Anh thu nụ cười lại, lúc này không cười giỡn với cô nữa, cũng không còn bất kỳ dáng vẻ trêu chọc nào.
Tần Kiêu bình tĩnh lại, trong con ngươi là sự tỉnh táo, anh hỏi cô: "Em nói thật?"
Nói thật hay chỉ lừa gạt anh?
Tô Lăng gật đầu: "Thật."
Anh nắm chặt cái tay kia, hạ giọng xuống: "Được, tôi đồng ý. Em đừng nuốt lời."
Tuy đời này của Tô Lăng, có thể cô sẽ không thích anh nhiều như cách anh thích cô, song chỉ cần cô bằng lòng, một chút xíu là đủ rồi.
Liều lĩnh ép buộc người khác là vì cảm thấy không thể, nếu có thể lưỡng tình tương duyệt thì thế nào anh cũng phải đánh cược.
Tô Lăng xấu hổ, dù sao đây là lần duy nhất trong hai đời cô chủ động thử loại khả năng này, chấp nhận một người đáng sợ như vậy, cô nói: "Nấu cơm thôi."
Tần Kiêu nhìn đống củi: "Để tôi."
Tô Lăng vừa cười vừa lắc đầu, cô thật sự không dám để anh làm, dở là việc nhỏ, đốt nhà mới lớn chuyện, dù sao đây là thứ cuối cùng bà ngoại để lại cho cô.
"Anh ra ngoài đi, lúc còn nhỏ tôi đã làm việc này rồi, nhanh lắm."
Tần Kiêu tự biết thân biết phận, trái lại anh không miễn cưỡng, sau khi ra ngoài, anh lau bàn. Lau xong thì ghét bỏ giẻ lau, ném nó thật xa.
Tiếp đó nhìn căn nhà cũ kỹ, mái nhà dột nước, nước đọng uốn lượn trên mặt tường.
Anh nhìn men theo hướng này lại phát hiện một vật rất thú vị.
Một tấm hình trưng ở tủ gỗ, hình của mười năm trước, cô bé trong hình tết hai bím, đôi mắt to tròn và sạch sẽ sáng ngời, mặc váy, nụ cười ngượng ngùng.
Con ngươi anh cũng hiện lên ý cười.
Có thể để anh vừa nhìn đã vui vẻ, chỉ có một người.
Khi còn bé cô đã trắng trẻo dễ thương nhưng không có loại xinh đẹp quyến rũ như bây giờ.
Đây là nơi cô từng sống, khắp nơi đều lưu lại dấu vết trước kia của cô, anh quan sát từng ngóc ngách, cảm thấy thật ra cái chỗ rách nát cũng không tệ đến thế.
Cho tới lúc Tần Kiêu thấy một bài văn.
Bày trong tủ kính, mặt bìa ố vàng, trên đó viết lớp 5/2, Tô Lăng.
Thời thơ ấu, chữ của Tô Lăng rất đều đặn nghiêm chỉnh, xem phát là biết có ngoan hay không, anh chậc một tiếng rồi lấy cuốn vở đó ra.
Mở ra chính là bài văn ngây thơ của cô bé, là kiểu đề bài mà hồi nhỏ mà mỗi người đều được làm...
"Ước mơ của em."
Tần Kiêu không có đạo đức, đây là thiếu sót nặng nề nhất của anh, anh cúi đầu nhìn, suýt nữa là cười ra tiếng.
Cô bé đáng yêu của anh viết: "Ước mơ lớn nhất của em là trở thành một người có tiền, có rất nhiều rất nhiều tiền."
Tần Kiêu tưởng rằng người như Tô Lăng, lúc nhỏ sẽ muốn làm cô giáo hay tình nguyện viên, thậm chí là Lôi Phong gì đấy... Ai con mẹ nó ngờ muốn làm người có tiền!
Nếu cô vẫn luôn không thay đổi tâm tư ban đầu, gả cho anh chính là người có tiền.
Sao cô không thể ngoan giống lúc nhỏ chứ?
Anh xem tiếp, phát hiện tại sao Tô Lăng có ước mơ này: Bởi vì bà ngoại rất cực khổ, em chưa bao giờ gặp ba mẹ cả, vì để em có thể học tập, buổi sáng bà đi làm, buổi tối còn phải thêu chữ thập, càng ngày đôi mắt bà càng mờ.
Vốn dĩ anh thấy câu đầu tiên thì buồn cười, càng đọc về sau càng đau lòng.
Tần Kiêp tiếp tục lật ra phía sau, đều là bài văn vô cùng bình thường của học sinh tiểu học. Nhưng có một đề bài khiến ngón tay anh hơi khựng lại.
"Trong lớp, người bạn mà em thích nhất."
Mẹ nó người phụ nữ kia viết ai! Hoắc Vĩ.
Ai cũng biết là một bạn nam.
Không phải lúc nhỏ, khi viết mấy đề bài kiểu này thì học sinh tiểu học đều viết bạn cùng phái sao? Sao cô thật thà vậy, còn viết tên bạn nam?
Ánh mắt anh nguy hiểm, mỗi chữ đều khiến anh tức giận.
Tô Lăng: Hoắc Vĩ là bạn học tốt nhất của chúng em, bạn ấy sẽ cho mèo nhỏ bên ngoài lớp ăn, cũng giúp bạn khác trực nhật, tuần trước em bị bệnh nên không đi học, Hoắc Vĩ giúp em chép bài, em rất biết ơn bạn ấy...
Ha, dẹp mẹ đi, bản thân không mơ thành Lôi Phong lại thích một thằng con trai thuộc tính Lôi Phong nhỉ.
*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Để cô thích một người như anh thật sự làm khó cô rồi. Tô Lăng bưng thức ăn ra thì thấy Tần Kiêu đang xem bài văn hồi tiểu học của cô.
Da đầu Tô Lăng muốn nổ tung, bài văn lúc nhỏ đều là nửa thật nửa giả, một phần là bịa, chỉ vì gom đủ tình tiết và số chữ thôi, tóm lại chính là cái kiểu để người thưởng thành đọc thì vô cùng xấu hổ đó.
Cô đặt cái mâm xuống rồi đi tới giật lại.
Tần Kiêu bình tĩnh giơ tay lên, cô không cao bằng anh, với không tới, Tô Lăng vừa thẹn vừa gấp: "Tần Kiêu, anh trả cho tôi."
Anh nhìn cô nhảy tưng tưng, đáng yêu không chịu nổi.
Tần Kiêu chế nhạo, tay vẫn chậm rãi nâng, đọc bài văn của cô: "Lớp em, bạn em thích nhất là Hoắc Vĩ, vì bạn ấy cho mèo cho chó ăn, còn thích làm lao công nữa, tuần trước em bị bệnh..."
Anh xuyên tạc tính cách của người khác một cách ác ý, Tô Lăng nghe anh đọc bài văn mà bên tai đều đỏ rực, Tần Kiêu cứ xấu xa như thế, nói lung tung về người khác.
Trong mắt cô ướt át: "Tần Kiêu, anh đừng nói bậy nữa, không cho anh đọc!"
Chính cô cũng chẳng nhớ bài văn viết gì, anh vừa đọc là cô lập tức nhớ lại.
Khi đó cô học tiểu học, tất cả bạn bè đều siêu trong sáng nên cô không cảm thấy miêu tả một bạn nam tốt bụng là chuyện không đúng. Tô Lăng không biết yêu sớm ở cấp hai là như thế nào.
Lúc ấy có một đôi tình nhân hôn môi ở trong góc lớp, cô vừa trực nhất xong thì sợ ngu người.
Sau đó vào thời thanh xuân của mình, cô đều bị ám ảnh bởi sự quẫn bách khi thấy người khác hôn nhau.
Quá xấu hổ! Nhưng Tần Kiêu không muốn đưa cô nên cô cũng không lấy được.
Cô tức muốn chết: "Tần Kiêu! Vừa rồi anh đã đồng ý với tôi!"
Tần Kiêu cong cong môi: "Nhớ mà, cấm dọa em sợ, cấm ép buộc em, đây không phải là không sợ không bị ép à."
Tô Lăng cũng chẳng biết cãi lại anh thế nào liền ngẩng mặt, tủi thân nhìn anh.
Anh bật cười, mềm lòng tới không chịu được.
Trả cuốn vở cho cô, Tô Lăng vội vàng cầm lấy rồi bỏ vào tủ và khóa lại.
Gò má cô ửng đỏ, bản thân chẳng nhớ viết gì bên trong nên cũng không muốn bới cái chủ đề này lên, song Tần Kiêu cười bảo: "Tô Lăng, ước mơ hồi nhỏ của em là làm người có tiền sao?"
Cô bối rối chớp mắt: "Hả?"
Một lúc lâu mới nhớ là có chuyện này thật.
Mặt cô đỏ lên, hơi xấu hổ, dù cô luôn không quan trọng vật chất nhưng không thể không nói, người người bận rộn ở đời, gần như cũng là vì thứ này mà bôn ba vất vả.
Tần Kiêu khẽ cười: "Có một cách để trở thành người có tiền nhanh nhất, muốn nghe không?"
Cô đáp: "Tôi không muốn, Tần Kiêu tôi cấm anh nói đấy." Suy nghĩ một chút là biết không phải lời tốt đẹp gì rồi. Tần Kiêu bỗng nói: "Tôi chuyển nhượng Thanh Ngu cho em."
Cô ngây người, vội vàng trả lời: "Tôi không cần."
Tần Kiêu cười, trái lại không miễn cưỡng cô. Nhưng anh chỉ muốn nói cho cô biết, anh không cản trở cô đóng phim, thậm chí có thể đưa cô đôi cánh mạnh mẽ nhất.
Tô Lăng chỉ xào một món, bây giờ cần nhanh một chút, hai người bôn ba tới trưa, quan trọng là phải ăn gì trước đã.
Anh xới cơm cho cô đâu vào đó, trước mặt là một đĩa cà rốt sợi, ngay cả thịt cũng không có.
Tô Lăng hơi bối rối: "Xin lỗi, rõ ràng hôm nay là năm mới nhưng tôi làm anh bị thương, còn không có gì ngon để ăn."
Trong mắt Tần Kiêu chứ ba phần ý cười: "Nhưng đây một năm mới tốt nhất."
Suốt hai mươi tám năm, năm này là một năm khiến anh có hy vọng nhất.
Anh ăn một miệng đầy cà rốt, mẹ, ấm tận lòng, ngọt tận tim.
Buổi chiều Tô Lăng vẫn vô cùng lo lắng, cô vẫn kiên trì muốn Tần Kiêu tới bệnh viện. Không đẩy máu bầm ra thì chẳng biết chừng nào mới khỏe, bình thường cô chỉ bầm một cục, đau một khoảng thời gian dài mới hết được.
Trên lưng Tần Kiêu bị thương, nhìn đã thấy sợ. Cũng phải mua áo khoác cho anh nữa.
Tần Kiêu sao cũng được gật đầu một cái, thật ra tâm tư của anh hơi tiếc nuối.
Chậc, chỗ tốt duy nhất ở nhà Tô Lăng chính là chỉ có một cái giường.
Lúc bọn họ đến thành phố L cũng là buổi tối, vì đón tết nên cả thành phố đều rất vui mừng. Có nơi còn treo câu đối và đốt lồng đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng bị ánh đèn chiếu tới đỏ rực.
Khi đó thành phố đã thực hiện lệnh cấm đốt pháo bông, pháo ném nên bầu trời bị ánh đèn chuyển sang màu xanh thẫm.
Trong bệnh viện, bác sĩ còn trực.
Bên cạnh là ngân hàng, Tần Kiêu bảo anh đi rút tiền, anh lấy xong thì đi ra, Tô Lăng nói: "Không phải có thể quẹt thẻ sao?"
"Cho bác sĩ một bao lì xì, dù sao cũng đang đón tết."
Thoáng chốc Tô Lăng cảm thấy không quen anh!
Cái người hiền lành biết điều này, thật sự là Tần Kiêu sao?
Tần Kiêu cười cười không nói gì, sau đó đúng là anh đến siêu thị mua bao lì xì.
Nhưng mọi người đều không muốn, bệnh viện đã quy định là không thể nhận bao lì xì, bác sĩ y tá của bệnh viện này còn rất thanh liêm.
Tần Kiêu chẳng thèm quan tâm, anh lăn qua lăn lại nửa ngày để đẩy máu bầm ra, y tá nhỏ xem cũng thấy vết thương kia đáng sợ: "Sao lại bị thương thế?"
Tần Kiêu không trả lời cô ta.
Y tá nhỏ cảm thấy hơi lúng túng, Tô Lăng mím môi rồi khẽ cười: "Bởi vì ngài đây là anh hùng, cứu một bạn nhỏ."
Nụ cười của y tá nhỏ chân thành và có thiện cảm hơn đôi chút.
Tần Kiêu nhìn Tô Lăng, không lên tiếng nhưng đáy mắt lại mềm nhũn.
Thời điểm bọn họ ra khỏi bệnh viên, màn hình huỳnh quang của tòa nhà đằng xa đang đếm ngược...
Còn 10,9,8... là tới năm mới.
Tần Kiêu lấy bao lì xì thật sự ra.
Anh đưa Tô Lăng.
Trên đó viết cả đời bình an.
Một lời chúc bình thường nhất, nhưng cũng là thứ anh để ý nhất.
Cô ngước mắt lên nhìn anh.
Con ngươi người đàn ông chứa hàng nghìn ý cười, anh thấp giọng nói: "Người bạn nhỏ, năm mới vui vẻ, cả đời bình an."