Mị Là Nữ Phụ H Văn, Không Phải Nữ Chính Ngôn Tình

Chương 8




Không biết đã qua bao lâu, khi Diệp Khiết Băng lấy lại được thần trí cũng là lúc cơ thể của cô đã mất hết cảm giác. Mặc dù phải chịu đựng đau đớn trong thời gian dài nhưng cô không hề kêu lấy một tiếng. Nhanh chóng điều hòa hơi thở, tụ khí đan điền, cô nhắm mắt lại tập trung giúp cơ thể khôi phục khả năng đi lại.

Sau một hồi lâu, cô chậm rãi mở mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ. Tiếng xích sắt kia vẫn vang lên, dù không có tiết tấu nhưng chắc chắn là có người. Nếu kẻ gây ra áp lực hai lần vừa rồi cho cô là người học tập tâm pháp kia thì sao lại không thấy có động tĩnh gì?

Cau mày ngẫm nghĩ, Diệp Khiết Băng quyết định ngồi tại chỗ. Cơ thể cô tuy phải chịu đau đớn song da thịt bên ngoài lại không hề có dấu vết gì, mà hiện tại cảm giác đó cũng đã biến mất, chỉ còn lại sự bủn rủn của cơ thể nói cho cô biết cơn đau đó đã xảy ra. Khó chịu khiến cho việc hít thở không thông thuận nên cô quyết định dừng lại xem xét xung quanh.

Mắt cô đã hoàn toàn quen với bóng tối nên có thể nhìn ra được mật thất này ngoài nơi cô đang ngồi ra thì còn một hành lang nhỏ hẹp thông với một nơi khác - chính là nơi có tia sáng phát ra mà cô vừa mới nhìn thấy trước khi thừa nhận đau đớn. Rất có thể đó chính là nơi đang giam giữ kẻ nguy hiểm nhất lịch sử Minh gia - Vân Đình Viêm.

Vì sao hắn họ Vân mà lại là người Minh gia? Diệp Khiết Băng không biết, thế nhưng cô chắc chắn rằng người này không phải loại người dễ đối phó. Cứ nhìn việc cô có thể xuống tới nơi này là biết, ngoại trừ người thiết lập và người hiểu rõ cơ quan thì không còn ai có thể điều khiển việc đóng mở cơ quan nữa. Mà hiển nhiên Vân Đình Viêm không thể nào là người thiết trí cơ quan trong Từ đường trăm năm của Minh gia, vậy chỉ còn lại một khả năng, đó chính là hắn đã hiểu rõ cách thiết trí và khởi động cơ quan trong Từ đường.

Một kẻ bị giam cầm lâu như vậy ắt hẳn đã tìm được cách bố trí cơ quan trong mật thất. Chưa kể đến trí thông minh của hắn, chỉ riêng việc hắn có thể tu luyện tâm pháp linh hồn đã nói lên rằng linh hồn của hắn vô cùng mãnh mẽ, ý chí cũng cực kì kiên định. Im lặng hồi lâu không thấy động tĩnh gì khác ngoại trừ tiếng xích sắt, Diệp Khiết Băng đánh bạo nằm xuống cảm nhận xung quanh.

Cả người cô thả lỏng, tâm trí bình thản đón nhận những cảm giác từ không gian. Xúc giác của cô cảm nhận được mặt trận đồ làm bằng đồng đen, không khí có chút lạnh lẽo của nơi quanh năm không thấy ánh sáng, lại nằm sâu trong lòng đất. Thính giác cô nghe được tiếng xích sắt nhưng không nghe được tiếng hít thở của con người. Khứu giác của cô ngửi được mùi hương ẩm mốc trong không khí, trong đó còn phảng phất mùi thối rữa, mùi máu trộn lẫn với mùi thịt cháy khét và mùi mồ hôi. Tất cả những cảm nhận đó khiến cho theo bản năng, cô liền không thích mật thất này.

Trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, thậm chí có chút sợ sệt. Chẳng lẽ Vân Đình Viêm đã chết rồi? Nhưng mùi máu vẫn còn rất mới, mà cô cũng chắc chắn rằng việc mình bị đưa xuống mật thất là do người làm. Lí do rất đơn giản, nếu là mèo hay bất cứ con vật hoang nào vô tình chạm vào cơ quan thì cùng lắm cũng chỉ có thể đưa cô xuống đại sảnh phía trên mà thôi. Cho dù cô chưa học về cơ quan song bên trong thư viện của ông ngoại có rất nhiều loại sách, trong số đó đương nhiên có những quyển nói về cách thiết kế và bố trí cơ quan. Ông ngoại cô là người thông tuệ lại khiêm tốn, cho dù ngoài mặt khoe mẽ cỡ nào thì cũng là từ thực tế, còn bình thường ông luôn chú trọng việc trau dồi tri thức. Càng đi sâu xuống dưới thì cách vận hành cơ quan càng phức tạp, nếu một loài vật hoang nào đó có thể mở ra cơ quan lần đầu thì là do may mắn, còn đến lần thứ hai thì chính là thành tinh. Thậm chí để mở ra lần đầu cũng khó khăn vô cùng bởi loài vật không phải con người, tuy chúng có thể cảm nhận nguy hiểm tốt hơn nhưng lại không thể có khả năng ứng biến linh hoạt của con người.

Không để cho cô chờ đợi lâu, tiếng xích sắt loảng xoảng chợt im bặt. Diệp Khiết Băng cảnh giác vểnh tai nghe ngóng, không bỏ sót bất cứ tiếng động nào trong mật thất. Song, khi cô cố gắng nắm bắt lấy một thanh âm nào đó ở phía trước để phán đoán vị trí của người ở trong mật thất thì thình lình, một giọng nói khản đặc, nhẹ nhàng, ôn nhu mà rợn tóc gáy vang lên ngay trên đầu cô. Âm thanh ấy như một luồng khí lạnh xộc thẳng từ đỉnh đầu cô xuống toàn thân:

“Bé ngoan, bây giờ đã là 12h đêm rồi, sao còn chưa ngủ? Có cần ta đắp chăn cho không?”

Nếu là trẻ con bình thường chỉ sợ đã sớm gào khóc ầm ĩ, còn Diệp Khiết Băng có lẽ là sợ đến mức không thể sợ hơn được nữa, vậy nên cô bất động, tận lực thả chậm nhịp thở sao cho giống khi đang ngủ. Song có lẽ đối phương không có ý định để cho cô ngủ ngon, mà thực ra cũng chẳng mấy ai ngủ ngon được khi phải nằm trước mặt một kẻ giết người như ngóe, vì thế hắn liền tiếp tục cất giọng như gọi hồn:

“Nếu mà không ngủ được thì ngồi dậy nói chuyện với ta đi, ở đây một mình nhàm chán lắm đó. Hơn nữa, mỗi khi ta buồn chán thì thường muốn giết người làm tiêu bản, chắc người không muốn bản thân biến thành một cái tiêu bản đâu nhỉ?”

Giọng điệu của hắn như thể đang nói chuyện với người bạn thân vậy, câu hỏi thốt ra như hỏi xem ngươi đã ăn cơm chưa, tự nhiên đến mức thái quá. Nghe được câu hỏi của hắn khiến Diệp Khiết Băng không khỏi âm thầm mặc niệm cho bản thân, sau đó cô hít sâu, mở mắt đối diện với kẻ được tôn xưng là người nguy hiểm nhất Minh gia - Vân Đình Viêm.

--- ------ ------ ------ ------

Diệp gia.

“Cha, có phải cha sắp đón bác Minh cùng em gái về nhà không?” - Giọng nói non nớt của một cô bé ba tuổi mặc váy lụa màu hồng phấn cùng với áo khoác dạ trắng làm nổi bật gương mặt bầu bĩnh xinh xắn vang lên. Khác với Diệp Khiết Băng, cô bé này có sự hồn nhiên vui tươi dễ gây thiện cảm cho người khác. Đôi mắt đen láy cùng hàng mi dài khiến cho gương mặt cô thêm một phần hoạt bát thông minh. Đây chính là Diệp Tuệ Phương - Đại tiểu thư Diệp gia, con gái của Diệp Phi Vũ và Liễu Như Lan.

“Đúng thế, có điều con không cần phải quan tâm nhiều đến bọn họ làm gì. Rất nhanh thôi, con sẽ là người thừa kế danh chính ngôn thuận của ta. Từ giờ đến lúc đó con chỉ cần chuyên tâm luyện tập, khi nào mệt thì để Huyền sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho.” - Đáp lại lời cô là một giọng nam trung niên trầm thấp, mang theo sự dịu dàng yêu thương. Người này không ai khác chính là Diệp Phi Vũ - cha ruột của Diệp Khiết Băng. Trên gương mặt quanh năm luôn bình tĩnh giờ hiện lên thần sắc hiền từ như một người cha chân chính mà từ trước tới giờ hắn chưa hề biểu lộ ra khi gặp Diệp Khiết Băng.

“Cha à, dù sao họ cũng là người nhà, nếu quá mức vô tâm thì cũng không tốt, người nói xem có đúng không?”

“Con nghĩ thế nào thì cứ làm như vậy, không có gì phải lo lắng cả, cha sẽ không để kẻ nào làm tổn thương đến con.”

“Hì hì, con vẫn biết cha yêu con nhất mà.”

--- ------ ------ ------ ------ -----