Lăng Tuyết Mạn thương tâm khóc. Nàng bi thảm xuyên qua, bây giờ dâm tặc đáng chết này lại đánh nàng! Nàng còn nghĩ rằng hắn chỉ là ngoài miệng bá đạo, thật ra vẫn là ôn nhu. Ai ngờ…
Nghĩ vậy, khóc càng thương tâm, bả vai không ngừng run rẩy. Xúc động qua đi, liền hối hận. Nàng còn chưa muốn chết, may mắn là nam nhân này không có thật sự bóp chết nàng. Nhưng nàng cũng không dám lên tiếng khóc, sợ lại chọc giận hắn, nàng sẽ thật sự chết ở chỗ này.
Mạc Kỳ Hàn đứng ở bên giường hồi lâu, trừng mắt nhìn thiên hạ đang cô cùng ủy khuất. Rốt cục không kiên nhẫn nói: "Ngươi khóc đủ chưa? Có phiền hay không?"
Lăng Tuyết Mạn lại càng thêm thương tâm, nức nở nhiều hơn.
Mạc Kỳ Hàn nhăn lông mày lại, ác độc nói: "Đừng nghĩ ta sẽ dỗ ngươi. Bản công tử chưa từng có thói quen dỗ nữ nhân! Ta thấy cách đây không xa có một hang sói, nếu ngươi lại khóc một tiếng, ta liền ném ngươi cho đám sói rỉa!"
Những lời này quả nhiên có hiệu quả, nữ nhân lập tức ngừng khóc, nhưng vẫn quật cường không chịu nói một câu, cũng không chịu quay mặt lại liếc Mạc Kỳ Hàn một cái.
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, trầm thấp hỏi: "Ngươi trễ như vậy không ngủ, đi nhà bếp làm cái gì?"
Lăng Tuyết Mạn lập tức quay đầu trừng Mạc Kỳ Hàn, oán hận nói: "Còn không phải do ngươi ban tặng? Ta muốn đi đốt tấm khăn trải giường đáng chết kia!" Truyện được copy tại doctruyen.me
"Đốkhăn trải giường?"
"Ngươi còn hỏi? Còn không phải chuyện tốt ngươi làm! Tấm thân xử nữ của ta bị ngươi hủy đi, trên khăn trải giường còn vết máu, có thể cho người khác nhìn đến sao?" Lăng Tuyết Mạn tức giận muốn chết.
Mạc Kỳ Hàn xem như nghe rõ, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh hiện lên nụ cười thản nhiên, nói: "Đó là ngươi tự cho mình thông minh! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ lưu lại chứng cứ quan trọng như vậy cho người khác sinh nghi sao? Ngươi cái gì cũng đừng quản, sẽ không có chuyện cửu tử nhất sinh ngày hôm này. Nha đầu, đừng tự cho là đúng, che dấu cái gì. Ta làm việc cho tới bây giờ rất cẩn trọng, sẽ không để lại bất kỳ sơ hở nào cho người khác biết!"
"Ngươi nói bậy! Nếu ta không giấu đi cái khăn trải giường kia, không phải bị nha hoàn phát hiện sao?" Lăng Tuyết Mạn giận tái mặt cãi.
Mạc Kỳ Hàn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lăng Tuyết Mạn. Đêm đó Xuân Đường báo lại, nói là đi dọn giường nhưng không thấy, hắn liền nghĩ nhất định là Lăng Tuyết Mạn gây nên. Không nghĩ tới nha đầu này lâu như vậy mới lấy ra, còn vụng trộm chạy tới nhà bếp thiêu hủy chứng cớ. Thật là một nha đầu ngu xuẩn!
Lăng Tuyết Mạn thấy Mạc Kỳ Hàn thật lâu không nói lời nào, cũng trừng mắt khinh bỉ, hừ hừ cái mũi nói: "Không nói được lời nào phải không?"
"Nhà bếp làm sao có thể cháy? Ngươi đốt khăn trải giường làm sao có thể đốt toàn bộ nhà bếp?" Mạc Kỳ Hàn không để ý, hỏi tiếp.
"Ta… ta thấy ở bên trong bếp lò còn lửa, liền ném khăn trải giường vào. Ta đi ra chỗ khác một hồi, không ngờ lại có hoả hoạn…" Lăng Tuyết Mạn ngừng lại, liếc liếc Mạc Kỳ Hàn, lại gắt gao ngậm miệng.
Mạc Kỳ Hàn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, bắt buộc nàng nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Ngươi đi làm cái gì?"
"Ta… ta đi chọn dao." Lăng Tuyết Mạn bị ánh mắt ép người khiến tim đập nhanh không thôi, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Chọn dao? Ngươi muốn lấy dao làm gì?" Mạc Kỳ Hàn tò mò mở to hai mắt.
Lăng Tuyết Mạn cực kỳ mất tự nhiên đáp hai chữ: "Phòng thân!"
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn nhìn cô gái nhỏ trong lòng có chút xấu hổ, bật cười nói: "Lần đầu ta nghe nói có người dùng dao phòng thân. Ha ha, ngươi phòng ai? Ngươi mỗi ngày ở trong Vương phủ, ai dám động ngươi? Hay là -"
Mạc Kỳ Hàn đột ngừng lại, phức tạp nhìn đôi con ngươi trong đêm tối vẫn trong suốt kia, không chút để ý hỏi: "Hay là ngươi muốn dùng dao phòng ngừa ta? Là phòng ngừa ta hay là muốn giết ta?"
"A…" Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, chột dạ không dám nhìn Mạc Kỳ Hàn, nhìn chung quanh "a…" Không dám trả lời.
Hai người cứ như vậy trầm mặc hồi lâu, tâm Mạc Kỳ Hàn có chút lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Ngươi muốn giết ta, chỉ dùng dao là không có ích lợi gì. Nữ nhân phòng thân tốt nhất là mang thanh chủy thủ bên người. Mấy ngày nữa ta đưa ngươi một cái. Nhưng cẩn thận chớ tổn thương bản thân mình."
"Ngươi… ngươi rốt cuộc đối với ta tốt hay không tốt?" Lăng Tuyết Mạn có chút hồ đồ hỏi.
Mạc Kỳ Hàn không đáp, hỏi lại: "Ngươi tự mình cảm nhận đi?"
"Hừ, ngươi tốt ta khẳng định có mục đích. Không phải chỉ đơn giản là muốn có được thân thể của ta. Ta có thể nhường nhịn ngươi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta không thể thương tổn Ly Hiên! Nó là người duy nhất dùng tâm đối đãi ta. Nó đã gọi ta là mẫu thân, ta sẽ bảo vệ nó."
Lăng Tuyết Mạn nói xong nhìn Mạc Kỳ Hàn. Tròng mắt của hắn quá mức thâm thúy, nàng căn bản thấy không rõ, cũng đoán không được lòng hắn.
Mạc Kỳ Hàn giật mình, thâm sâu nói: "Hiện tại Mạc Ly Hiên mặc dù nhỏ, nhưng nósẽ lớn lên. Chỉ cần năm năm nữa, nó có thể cưới Vương phi. Ngươi xác định ngươi cùng nó thân mật như vậy không có vấn đề sao?"
"Có vấn đề gì? Ngươi làm bẩn tình thân thuần khiết của chúng ta. Ngươi là dâm tặc, liền nhìn người khác cũng giống ngươi sao?" Lăng Tuyết Mạn tức giận lên án.
Mạc Kỳ Hàn đen mặt, "Vừa bị đánh đã quên sao?"
"Hừ!" Lăng Tuyết Mạn tức giận nghiêng mặt. Hiện tại nàng bị quản chế khắp nơi. Bị hắn đánh còn phải nén giận. Nếu ngày nào đó nàng bắt được nhược điểm của hắn, nhất định sẽ không buông tha hắn!
"Mặt còn đau không?"
Bên tai đột nhiên vang lên giọng Mạc Kỳ Hàn ôn nhu như nước. Thân mình Lăng Tuyết Mạn cứng ngắc, ngẩn ra nhìn Mạc Kỳ Hàn, chất phác hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Nhưng mà Mạc Kỳ Hàn lại cực kỳ không được tự nhiên, không nói gì. Sau đó thò tay khẽ xoa gò má bị đánh của Lăng Tuyết Mạn. Cảm giác được có chút sưng, không nói được một lời, xuống giường lấy khăn ướt đắp lên chỗ sưng đỏ kia.
Trong bóng đêm, tim Lăng Tuyết Mạn đập có chút nhanh hơn, không hiểu sao lại vươn tay áp vào mặt Mạc Kỳ Hàn, nhẹ giọng nói: "Vì sao không cho ta nhìn thấy bộ dáng của ngươi? Hoặc là nói cho ta tên của ngươi."
"Ngươi không cần biết." Trả lời nàng vẫn là lời nói lạnh như băng.
"Ngươi đánh ta còn xum xoe. Không cần người giả bộ." Lăng Tuyết Mạn đột nhiên tức giận hất tay Mạc Kỳ Hàn.
Mạc Kỳ Hàn tận lực áp chế cơn giận của mình, nói: "Ngươi đừng không biết điều!"
Nói xong quăng khăn, giọng điệu lạnh lùng: "Ta đưa ngươi trở về."
Mạc Kỳ Hàn điểm huyệt ngủ của Lăng Tuyết Mạn, sau đó ôm nàng theo đường hầm đi vào phòng ngủ. Sau khi an trí cho nàng xong, không quên tắt nến, mới giải huyệt cho nàng.
Lăng Tuyết Mạn mở to mắt quan sát một phen, hỏi: "Ta đã trở về phòng sao?"
"Ừ."
"Tại sao ngươi điểm huyệt ta? Sợ ta thấy mặt sao?"
"Ừ."
"Bây giờ ngươi phải đi hay là lại muốn cường bạo ta?"
Lăng Tuyết Mạn thử hỏi, Mạc Kỳ Hàn chỉ lạnh lùng nói: "Trước hết để cho thái y xem vết thương. Chờ thân mình ngươi khôi phục ta sẽ tới tìm ngươi. Nào có nữ nhân tiện nghi tới tay còn không biết đạo lý!"
"Ách!" Lăng Tuyết Mạn suýt không thở không nổi, vỗ nhẹ ngực, oán hận nói: "Vậy sao thời gian gần đây ngươi không có tới?"
Mạc Kỳ Hàn đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, nói: "Mấy hôm trước không phải ngươi gặp nguyệt sự sao?"
Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn choáng váng!