*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nếu vậy thì thật đáng tiếc." Qua một hồi Vãn Mị mới lên tiếng, có hơi thất thần mơn trớn ngực hắn: "Ngài luyện loại công phu này, thật đúng là đánh mất đi rất nhiều sự thú vị."
Bàng Đức cũng hơi nuối tiếc, không nhịn được liếc mắt về thanh kiếm nằm lẫn trong đống y phục.
Đúng vậy, binh khí bình thường không thể làm tổn thương hắn, nhưng thanh kiếm hắn mang theo hôm nay không phải binh khí bình thường.
Ý nghĩ chợt lóe lên của hắn không thể tránh thoát con mắt của Vãn Mị, nàng quay đầu, nhìn thấy trong đống y phục mà Bàng Đức cởi bỏ có một thanh kiếm, vỏ kiếm làm bằng sắt thông thường, ngay cả hoa văn cũng không có.
Nhìn qua thì hẳn là một bội kiếm bình thường, Vãn Mị lấy tay rút ra, vừa nhìn một chút liền phát hiện mình đã sai.
Đây quả thật là một thanh kiếm có kiểu dáng bình thường, chỉ là một thanh kiếm sắt màu đen, dài bảy thước, nhưng lúc rút ra lại sắc bén vô cùng, giống như ánh mắt lợi hại của quân vương, khiến cho một kẻ không hiểu về kiếm như nàng cũng sinh lòng kính sợ.
Bàng Đức há miệng, cảm thấy có chút không ổn, vừa định nói không thì trông thấy Vãn Mị sơ ý bị lưỡi kiếm quẹt qua, ngón tay liền bị thương.
Xem ra người này không biết võ công, Bàng Đức hơi yên tâm, lại nuốt chữ không kia vào miệng.
Mà Vãn Mị lại khẽ cười, giơ ngón tay để một giọt máu rơi vào miệng hắn, sau đó lại dùng ngón tay bị thương di chuyển trên ngực hắn, dòng máu tươi uốn lựa vẽ thành chữ "Hoan".
"Chúng ta dùng máu viết chữ được không? Hoan ái hoan tự... (*)" Vãn Mị cúi người, thì thầm bên tai hắn, tay cởi ra lớp vải đang buộc chặt nam căn của Bàng Đức, bàn tay nàng chuyển động lên xuống khiến nó phồng to.
(*) Chú thích của người dịch: "Hoan ái hoan tự" ý chỉ việc ân ái hạnh phúc. Ở đây tác giả dùng chữ "hoan" vừa có nghĩa là "ân ái" vừa có nghĩa là "hạnh phúc", vì dịch ra thì không hay nên mình giữ nguyên cụm này.
Nam căn hắn đã dựng đứng lên, Vãn Mị vén áo lên hít hà, tách ra hai chân, ngồi xuống giữa nam căn Bàng Đức.
Dưới y phục còn có quần lót, Vãn Mị chỉ kéo xuống một cách chừng mực, lộ ra hậu đình nhưng che lại nơi riêng tư, nam căn sau khi thăm dò một chút thì thuận lợi xuyên vào.
Một tháng huấn luyện khiến hậu đình của nàng căng chặt vừa phải, Bàng Đức thở sâu, bắt đầu cảm thấy bản thân hôm nay quả thật đã gặp được vưu vật.
"Xem ra ngươi đúng là đã phục vụ không ít nam nhân, nơi này... Thật là dễ chịu." Hắn khàn giọng, không chờ Vãn Mị phối hợp đã bắt đầu ưỡn hông.
Vãn Mị cưỡi trên người hắn, mồ hôi đầm đìa, song vẫn không quên dùng kiếm rạch một đường lên ngực hắn.
Đây quả nhiên là kiếm tốt, chỉ tạo ra vết thương rất nhỏ song lại nhanh chóng trào ra từng giọt từng giọt máu tươi, ở trong ánh nến hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hạ thân căng chặt còn vết thương thì đau nhức, Bàng Đức chưa từng cảm thấy thoải mái thế này, nhịn không được mà há miệng gào to: "Thật thống khoái!"
Vãn Mị nhăn mày, cúi thấp người để toàn bộ nam căn của hắn tiến vào, chỉ hơi dừng lại một chút thì lại nhanh chóng rút ra.
Bàng Đức hưng phấn gầm nhẹ, thế là nàng giơ tay, rạch thêm một nhát thứ hai trên ngực hắn, lần này nàng hơi dùng sức, vết thương lại sâu hơn một chút.
Bàng Đức vừa kêu la đau đớn vừa điên cuồng xỏ xuyên, khoái cảm và đau đớn gia tăng cùng lúc.
Mồ hôi theo gương mặt Vãn Mị rơi xuống, nàng vạch theo chữ "Hoan" từng nhát một, mắt nhìn máu tươi chậm rãi thấm đầy lồng ngực của Bàng Đức.
Tình hình này thật sự quỷ dị không nói nên lời, màu máu tươi kích thích nàng, khiến nàng vừa ngần ngại vừa sinh ra khoái cảm, một loại cảm giác kỳ lạ dâng trào mãnh liệt.
Nơi riêng tư của nàng cũng bắt đầu ẩm ướt, d*m thủy lan tràn khắp nơi, làm thấm ướt quần lót.
Mà Bàng Đức càng lúc càng cuồng nhiệt, xỏ xuyên liên tục, rên rỉ không ngừng, cao trào và đau nhức rất nhanh đã hòa quyện với nhau.
Cuối cùng cũng đạt đến cao trào, Vãn Mị thấy hắn nhắm hai mắt lại, từ trong cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào, nàng biết thời cơ đã tới.
Lúc này là thời điểm nam nhân không đề phòng nhất, là cơ hội chỉ trong chớp mắt.
Vãn Mị cầm chặt chuôi kiếm, tay phải có hơi run rẩy.
"Hắn không chết thì ta chết, ta tuyệt đối không thể chết vì nam nhân lần thứ hai!" Cuối cùng thì ý niệm này đã chiến thắng sự sợ hãi, nàng nâng tay lên, giơ kiếm lên cao, dùng hết sức lực đâm thanh kiếm vào lồng ngực của Bàng Đức.
Màu trào ra khắp nơi, bắn lên đầy tay chân mặt mũi của nàng, Bàng Đức thậm chí còn không kịp kinh ngạc, chỉ trong chốc lát liền rơi từ thiên đình xuống địa ngục.
Vãn Mị thu kiếm lại, vô thức chuyển động trên thân Bàng Đức.
Sợ hãi cực độ xuyên qua tâm can của nàng, trong giây phút chuyển động này hóa thành run rẩy, cuối cùng nàng dừng lại, đạt tới cao trào.
Hạ thân thít chặt một trận, từng lỗ chân lông trên người nàng đều mở to, hai mắt tối sầm lại, thân thể ưỡn về sau, thần hồn nhẹ nhàng rời khỏi vũng máu, đạt tới cao trào sung sướng nhất.
Nhiệm vụ đầu tiên cứ thế mà hoàn thành, Vãn Mị bình tĩnh lại, ngồi yên tại chỗ thật lâu, cuối cùng mới xác nhận đây là sự thật.
Việc đầu tiên là rửa mặt mũi tay chân, nàng dùng nước trong chậu đồng tẩy rửa thật lâu, lúc này hai tay run rẩy mới bình tĩnh lại.
Sau đó nàng thay đổi trang phục, xõa tóc ra, kẻ lông mày thật mảnh, thay thành một bộ y phục nữ tử đã chuẩn bị trước, người thiếu niên liền biến mất trong nháy mắt.
Thanh kiếm sắt trên mặt đất còn hấp thụ ánh sáng, nàng suy nghĩ một chút, liền thu nó vào vỏ kiếm, giắt bên hông.
Khi mọi thứ đều xong xuôi, nàng đi tới cửa, cầm lấy chiếc ô rồi đi tới trước Bàng Đức.
Khi bung ra nó vẫn là một chiếc ô giấy bình thường, phía trên có một đóa hoa vàng nhạt, nghe Tiểu Tam nói thì tên nó là "Địa Dũng Kim Liên (*)".
(*) Địa Dũng Kim Liên: tên khoa học là Musella lasiocarpa, thường được gọi là sen nghìn cánh, là một loài cây sống lâu năm, có nguồn gốc từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
Một lát sau, gió thổi tắt ánh nến, Vãn Mị cho là mình hoa mắt, bởi nàng lại thấy đóa sen vàng kia khẽ chuyển động.
Nàng cúi người xuống, muốn nhìn kỹ lại, thế mà phát hiện ra toàn bộ cánh hoa trên mặt ô đều nở rộ, phấp phới trong gió thật mê người.
Hai mắt Vãn Mị trợn to, giống như quên đi hô hấp, chăm chú nhìn đóa hoa kia từ từ nở ra, bên trong là nhụy hoa đỏ tươi, rễ cây sinh trưởng không ngừng, nhẹ nhàng bò qua cánh tay Bàng Đức, quấn quanh thân thể hắn, cuối cùng dừng lại ở vết thương trên lồng ngực hắn.
Máu tươi trên vết thương vẫn còn độ ấm, nhụy hoa tìm được phương hướng, xúc tua không biết từ hướng nào đột ngột đâm vào vết thương.
Cơ thể Bàng Đức sau đó bị kéo vào trong, hai mắt trũng xuống, giống như một cái túi dần dần bị móc sạch ruột.
Mà chiếc ô thì bắt đầu chuyển đỏ, ám văn trên mặt ô bắt đầu tràn ngập máu tươi, màu đỏ nhạt dần chuyển sang đỏ sậm, cuối cùng không biết tại sao lại sáng rực lên, giống như một đôi môi đỏ tươi ướt át của nữ quỷ.
Khi đã đỏ đến tận cùng, đóa hoa mới ngừng chuyển động, nhụy hoa cũng từ từ thu hồi, từng tầng cánh hoa vàng nhạt khép lại, cuối cùng dừng lại trên mặt ô, giống như một bức họa bình thường.
Ô Hồng Ma thế là đã đỏ tươi, mặc dù vẫn là cán chuôi trúc xanh, phía trên là một đóa sen vàng, nhưng bây giờ thì trông quỷ dị khó tả.
Vãn Mị đưa tay, hạ quyết tâm rất nhiều lần mới cầm lấy nó, run rẩy thu ô về.
Bên trong gian phòng không còn mùi máu tanh, Vãn Mị ra tới cửa, thoáng quay đầu lại, nhìn cánh cửa dần dần khép kín.
Trên sàn nhà, Bàng Đức đã giống như một cái túi rỗng, vết thương đều trở nên trắng bệch, giống như chỉ cần một trận gió thổi qua đã có thể mang hắn đi.
Trùng hợp lúc này có một trận gió từ ngoài cửa thổi vào, dập tắt ánh nến.
Màn đêm yên tĩnh, Vãn Mị trông thấy ánh mắt Bàng Đức phát sáng, dường như bên trong còn có tia oán hận, nàng vội vàng đưa tay khép cửa, co cẳng chạy như bay ra khỏi khách điếm.
※※※
Nàng tìm tới một khách điếm khác để tạm trú, Vãn Mị đặt chiếc ô vào một xó, một mình ngồi xổm, cánh tay vòng lấy ôm thân mình, không ngừng thêm than vào chậu.
Nàng chờ tới hừng đông thì sẽ bị đưa về Quỷ Môn.
Lúc ngồi trên xe ngựa đến đây, còn chưa ra khỏi Quỷ Môn nàng đã bị bịt kín hai mắt, hoàn toàn không biết mình từ đâu tới.
Lúc xuống xe, nàng phát hiện mình ở một nghĩa trang, xa phu nói cho nàng biết phương hướng, sau đó còn nói là sẽ đón nàng khi hừng đông.
Trong suốt đêm dài, nàng lần lượt nảy sinh ý nghĩ chạy trốn, rồi lại lần lượt ép mình bỏ cuộc.
Lúc nàng đi, Tiểu Tam đã nói thế này: "Nhiệm vụ đầu tiên ảnh tử không được phép đi theo, nhưng ngài phải nhớ kỹ, hiện tại không chỉ có một đôi mắt canh chừng ngài, cân nhắc xem ngài có đủ tư cách trở thành sát thủ Quỷ Môn hay không. Nếu như ngài chạy trốn thì kết cục còn thảm hại hơn gấp trăm lần."
Được chứng kiến cảnh tượng ở Hình Đường và chuyện lột da người sống, nàng đã hiểu câu này của Tiểu Tam không có ý đe dọa suông.
Cho nên nàng đành đợi đến khi trời hửng sáng, lúc này mới cầm ô đi ra ngoài, hướng đến nghĩa trang phía tây.
Bên ngoài gió tuyết càng lớn, Vãn Mị chịu không nổi, nhìn xuống chiếc ô đỏ.
Bất kể thế nào, chiếc ô nhuốm đầy máu tanh này cũng sẽ thành tri kỷ gắn bó bên cạnh nàng, nghĩ tới đây nàng cắn răng, một tay bung ô.
Vừa sáng sớm, Hàn Nguyệt xoa trán, đầu đau như nứt ra, phát hiện bản thân mình say rượu rồi ngủ cả đêm bên mộ Nhan Nhan.
Mười ngón tay cùng mười ngón chân vẫn còn cảm giác, hắn run rẩy rũ bỏ lớp tuyết đọng trên người, cười khổ.
"Xem ra nội công của ngươi sắp cường đại rồi nha, Hàn Nguyệt đại hiệp." Hắn lắc bầu rượu rỗng, tiện thể cười nhạo mình: "Trời đổ tuyết lớn mà ta còn dám ngủ ở bên ngoài, nội công không ngừng vận khí để ta không chết cóng. Ta phải đem bí thuật này ghi thành sách thôi."
Trong bầu rượu không còn sót lại một giọt, hắn uể oải bĩu môi, cẩn thận hồi tưởng hôm nay là ngày mấy.
"Mùng hai tháng hai sao?" Khó lắm mới nhớ lại, hắn sửng sốt duỗi tay ra, nhéo bản thân một cái.
Mùng hai tháng hai là thời điểm đại ca dặn đi dặn lại hắn phải ghi nhớ.
Kiếm Hồn của Tạ gia ở Sơn Tây, bởi vì cả nhà Tạ gia bị diệt môn nên vô chủ, vài ngày trước đó Võ Lâm Minh Chủ không hiểu sao lại phát điên, nhớ tới Hàn Nguyệt ở Liêu Đông là hiệp khách duy nhất xứng với thanh kiếm này, sai người mang kiếm tới, nói là mùng hai tháng hai sẽ đến nơi.
Có kiếm hay không hắn cũng không bận tâm, hắn chỉ quan tâm đến thể diện của đại ca. Nếu hắn không thu dọn sạch sẽ, cung nghênh ban thưởng của Minh Chủ, đại ca chắc chắn sẽ lải nhải hắn đến chết.
Nghĩ tới chuyện này, hắn liền rụt rè, vội vàng lau bớt tuyết trên mặt, hoàn toàn tỉnh táo lại, bước chân về thành.
Khắp nơi nổi lên gió tuyết, toàn bộ vùng ngoại ô này ngoại từ hắn thì ngay cả một bóng ma cũng không có.
Đúng lúc này hắn trông thấy một chấm đỏ, một màu đỏ quỷ dị ma mị, xuyên qua gió tuyết đập thẳng vào mắt hắn.
Khi đến gần, hắn mới phát hiện màu đỏ kia là một chiếc ô đỏ diễm lệ ướt át, phía dưới chiếc ô là một thiếu nữ, gương mặt nhỏ nhắn, ánh mắt khi nhìn lướt qua hắn giống như có ngàn vạn lời chưa nói được.
Trái tim hắn bắt đầu đập nhanh nhưng cũng không quá mãnh liệt, giống thiếu nữ mỹ lệ này, tuy không phô trương nhưng lại chậm rãi khiến người khác mở lòng.
Thiếu nữ thở ra một hơi, tuyết rơi trên đỉnh đầu nàng dần tan ra, tí tách lọt vào bên trong cổ áo nàng.
Trái tim Hàn Nguyệt cũng dao động theo tiếng tí tách đó, sự ẩm ướt mơ hồ này hóa thành dòng máu dồn xuống hạ thân, tụ thành một đốm lửa u ám.
Hắn lập tức ngạc nhiên.
Ba năm qua, sau khi Nhan Nhan chết, hắn đã không động lòng với bất kỳ nữ nhân nào, nhìn nữ nhân không khác gì đầu gỗ, chỉ tự mình giải quyết dục vọng của bản thân.
Mà thiếu nữ trước mắt chưa nói lời nào đã khơi lên dục vọng của hắn, như thể nàng đã thăm dò toàn bộ xương cốt của nam nhân, biết gãi ngứa điểm nào mới hiệu quả.
Hắn có chút xấu hổ, vội vàng lên tiếng để che giấu sự ngượng ngùng: "Vị tiểu thư này, hiện tại bên ngoài vừa tối vừa có tuyết lớn, không thích hợp ra ngoài một mình cho lắm."
Nữ tử không nói lời nào, khóe miệng cong lên như cười như không, ánh mắt quét qua hắn rồi hướng về phía trước.
Nơi gấu váy chạm nhẽ qua hắn lưu lại một mùi thơm, Hàn Nguyệt đứng yên tại chỗ, dục vọng càng thêm rõ ràng.
Hắn đưa mắt nhìn theo, phát hiện phương hướng nữ tử đi tới chính là nghĩa trang, áo vàng ô đỏ, bước đi lượn lờ.
"Chẳng lẽ là quỷ sao? Ban đêm đi hút tinh huyết nam nhân, bây giờ thì trở về." Hắn tự lẩm bẩm. "Trên đời này lại có nữ quỷ xinh đẹp như thế sao?"
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.