*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: A Cửu
Beta: Linxu
Lúc này thiếu nữ đang rất thẹn thùng, mặt nàng đỏ tới tận mang tai, thật làm cho người ta càng muốn đùa giỡn một hồi rồi.
Mộ Cẩn Du nghĩ như thế, ánh mắt khẽ nheo lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười ấm áp, khẽ mở miệng nói: "Gia không thích nghe những thứ từ ngữ nho nhã này từ nàng, biết không?"
Cố Minh Nguyệt bị lời nói của hắn khiến cho không biết làm sao, nói ra những từ dâm ngôn phóng đãng này đã là cực hạn đối với nàng rồi, còn muốn nàng làm thế nào mới được?
Một bàn tay đẹp đẽ trắng như ngọc mát lạnh chậm rãi lướt qua ngực của nàng, vân vê đầu nhũ màu anh đào hồng nhạt, xoa đến khi nơi đỉnh chóp kia dựng thẳng lên, sau đó lại từng chút từng chút một khẽ vuốt ve bụng dưới của nàng, rồi dừng lại ở nơi cỏ thơm rậm rạp giữa hai chân.
Cố Minh Nguyệt bị cảm giác mát lạnh trên tay kích thích đến toàn thân run rẩy, tay nàng còn đang hoạt động tại nơi dương v*t nóng rực kia, giữa chân lại bị chủ nhân của dương v*t ấy chậm rãi khiêu khích áp vào vuốt nắn cọ xát...
"Đừng... Ưm..." Tiếng rên rỉ của mỹ nhân như nước chảy từ tuyết tan đầu xuân, ấm áp vui vẻ mà động lòng người.
Đầu ngón tay lạnh lẽo kia tách nụ hoa khép kín ra, vừa thăm dò vào, lập tức đã bị mật hoa chảy róc rách ra thấm ướt.
"Thật sự là một kẻ lẳng lơ nhiều nước." Mộ Cẩn Du cúi đầu nở nụ cười. Hắn ngẩng khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên lên, lời nói ra lại khiến cho cả tâm can Cố Minh Nguyệt đề run rẩy.
Nam tử vừa dứt lời, một ngón tay liền xâm nhập nơi hang động yêu kiều vẫn chưa được khai phá kia của mỹ nhân. Nơi cửa hang kia rất chật hẹp, bên trong âm đ*o lại hẹp dài, ngón tay nam nhân vừa tiến vào, mị thịt đã hút chặt lấy dị vật trong thân thể.
"Gia sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt." Nam nhân chuyển động ưỡn thẳng thắt lưng cùng kiên đĩnh (Là cái đó của anh) trong tay Cố Minh Nguyệt: "Gia gọi cái này là dương v*t, gậy th*t, chim lớn. Ngươi phải nhớ cho kỹ."
Cố Minh Nguyệt quả thật không thể tin được điều mình vừa nghe! Nàng cũng coi như sống qua một đời, tất cả những lời nói thô tục trước kia nghe được cộng lại cũng không nhiều bằng những gì nghe được trong vòng nửa nénhương ngắn ngủn này!
Mộ Cẩn Du nhìn tiểu mỹ nhân đang trừng to đôi mắt đen lay láy, dùng ánh mắt không dám tin mà ngẩng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia rõ ràng xinh đẹp thanh tú đơn thuần, lại vì lời nói của hắn mà lại thêm vẻ ướt át vô biên, vừa có vẻ thanh thuần lại vừa quyến rũ, khiến người ta không thể kìm nén được ý nghĩ xấu xa trong lòng.
"Cái dương v*t này của gia, là dùng để đâm vào tiểu huyệt đang chảy nước giữa hai chân của ngươi, nghe hiểu chưa hả?"
Mặt Cố Minh Nguyệt đã tê cứng tới ngu ngốc rồi, nàng bị kích thích tới mức có muốn làm ra vẻ mặt gì cũng khó khăn, trông vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu.
Như cảm thấy được lời nói của mình còn chưa đủ kích thích, nam nhân đứng dậy nâng phân thân bên dưới đang sung huyết căng to lên, đưa đến gần khuôn mặt so với tay hắn nhỏ hơn, dùng đầu mút nhẹ nhàng đánh lên. Cố Minh Nguyệt không dám trốn, mãi đến khi hai má đều bị đánh xuất hiện dấu hồng thì nam nhân mới dừng lại.
Mộ Cẩn Du nhìn khuôn mặt bị dương v*t đánh đến hồng của mỹ nhân, trong lòng sinh ra một loại khoái cảm khó có thể hình dung. Mà cả người Cố Minh Nguyệt đều đã ngẩn ra, nàng chưa từng bị người khác đối xử như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ bị người đối xử như vậy. Thời điểm nàng nghĩ rằng mình đã tiếp nhận được, hiện thực luôn cho nàng một kích tàn nhẫn.
Ví như, thứ đang di chuyển chậm chậm trên miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng, đầu nấm tanh mặn đang toả ra hơi nóng... Cùng với, thứ đang cọ xát ở trên môi, theo đầu rồng tiết ra chất dịch ướt át dinh dính...
(Lin: đã học qua sinh học về cơ thể người (ta nhớ lớp 8 hay 9 gì đã học rồi), hẳn mn biết gọi là “đầu nấm” là vì phần đầu cơ quan sinh dục của nam giới có hình giống đầu nấm nên mới nói thế, còn đầu rồng hay cự long gì gì đó chỉ là một cách ví von của tác giả, dễ hiểu mà nhỉ, ta chỉ giải thích cho rõ ràng thôi .)
Nam nhân này, dâm mị như vậy, điên cuồng như vậy, rồi lại tuấn mỹ như vậy. Mặc dù bị hắn tùy ý đùa giỡn, trong lòng Cố Minh Nguyệt lại không thể sinh ra một chút tình cảm chán ghét nào. Dù cho hắn làm ra chuyện dâm loạn tột cùng, nói ra ngôn từ thô bỉ phóng đãng, hắn vẫn là kẻ cao cao tại thượng kia, lang quân độc nhất vô nhị.
Mộ Cẩn Du là xuân dược của nữ nhân, phàm là thứ hắn muốn, không có nữ nhân nào có thể cự tuyệt hắn, Cố Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Nàng cam chịu số phận mà liếm lấy dương v*t bị nhét mạnh vào trong miệng, dựa theo những bước trong Xuân Cung Đồ miêu tả, trước tiên là ngậm lấy toàn bộ quy đầu sắp làm miệng nàng căng rách kia, lại dùng đầu lưỡi thô ráp liếp lám xoay vòng bên ngoài nó, mút vào thật mạnh đến hai má lõm xuống, lại chậm rãi mà nuốt vào phần lớn thân trụ, phần còn lại dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve. Đầu lưỡi của nàng liếm mút không buông tha bất kì một góc nào, đầu lưỡi khi thì hơi dùng lực đè vào lỗ nhỏ trên bộ phân cứng rắn kia, khi thì phối hợp mút vào trong cái miệng nhỏ bé kia để thăm dò.
Nam nhân được miệng nhỏ phia trên của tiểu mỹ nhân hầu hạ đến sảng khoái toàn thân, chẳng qua chút sảng khoái ấy còn chưa đủ để giảm bớt dục vọng đang cuộn trào mãnh liệt của hắn. Hắn rút phân thân ra, đặt vào giữa hai chân Cố Minh Nguyệt, phát hiện hai chân tiểu mỹ nhân đang khó nhịn mà chậm rãi cọ vào nhau, dưới mông đã sớm tụ lại thành một bãi dâm thuỷ.
"Còn chưa đâm vào mà đã ra nhiều nước ướt cả mông như vậy, thật là lẳng lơ ah... Muốn bị người khác đâm vào chơi đến vậy sao?" Mộ Cẩn Du kéo hai chân Cố Minh Nguyệt ra, mở rộng hết cỡ, nàng lợi dụng tư thế mở rộng hai chân đến không thể chịu nổi này, hoàn toàn phơi bày nơi yếu ớt nhất ra trước mặt nam nhân, nơi đó có màu anh đào hồng nhạt tươi mới như trên đầu ngực, ướt sũng kiều mị mà run rẩy.
gậy th*t ma sát trên dưới nơi hoa huy*t, chỉ sau chốc lát đã dính đầy dâm thuỷ của nữ nhân, lại càng sáng bóng trơn tuột. Quy đầu như quả trứng tròn kia lại ác ý húc lên đỉnh đài hoa xinh xắn kia chơi đùa.
"A.... A a..." Thân thể mà Cố Minh Nguyệt xuyên vào lần này vô cùng nhạy cảm, mới bị người ta đùa giỡn vài cái lập tức trong huyệt liền trỗng rỗng đến ngứa ngáy, dưới mông nước chảy ào ạt như đồng ruộng vừa tưới nước đang chờ được gậy th*t của nam nhân lấp đầy. Nàng chưa bao giờ có khát vọng được nam nhân yêu thương như lúc này, muốn được thứ dương v*t nóng hầm hập kia nhập vào thân thể mình mạnh mẽ dùng sức rút ra đâm vào chơi sạch sẽ, muốn bị người ta chà đạp hai nhũ hương trước ngực, dùng sức gặm cắn hai nụ hoa kia. Bụng dưới của nàng êm ẩm căng nhức từng cơn, cả người đều bị nhấn chìm trong dục vọng.
"Có muốn hay không?" Giọng nói dụ dỗ êm tai của nam nhân như yêu tinh dụ dỗ người, dụ người rơi vào bẫy.
Hạ thân của Mộ Cẩn Du lúc này đã trướng đến phát đau, quy đầu đâm cạn vào nơi cửa huyệt. Bây giờ hắn rất muốn cắm toàn bộ gậy th*t vào tận cùng bên trong, nhưng hắn lại càng muốn nhìn thấy bộ dạng bị dục vọng hành hạ mà sa đọa hư hỏng của tiểu mỹ nhân dưới thân, lúc đó sẽ khiến hắn đặc biệt có cảm giác thành tựu khi chính tay mình huỷ diệt vẻ đẹp vô cùng.
"Muốn, nô rất muốn~" Lý trí của Cố Minh Nguyệt đã sớm chìm ngập trong dục vọng, mông nàng vặn vẹo muốn bao trùm vào dương v*t đang ở ngoài cửa huyệt.
"Chậc, thật là dâm nữ nhân thiếu bị chơi đùa." Mộ Cẩn Du bị động tác của nữ nhân khiến phải hít sâu một hơi, hai tay bắt chéo tay nàng rồi đặt ra sau lưng, cúi người ghé sát lại quả đào tơ mơn mởn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy dục vọng, khẽ liếm da thịt nhẵn nhịn trần trụi kia, dẫn dắt từng bước: "Được, chỉ cần ngươi nói bản thân là kỹ nữ thèm muốn được chơi đùa, muốn được dương v*t của thiếu gia đâm vào gian dâm ngươi... Ta sẽ cho thứ ngươi muốn."
Cố Minh Nguyệt bị loại ánh mắt như hắc diệu thạch nhìn chăm chú, bị nam tử đẹp như hào quang chói mắt hấp dẫn, nàng mê muội liếm môi, lần đầu tiên thành thực đối mặt với dục vọng của chính mình.
"Nô... Là kỹ nữ muốn được chơi đùa... Rất muốn, rất muốn được dương v*t to lớn của thiếu gia đâm mạnh huyệt dâm..." Trong giọng nói của nàng còn mang theo âm thanh nức nở vì không dược thoả mãn, trong lòng lại vì đã phá vỡ được một lớp trói buộc gì đó mà cực kỳ thoải mái.
"Được, gia sẽ làm như ngươi mong muốn." Mộ Cẩn Du đỡ lấy thân thể nhỏ bé trơn trượt mềm nhũn như rắn nước của Cố Minh Nguyệt, thong thả mà vững vàng đột phá tầng vách tượng trưng cho sự thuần khiết kia, tiến quân thần tốc, một hơi đem toàn bộ gậy th*t đâm lút vào trong nơi hang động nhỏ hẹp kia, sau đó bắt đầu ba cạn một sâu mà đâm vào nơi thâm địa ấy.
"A... A..." Chịu đựng lần phá thân đau nhức lúc này đã khiến cho tiểu mỹ nhân tỉnh lại, tóc mai bị đâm mà trở nên hỗn độn, sảng khoái đến mức ngón chân đều cuộn tròn lại. gậy th*t tác loạn trong cơ thể nàng nóng bỏng như vậy, rứng rắn như vậy thô dài như vậy, mỗi lần cắm vào đều có thể đâm thủng hoa tâm của mình, hoàn toàn tê dại.
Sau khi Mộ Cẩn Du đè mỹ nhân xuống mà thoả sức kích thích một hồi, lại phát hiện nơi hang cốc kia lại vô cùng eo hẹp, vị trí của hoa tâm lại rất rõ tệt, vô cùng dễ dàng mà đâm tới tận đáy, hơn nữa bên trong hang cốc âm đ*o lại quanh co khúc khuỷu như con đường mòn, trong lúc rút ra đâm vào, gậy th*t như bị hơn mười cái miệng đồng loạt nuốt vào rồi nhả ra. Thứ đặc biệt nhất, là ngay trước khi chạm đến hoa tâm, nơi đó sẽ bất ngờ sinh ra luật động, co rút lại nhanh chóng, eo của nữ nhân dưới thân đồng thời lại không ngừng vặn vẹo như rắn nước, phát ra một loại nũng nịu cùng thở dốc mơ màng, trằn trọc, toàn thân đều ngọ nguậy. Cảm giác khi đâm vào nơi u cốc non mềm kia tuyệt vời đến mức khó có thể hình dung, nếu không phải hắn thân kinh bách chiến vẫn luôn thu khí điều tức, hiện tại đã không thể khống chế được sự công kích của dục vọng khi va chạm mạnh mẽ hạ thân mình với thân thể lung linh đầy hứng thú dưới thân rồi.
Đây chính là chín khúc ruột mềm nổi danh khó có được! Dù kiến thức Mộ Cẩn Du rộng rãi, cũng là lần đầu tiên gặp được loại báu vật này. Hắn quá đỗi vui mừng, không riêng gì nguyên nhân danh tiếng này, mà còn là vì loại nữ nhân danh khí nổi tiếng hiếm có mà mình có được lại là một mỹ nhân. Nữ tử "trong ngoài đầy đủ như vậy", trời sinhdùng cho nam nhân như hắn trút dục vọng.
dương v*t cứng rắn như đá cứ như một cái chuỳ nện liên hồi vào hoa tâm. Nửa thân dưới của Cố Minh Nguyệt như bị dương v*t đóng chặt lên bàn, dịch mật vì bị quy đầu nhiều lần ra vào nơi hang cốc mà tuôn ra ào ạt, tụ lại thành một dòng suối nhỏ, theo góc bàn mà nhỏ giọt như nước mưa trên mặt đất. Lúc nam nhân đưa ra đút vào một cách điên cuồng mãnh liệt, nơi cửa hang phát ra tiếng vang lạch phạch, dâm loạn không chịu được.
"Tiểu mỹ nhân, được ăn dương v*t của thiếu gia có hài lòng không?" Hai tay Mộ Cẩn Du nắm lấy bầu ngực căng tròn, dưới thân chuyển động thần tốc.
"A a a... Hài lòng... Mỗi ngày nô đều muốn ăn dương v*t... của thiếu gia... A a~"
"Vậy còn không đem chỗ dâm loạn tách rộng ra một chút, gia mới có thể khiến cho ngươi càng sảng khoái."
"Tách ra rồi... Mạnh lên... Ừ... Sâu hơn chút nữa... Đâm nô mạnh vào a... Nhanh... Nhanh..." Đôi tay của tiểu mỹ nhân vươn đến nơi đoá hoa mở rộng ra giữa hai chân, dùng sức mà kéo căng hai bên, khiến vật bằng thịt đầy gân kia càng thuận lợi xuyên vào trong thân thể, đâm nàng đến vừa muốn sống lại vừa muốn chết. Nam nhân trong lúc hành động ở bụng dưới lại dùng lực mà vỗ vào nơi cửa động của nàng, giữa hai chân đều bị vỗ đến đỏ bừng một mảng, nhưng nàng vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ, nàng còn muốn thêm nữa, thêm nữa.
"Gia, nô muốn chết... Muốn bị thiếu gia giết chết... Ưm a... Nô vẫn muốn... Lại nữa... nhiều thêm nữa… Tiếp tục cho nô... Ưm... Thật thoải mái~"
"Đồ mặt hàng lẳng lơ!" Mộ Cẩn Du đưa tay nắm chặt hạt châu nhỏ ẩn trong khe hở của bông hoa, dưới thân lại va chạm mãnh liệt vào hoa tâm, quy đầu tiến thẳng vào trong tử cung, toàn thân Cố Minh Nguyệt sảng khoái đến run rẩy, gào thét vài tiếng ê ê a a, liền bị đưa đến cao trào, dưới thân đồng thời phun ra một dòng dâm dịch trong suốt, theo từng đợt co rúm của thân thể mà bắn lên trên hạ thân của nam nhân như sóng triều.
Mỹ nhân như thiên tiên không nhiều, nắm giữ một mỹ nhân vừa là đồ chơi có tiếng lại vừa xinh đẹp thiên tiên lại càng khó cầu hơn. Ví như tiểu mỹ nhân này có đủ hai điều trên lại còn nhạy cảm đến dễ dàng ẩm ướt, bị mình khai bao đoạt thân, nói vậy không có nam nhân nào là không tự đắc.