Mị Ảnh

Chương 41: Hắn là một tên phế nhân





- Phong ca ca, ca ca muốn chạy đi đâu?
Nghệ Phong vừa mới chuẩn bị đi tìm Nhị trưởng lão thì một thanh âm kiều mỵ đến cực điểm vang lên bên tai, khiến lòng người rung động. Bất quá thân thể lại kìm không được lạnh run lên.
Ở Thánh Địa, nếu như còn có người mà Nghệ Phong phải sợ thì tiểu ma nữ này chính là một trong số đó. Thủ đoạn chỉnh người của nàng tầng tầng lớp lớp, ngay cả Nghệ Phong cũng phải cam bái hạ phong. Điều này làm cho toàn bộ nam nhân tại Thánh Địa vừa thương vừa sợ nàng.
Thiếu nữ ước chừng mười bảy tuổi, khuôn mặt tròn tròn hình trứng ngỗng, đôi mắt đen nhánh linh động, làn da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Nàng mặc y phục màu tím nhạt bó sát người, toàn bộ đường cong được phát huy vô cùng tinh tế, trước sau lồi lõm, cực kỳ có lực bạo tạc. Thậm chí Nghệ Phong còn không tin đây là thân hình của một thiếu nữ mười bảy.
Điều làm cho Nghệ Phong chịu không nổi chính là bộ y phục màu tím này chỉ che đến đầu gối của nàng. Bắp chân trắng tựa ngó sen phiêu động trong không khí. Thon nhỏ, thẳng dài khiến người ta động tâm.
Hai loại khí chất thanh thuần thấm vào ruột gan cùng mị hoặc đến tận xương đồng thời xuất hiện trên người nàng, càng làm cho Nghệ Phong chấn động tâm hồn, khiến đáy lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy.
- Yêu nghiệt ah...
Nghệ Phong nhịn không được đáy lòng cảm thán một câu.
- Phong ca ca, ca ca trở về đã ba ngày rồi, như thế nào lại không tới tìm ta?
Trong mắt thiếu nữ hiện lên vẻ ủy khuất, sương mù mờ mịt bắt đầu ngưng tụ trong hai tròng mắt.
Nghệ Phong trợn trắng mắt nói:
- Được rồi, Thi Đại Nhi, Thi đại tiểu thư, chiêu này nàng đã dùng trước mặt ta rất nhiều lần rồi. Nàng nên giữ lại để dụ dỗ những sư huynh đệ khác đi.
Hắc hắc, nếu so giả bộ đáng thương thì còn ai dám qua mặt bản thiếu gia. Nếu ngươi yêu thương nhung nhớ thì ta ngược lại thúc thủ chịu trói, cho ngươi muốn làm gì thì làm.
- Hi hi...
Tiếng cười mềm mại bách mị vang lên:
- Ta biết ngay Phong ca ca không giống với những người khác. Bất quá, Phong ca ca, nghe nói ca ca vừa trở về liền chạy ra sau núi, có phải là muốn đi nhìn lén ta tắm suối nước nóng hay không?
- Không có, tuyệt đối không có.
Nghệ Phong nói với vẻ chém đinh chặt sắt:
- Ta như thế nào lại đi làm chuyện thấp kém như vậy. Vu oan, đây tuyệt đối là bọn hắn vu oan trắng trợn cho ta.
- Vậy sao? Kỳ thật ta cũng rất tò mò, ngày đó ta có cảm giác ở sau vách đá bên cạnh suối nước nóng có dị động, điều này làm cho ta cảm thấy kỳ quái, ở nơi này bình thường làm gì có tiểu miêu hay tiểu cẩu gì đâu.
Thi Đại Nhi mỉm cười nhìn xem Nghệ Phong.
- Nhưng mà ta cảm thấy, hình như dùng từ tiểu miêu hay tiểu cẩu để hình dung có vẻ không tốt lắm.
Mẹ ơi. Nguyên lai tiểu ma nữ này đã phát hiện ra mình, không có khả năng, ta che dấu rất kín mà.
- Hi hi... Phong ca ca, ca ca nói cái lỗ nhỏ trên vách đá có tiểu miêu hay tiểu cẩu đây?
Sắc mặt Thi Đại Nhi đỏ bừng, ánh mắt nhìn thẳng Nghệ Phong bình tĩnh hỏi.
- Cái gì? Không thể nào. Mèo con hiện tại đều lợi hại như vậy sao?
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn Thi Đại Nhi, như kiểu không rõ ý tứ của nàng.
- Hừ. Phong ca ca, đừng cho là ta không biết, ca ca nhìn lén vô cùng đã mắt phải không?
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong còn không chịu thừa nhận, nàng dứt khoát nói ra luôn.
Nghệ Phong cảm giác trán của mình đang toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng hắn có chút hơi run. Tiểu ma nữ này rõ ràng cái gì cũng biết, chính mình lại cho rằng che dấu vô cùng tốt. Nhớ tới thủ đoạn của tiểu ma nữ, Nghệ Phong nhịn không rét mà run.
- Không có! Ta thề, tuyệt đối không có nhìn lén nàng. Chuyện nàng có nốt ruồi phía sau lưng ta cũng không biết.
Nghệ Phong thủ khẩu như bình, quyết không nhận tội.
Khuôn mặt Thi Đại Nhi lập tức như bị lửa đốt, kiều mỵ giống đóa hoa đang nở rộ, mê hoặc người đến cực điểm.
- Ca ca...
Thi Đại Nhi trước kia còn đang hoài nghi, bây giờ lại bị chứng minh là đúng. Nàng trừng mắt hung hăng nhìn Nghệ Phong, trong lòng nổi giận vạn phần.
- Cái kia… Đại Nhi, ta đoán… là ta đoán mò thôi.
Nghệ Phong hắn giải thích một cách yếu ớt, đừng nhìn tiểu ma nữ này mị hoặc dụ nhân, thực chất thường xuyên mị hoặc sư huynh đệ. Nhưng bị mình nhìn lén hết thảy thân thể, cái kia... Nghệ Phong không dám tưởng tượng tiếp nữa.
- Khanh khách, nếu là người khác nhìn, ta nhất định phải móc mắt của hắn. Bất quá là Phong ca ca nhìn, nhìn thì nhìn, ai kêu ta thích ca ca.
Khuôn mặt Thi Đại Nhi bỗng nhiên giãn ra, nàng cười vui nói.
Nghệ Phong đương nhiên sẽ không tin lời tiểu ma nữ nói, hắn kiên định nói:
- Ta dùng danh nghĩa của ta cam đoan, tuyệt đối không có nhìn lén.

Chuyện cười, nếu ta thực tin ngươi thì ta thật sự thành kẻ đần rồi. Tuy chính mình có quan hệ tốt nhất cùng tiểu ma nữ tại Thánh Địa, thế nhưng mà hắn sẽ không tự đại mà cho rằng tiểu ma nữ thích hắn. Tiểu ma nữ này không phải người bình thường có thể chinh phục, ngay cả Nghệ Phong hắn cũng không có lòng tin.
- Nhát thối...
Thi Đại Nhi bĩu môi nói.
Thi Đại Nhi nhìn qua nam tử trước mắt, trong lòng nổi lên suy nghĩ: phần lớn mọi người ở Thánh Địa đều bị hắn lừa, hắn tại Thánh Địa bình thường đều ra vẻ bình tĩnh, bộ dáng không quan tâm hơn thua. Thế nhưng nào ai biết thực chất bên trong người này căn bản chính là hèn hạ, vô sỉ, xấu xa. Thi Đại Nhi rất bội phục, một người có thể giả bộ tới cảnh giới này.
Nghĩ vậy, Thi Đại Nhi không khỏi che miệng nở nụ cười. Nhớ tới những sư huynh đệ bị Nghệ Phong lừa bịp, nàng lại càng cảm thấy mình muốn cười.
- Đại Nhi, nàng cười cái gì? Sẽ không lại muốn chỉnh ta chứ?
Nghệ Phong yếu ớt hỏi.
Thi Đại Nhi trắng mắt nhìn, trong lòng nhớ lại ngày xưa: khi mà bốn năm trước chính mình bị sư tôn đưa lên Thánh Địa, lúc đó tất cả đệ tử bị đưa lên Thánh Địa đều tìm mọi cách nịnh nọt nàng, duy chỉ có Nghệ Phong không để ý cũng không hỏi han gì nàng. Thi Đại Nhi đương nhiên không thể biết, một nam nhân tư tưởng thành niên làm sao có thể đi nịnh nọt một tiểu cô nương!
Rồi sau đó Thi Đại Nhi tu luyện tại Thánh Địa, huấn luyện tàn khốc nơi này khiến cho tất cả mọi người kêu khổ không thôi. Duy chỉ có Nghệ Phong có thể ngồi ở bên cạnh nhìn bọn hắn tu luyện. Thậm chí Thi Đại Nhi thấy biểu lộ nhìn có chút hả hê của hắn. Điều này cũng làm cho nàng tức giận không thôi, nàng ghét nhất là người không có việc gì còn nhìn nàng cười đểu. Thậm chí suy nghĩ một trăm biện pháp chỉnh chết Nghệ Phong.
Thế nhưng thật không ngờ sau khi huấn luyện, nàng ngay cả việc đứng lên cũng cảm thấy khó khăn. Đúng lúc này, Nghệ Phong đứng dậy, không biết từ nơi nào tìm dược liệu trân quý đến giúp nàng bồi bổ kinh mạch, tiêu trừ mệt nhọc cho nàng. Bộ dạng rất nghiêm túc đó khiến nàng nhìn tới si mê. Cho tới bây giờ, nàng chưa thấy qua một người có ánh mắt thâm thúy, ánh mắt ngưng trọng như vậy.
Trừ sư tôn, cho tới bây giờ Thi Đại Nhi chưa thấy qua một người đối tốt với chính mình như thế. Đó là quan tâm chân chính, thậm chí dụng tâm đến việc kể chuyện xưa dỗ nàng chìm vào giấc ngủ.
Nghệ Phong đương nhiên không biết Thi Đại Nhi đang suy nghĩ điều gì. Bằng không chắc chắn sẽ cười trộm không thôi: thời điểm khi Thi Đại Nhi bị đưa lên Thánh Địa, Nghệ Phong cũng vừa mới học tập y thuật, hắn đương nhiên tìm tiểu cô nương như Thi Đại Nhi để thực hành y thuật mình học được. Tiểu cô nương dù sao cũng được nhiều người ưa thích, huống chi còn xinh đẹp giống như trong phim hoạt hình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Nhưng Nghệ Phong lại không biết, chính hành động của mình lại khiến cho tâm tình của một nữ hài tử trở nên hỗn loạn.
- Phong ca ca! Ca ca có thích ta không?
Thi Đại Nhi mỉm cười hỏi Nghệ Phong.
Nàng can đảm hỏi khiến Nghệ Phong càng thêm hoảng sợ, hắn cười hắc hắc đáp:
- Cái này… Nếu không hôm nay chúng ta đợi đến lúc đêm khuya người yên rồi hãy thảo luận vấn đề này, phòng của ta là lựa chọn không tệ đâu.
Thi Đại Nhi cười khanh khách không ngừng, nàng vui mừng nói:
- Phong ca ca, nếu không chúng ta đi tới phòng của Tứ trưởng lão tâm sự nhân sinh, thế nào?
Nghệ Phong sững sờ, trong lòng lập tức mắng to: bà mẹ nó, đến phòng của lão ngoan đồng đó mà trò chuyện nhân sinh thì so với chết cũng không sai biệt lắm.
Thi Đại Nhi bĩu môi, khinh thường nói:
- Nhát thối! ngay cả chuyện này cũng không dám.
- Ha ha, Đại Nhi muội muội nói không sai, hắn không chỉ là hèn nhát mà còn là một kẻ phế vật.
Một thanh âm phá lên cười.
Bà mẹ nó. Ai? Ai dám ở Thánh Địa khiêu khích ta. Mịa nó, lão tử đập một chưởng chết ngươi. Bất quá, lập tức Nghệ Phong nghĩ đến thực lực của chính mình đã mất hết, trong lòng không khỏi cả kinh: chẳng lẽ tên hỗn đản này đã biết?