nữa ít nhất phụ nữ cũng nghe lời đàn ông.”
“Đó là vì phụ nữ bọn họ nơi đó không biết triết học. Hegel đã nói, nữ tính vĩnh hằng là dẫn đường cho chúng ta đi tới.”
“Nhưng Aristotle cũng cho rằng, đối đãi với phụ nữ thì cần phải dùng roi.”
“Em cầm trong tay là cái gì?”
“Đao thái!”
“À! Dường như anh nhớ lầm, là đối đãi với phụ nữ thì phải dâng roi cho cô ta đánh mình.” Dương Thuần Miễn lập tức sửa ngay.
“Cũng không tệ!” Ngưu Nhu Miên vừa lòng buông đao thái xuống.
Cơm chiềuxong, Ngưu Nhu Miên lấy quần lót nam nữ vừa mới mua ra, quần lót nam inmột con chó nhỏ, quần lót nữ thì vẽ một cái hình xương cốt. Kêu DươngThuần Miễn thêu quần lót của cô, mà cô thì thêu quần lót của Dương Thuần Miễn . Dương Thuần Miễn vốn dĩ là không biết thêu cái gì cả, Ngưu NhuMiên liền bắt tay dạy anh, Dương Thuần Miễn vốn định nhàn hạ đem hai cái quần lót đều cho Ngưu Nhu Miên thêu, nhưng Ngưu Nhu Miên kiên trì quầnlót của cô nhất định là anh phải thêu, Dương Thuần Miễn không lay chuyển được cô, chỉ phải cố mà làm nữ công gia chánh. [Sun: Potay toàn tập rồi, hai anh chị thêu đồ lót của nhau =.=|||]
Hình thêuxương cốt rất đơn giản, nhưng Dương Thuần Miễn vẫn thêu xiêu xiêu vẹovẹo, bất quá Ngưu Nhu Miên không chút nào để ý, nhìn quần lót ngây ngôcười. Thêu xong hai người mặc vào thử, Ngưu Nhu Miên oán giận nói:“Quầnlót tình nhân đúng là tốt, đáng tiếc anh thêu không tốt, ma xát vào dakhó chịu quá, bất quá em nhịn.” Nói xong, Ngưu Nhu Miên bổ nhào vào trên lưng Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn cũng dựa thế ôm Ngưu Nhu Miênlại. Ngưu Nhu Miên tựa đầu ở trên lưng rộng lớn của Dương Thuần Miễn,thì thào :“Thật tốt! Cảm giác như đang nằm mơ!” Trong lòng Dương ThuầnMiễn run lên,“Nếu là mộng thì không cần tỉnh.” Sau đó cứ như vậy ôm Ngưu Nhu Miên đi về phòng.
“Hoàng Hoàng, anh yêu em không?”
“Yêu!”
“Anh đừng nói “Anh muốn em” mạnh mẹ như vậy mà nói ‘Anh yêu em” yếu ớt quá! Lớn tiếng lên chút đi!”
“Tuân mệnh, lãnh đạo!”
Mười phút sau,“Hoàng Hoàng, anh yêu em không?”
“Yêu! Nhưng mà Nhu Miên, vấn đề này em hỏi đã là lần thứ mười mấy rồi, có thể đổi vấn đề khác không?”
“Được!” Ngưu Nhu Miên từ từ nhắm hai mắt vẻ mặt hạnh phúc ghé vào trên lưng DươngThuần Miễn,“Hoàng Hoàng, anh không thương em sao?”
=_= cái đó và vấn đề vừa rồi có khác nhau sao?
“Vậy anh hứa không được đổi đáp án nha, vừa rồi trả lời yêu em cộc lốc, chẳng cóchân thành chút nào cả. Hoàng Hoàng, anh yêu em nhiều bao nhiêu?”
“Yêu thảm .”
“Thảm tới trình độ nào?”
“Đã khôngthể có người thứ hai nữa.” Ngưu Nhu Miên trong lòng đau đau, từ trênlưng Dương Thuần Miễn nhảy xuống, nhìn thẳng Dương Thuần Miễn,“HoàngHoàng, trong lòng của anh có ai? Thật là chỉ có một mình em không?”
“Chỉ có một mình em!”
“Anh gạt người!”
Dương ThuầnMiễn khoa trương ngửa ra sau một chút,“Em làm sao mà biết được?” NgưuNhu Miên cắn cắn môi, khẩn thiết hỏi:“Anh có thể chỉ nhìn một mình emkhông?”
“Đã đồng ýlà sau này sẽ không nhìn các em khác nữa mà, em chẳng sợ ăn dấm chuađâu!” Dương Thuần Miễn xoa xoa đầu Ngưu Nhu Miên.
“Có đôi khimột người đàn ông nguyện ý cả đời này đề nói dối là yêu, đó không phảilà chân tình.” Ngưu Nhu Miên sâu kín nói, lập tức vui vẻ nói:“Em sẽ giảbộ hồ đồ hưởng thụ cảm giác được yêu cả đời này!”
Dương Thuần Miễn chăm chú nhìn Ngưu Nhu Miên, trịnh trọng nói:“Em muốn xem lại tiểu thuyết em viết.”
Dương ThuầnMiễn ở trên giường xem tiểu thuyết, trước khi ngủ vẫn chưa xem xong.Ngưu Nhu Miên hỏi Dương Thuần Miễn:“Lần này có cảm tưởng gì?”
“Văn vẻ củangươi quả thực là có lịch sử ý nghĩa!” Dương Thuần Miễn thấy hai mắtNgưu Nhu Miên sáng lên, tiếp tục nói:“ Sau phong trào Ngũ Tứ, Hồ Thíchđã đề xướng thể ngôn văn bạch thoại, nhưng cho tới nay đều là nửa ngônvăn nửa bạch thoại, hoàn toàn không đến Nam Kinh, mãi đến khi quyển sách này của em xuất hiện, anh nghĩ Hồ Thích tiên sinh rốt cục có thể mỉmcười nơi cửu tuyền !” Vừa dứt lời, Ngưu Nhu Miên cũng đã vọt qua bóp cổDương Thuần Miễn, nhe răng trợn mắt nói:“ Hay lắm, giờ biết nói mát rồià?!” Dương Thuần Miễn làm bộ cầu xin tha thứ, sau đó ôm lấy Ngưu NhuMiên cười đen tối nói:“Anh không muốn xem lại không phải vì em viếtkhông tốt mà là anh xem thấy ghen tị trong lòng.” Ngưu Nhu Miên ở trênmặt Dương Thuần Miễn nhẹ nhàng hôn,“Vậy không xem nữa, đợi đến bộ tiểuthuyết sao đến lượt vai nam chính làm chủ, anh lại xem.”
Ngày hômsau, Ngưu Nhu Miên ở công ty nhìn thấy Bạch thiếu gia, mặt mày hớn hởchạy tới.“Bạch thiếu gia, em đã nói Dương Thuần Miễn kháng cự không nổimị lực của em mà, chúng em đã ở cùng một chỗ . Đúng rồi, ngày đó em cònchưa cám ơn quà sinh nhật của anh nữa.” Nói xong, ngọt ngào cười. NgưuNhu Miên cười thật làm đau đớn tâm của Bạch thiếu gia, Bạch thiếu giacười nhẹ,“Em sẽ hạnh phúc .” Ngưu Nhu Miên cảm thấy Bạch thiếu gia nóichuyện có chút là lạ nhưng còn chưa hỏi ra, Bạch thiếu gia đã giànhtrước nói:“ Ngày mai anh quay về Thượng Hải, bên kia có một số việc chờanh xử lý. Nếu em không vui cứ gọi điện thoại cho anh. Đi làm việcthôi!” Bạch thiếu gia vào văn phòng, đóng cửa lại, đứng ở trước cửa sổ,mở một gói thuốc lá. Yêu Ngưu Nhu Miên mà không tìm thấy lý do gì, giống như đến tột cùng là vì sao anh hút thuốc anh cũng không rõ.
Giữa trưa,Bạch thiếu gia gọi điện thoại cho Dương Thuần Miễn, hẹn anh gặp mặttrong quán bar Tình nhân trong mộng. Dương Thuần Miễn vào quán bar, liền nhìn đến Bạch thiếu gia cô đơn ngồi ở một góc hút thuốc, Dương ThuầnMiễn không nói lời nào đi qua ngồi xuống.
Sau một lúclâu trầm mặc, Bạch thiếu gia bỏ thuốc xuống,“Người ta luôn tham luyếnmột chút hương vị cuối cùng.” Sau đó ngẩng đầu, chậm rãi nói với DươngThuần Miễn:“Nhớ lúc trước chúng ta còn ở trong này đàm luận người congái mà mình yêu quý lẫn nhau. Mà lúc này người con gái tôi ái mộ lại ởtrong lòng cậu.” Dương Thuần Miễn áy náy, Bạch thiếu gia tạm dừng mộtlúc lâu, đau khổ nói:“Nhu Miên yêu cậu, cho nên hy vọng cậu có thể làmcho cô ấy vui vẻ và hạnh phúc. Vì hạnh phúc của cô ấy, tôi nguyện ýbuông tha cho hết thảy — bao gồm cả người tôi yêu nhất.” Bạch thiếu giadừng một chút, ánh mắt toát ra sự hối hận,“Mỗi lần, cuối cùng tôi vẫnchậm một chút, một chút mà thôi.” Bạch thiếu gia không cam lòng nắm chặt chén rượu.
“Lễ Cơ, tớ không biết nên nói cái gì, tình yêu không thể chuyển nhượng, tớ hy vọng cậu có thể lý giải.”
“Cậu khôngcần nói gì cả. Tuy rằng tôi không cam lòng, nhưng Nhu Miên tôi giao chocậu .” Bạch thiếu gia đứng lên, đi đến bên người Dương Thuần Miễn, vỗ vỗ bờ vai của anh, lập tức một đánh một quyền anh mãnh liệt vào mặt DươngThuần Miễn, Dương Thuần Miễn bị thình lình một quyền này đánh cho téngã, khóe miệng chảy máu tươi. Bạch thiếu gia nhìn xuống Dương ThuầnMiễn, lạnh lùng nói:“Chúng ta coi như đã thanh toán xong!” Nói xong, rời khỏi quán bar.
Dương Thuần Miễn buổi chiều nhận được điện thoại Dư Tư Giáng, hai người gặp mặt.
“Ngày hômqua em gặp Lưu Liêm.” Dư Tư Giáng thản nhiên nói. Dương Thuần Miễn độtnhiên không yên lòng, sợ nghe được tin tức không tốt, chợt nghe Dư TưGiáng tiếp tục nói:“Anh ấy giải thích tất cả với em, hơn nữa anh ấy nghe em nói mang thai thì mừng rỡ như điên, tính mau chóng cùng em kết hôn.”
“Như vậy tốt lắm, chúc mừng em! Tư Giáng.” Dương Thuần Miễn đột nhiên có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
“Thuần Miễn, thật may mắn là có anh vẫn ở bên cạnh em.” Dư Tư Giáng cảm kích lấy tay Dương Thuần Miễn, phát hiện trên mặt Dương Thuần Miễn có vết bầmtím,“Thuần miễn, mặt của anh?”
“Không cóviệc gì. Tư Giáng, anh hy vọng em hạnh phúc.” Dương Thuần Miễn cảm giácDư Tư Giáng giống như là trách nhiệm của anh, nếu cô không thể đạt đượchạnh phúc thì hạnh phúc của anh cũng sẽ bất an.
Khi về nhàtrọ, Ngưu Nhu Miên đã làm xong cơm chiều . Dương Thuần Miễn vừa vào cửa, Ngưu Nhu Miên nhìn ngay thấy mặt Dương Thuần Miễn bầm tím, thân thiếthỏi:“Làm sao vậy?”
“Trúng một quyền mà thôi.” Dương Thuần Miễn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Ngưu NhuMiên lấy khăn lau mặt cho Dương Thuần Miễn, giả bộ hung ác nói:“Có phảiđi gặp người yêu cũ rồi bị ông xã người ta đánh hay không?” Thấy DươngThuần Miễn không phủ nhận, trong lòng Ngưu Nhu Miên bỗng nhiên chợtlạnh, không nghĩ tới một câu vui đùa của cô mà lại là thật. Dương ThuầnMiễn thấy vẻ mặt Ngưu Nhu Miên uể oải, lập tức giải thích:“Không phảinhư em nghĩ đâu, Tư Giáng hẹn anh ra ngoài, chính là nói cho anh biết……” Ngưu Nhu Miên đột nhiên lấy tay che miệng Dương Thuần Miễn, nói:“Trương Tiểu Nhàn từng nói, người ta trong lúc yêu căn bản không cần hứa hẹn.Chúng ta yêu nhau, chính là ước định hạng nhất rồi. Chúng ta không cógiấy đăng kí kế hôn như có ước định. Đến ngày nào đó chúng ta chia tay,ước định cũng chỉ đến đó thôi. Cho nên nếu anh không thương em thì trựctiếp nói cho em biết, không cần anh giải thích, giống như giờ phút nàyem cũng không muốn nghe giải thích của anh.” Ngưu Nhu Miên tinh tườnghiểu được, cô quý trọng nhất là cái gì, nhưng càng coi trọng, cô càngkhông dám nắm thật chặt.
“Bị thươngkhông phải là vì em sao.” Dương Thuần Miễn thấp giọng nói, nhớ đến Bạchthiếu gia, Dương Thuần Miễn vẫn có vài phần áy náy, giống như hạnh phúclà mình đoạt được từ trong tay Bạch thiếu gia. Ngưu Nhu Miên thấy DươngThuần Miễn nản lòng, vì dịu đi không khí, trêu chọc anh:“Về sau đi rangoài, không đánh nhau với con chó nhỏ nữa!”
Sau khi ănxong, Ngưu Nhu Miên lấy ra hai chiếc vòng cổ, mang cho Dương Thuần Miễnmột cái,“Hoàng Hoàng, không phải anh không thích cái vòng cổ hồng nhạtkia sao, đây là vòng chó em mới làm cho anh!”
“Vòng chó?!Không mang!” Dương Thuần Miễn nói xong sẽ đem vòng cổ bỏ xuống, lập tứcbị ánh mắt hung ác của Ngưu Nhu Miên ngăn lại, Ngưu Nhu Miên lại đem một cái vòng cổ khác mang cho mình,“Em cũng mang cùng anh!” Ngưu Nhu Miênsờ sờ chiếc túi trên cổ Dương Thuần Miễn,“Đây là túi khóa tâm Ngưu Thịem phát minh.”
“Vòng cổ phân trâu?”
Ngưu NhuMiên gõ đầu Dương Thuần Miễn một chút, cả giận nói:“Là Ngưu Thị.” DươngThuần Miễn xoa mình đầu,“Ngưu Thỉ không phải là phân trâu sao?!” [Ngưu Thị đồng âm ngưu thỉ, ngưu thỉ là phân trâu^^!]Thấy Ngưu Nhu Miên lại muốn đánh đầu mình, anh bắt được tay Ngưu Nhu Miên,cợt nhả nói:“Em lại đánh đầu nữa, không sợ em về sau sinh một đứa conngốc a!” Ngưu Nhu Miên liếc mắt Dương Thuần Miễn liếc một cái,“Anh cố ýgiả ngu! Quên đi, suy nghĩ vì con em, em tha cho anh!” Sau đó tiếp tụcgiải thích túi khóa tâm cho Dương Thuần Miễn:“Thêu tên hai người ở trên túi, mỗi ngày đặt ở nơi gần tâm nhất, như vậy có thể khóa trụ tâm anh.Em phát minh !” Dương Thuần Miễn lấy tay thưởng thức túi của Ngưu NhuMiên, lại nhìn về túi của mình , phát hiện hai vòng cổ có chút khácnhau, liền hỏi:“Vì sao ở miệng túi của anh là kín mà của em lại hở?!”
“Trong túi của anh là viết tên em, sợ anh đánh mất nên em đã may miệng túi kín lại.”
“Vậy vì sao em không may túi của mình kín lại?”
“À! Cái nàycủa em à! Mỗi ngày em đều đổi tên bên trong, cho nên không thể may kínđược.” Ngưu Nhu Miên phấn chấn nói. Dương Thuần Miễn vừa nghe liền nóngnảy,“Không được! Miệng túi của em cũng phải may kín!” Vì thế hai chén mì lại dây dưa cùng nhau. Lúc này, điện thoại vang . Dương Thuần Miễn tiếp điện thoại, lại là điện thoại Dư Tư Giáng. Tuy rằng Dương Thuần Miễncũng không cố ý lảng tránh, nhưng Ngưu Nhu Miên vừa nghe là điện thoạiDư Tư Giáng liền chủ động rời đi. Dư Tư Giáng vừa cùng Lưu Liêm thươnglượng, đã xác định ngày kết hôn, cô lập tức gọi điện thoại thông báoDương Thuần Miễn, người đầu tiên mà cô muốn chia xẻ vui sướng. Gác điệnthoại, Dương Thuần Miễn nhớ đến lời nói vừa rồi của Ngưu Nhu Miên nêncũng sẽ không giải thích nhiều nữa.
Tình yêu có khi giống như một cây kem, ngọt ngào, nhưng nếu bạn nắm càng chặt, nó lại tan càng nhanh.