Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mha + Jjk: Chương Trình Khám Phá Lịch Sử Có Gì Đó Kì Lạ

Chương 2: Một thế giới khác




Chương 2: Một thế giới khác

Chương 2: Một thế giới khác

Bakugo nhìn màn ảnh, bất ngờ khi nhận ra thứ được trưng bày không phải là thứ vớ vẩn như “muỗng đã từng được nữ hoàng dùng” hay “mũ giáp của đấu sĩ cổ” mà thật sự là vật phẩm kì bí. Khác với mấy thứ trang sức đồn thổi là có nguyền rủa bậy bạ, đây là vật phẩm duy nhất được khẳng định có chứa lực lượng thần bí.

Mấy thứ khác? Người mỗi ngày đều c·hết, mấy thằng muốn mua đá quý chú ý nên mấy thứ này mới được ghi chép lại thôi. Với lại lời đồn sẽ tăng giá trị cho vật phẩm nên chủ sở hữu cũng có cố ý dung túng lời đồn bay đầy trời.

Gần đó Izuku bắt đầu lầm bầm và rút sổ ghi chú ra.

Và khoan đã, đó là lời kể chuyện? Cái năng lực hack đó đã tiến bộ và biến đổi?

Ít ra cái đà này thì tiết học này sẽ không phải phí phạm thời gian.

[Năm 2018]

“Đó là vài trăm năm trước? Nhưng công nghệ vài trăm năm trước đã phát triển như thế sao?”

“Cậu biết đấy, xã hội có chút hỗn loạn sau khi kosei xuất hiện nên khoa học bị đẩy lùi một đoạn, gần đây mới khôi phục và phát triển được đến trình độ này.”

“Nói cũng đúng, ngoại trừ người đeo bịt mắt kia thì mọi người khác có vẻ khá tương tự, không có biến dị đặc sắc đáng chú ý. Mà mắt bịt có lẽ là do kosei đặc thù…” Izuku lại lẩm bẩm ghi một đống giả thiết vào vở khi livestream chưa đầy một phút. Cầu chúc cậu ấy có đủ diện tích vở (Izuku: tui có thể note vào điện thoại nếu quá kẹt).



Đúng vậy, kể cả khi bạn không có năng lực quá khủng thì đa số dân số đã có biến dị lớn từ trăm năm trước, Ochako có miếng đệm trên ngón tay, Ilda nhìn có vẻ vuông vức và rất nhiều người có răng nhọn dù cho cái chi tiết này không được tính vào kosei Mutant.

Toàn bộ người đang đi trên đường trên màn hình đều khá bình thường, loại kết cấu thân thể hài hoà mà các nhà nghệ thuật theo đuổi từ trăm năm trước.

Có mấy người nhận ra điều này và bắt đầu ngáp, nhưng thái độ này chỉ kéo dài đến khi lời kể chuyện tiếp tục.

[Mỗi ngày đều có n·gười c·hết, đó là chuyện bình thường. Có lẽ do t·ai n·ạn, ai đó bước ra lòng đường khi đèn còn đỏ? Có lẽ là t·hiên t·ai, ở đây vẫn luôn thường có đ·ộng đ·ất hay s·óng t·hần? Đơn thuần xui xẻo bị một chậu hoa rơi xuống đầu, hay trượt chân ngã ngửa xuống cầu thang, bị một tên dở hơi đi ngang qua đâm một nhát…

Sinh mệnh mỏng manh dễ mất đi và rất đáng tiếc. Nhưng cảnh sát và hệ thống giá·m s·át vẫn đảm bảo mọi thứ mình bạch, đôi khi thủ phạm chạy trốn khỏi vòng pháp luật nhưng tối thiểu bạn c·hết vì một thứ gì đó có thể hiểu được, nhỉ? Dù cho như vậy thì mỗi năm tại Nhật Bản vẫn có khoảng 10000 người “biến mất” vì lý do không thể hiểu rõ. Và “biến mất” này là chân thật t·ử v·ong chứ không phải tuỳ hứng vứt CMND rồi chuồn ra nơi khác ở để trốn nợ.

10000 người này là n·ạn n·hân của thứ gọi là “nguyền rủa” hoặc “chú linh” nếu như bạn thích gọi như vậy.

Ví dụ như con này.]

Đám người xem giật nảy mình khi cảnh người đi bộ trên đường hồi nãy như đổi ống kính, lúc trước rõ ràng là cảnh bình thường mà bây giờ thì đầy rẫy nhưng thứ kinh tởm len lỏi xung quanh. Nào là mắt, xúc tu, vảy, vặn vẹo ngũ quan,…. Càng nhìn càng cảm thấy muốn ói.

Kể cả lớp 1-A đã thấy Nomu lộ não, nhìn vô thứ này vẫn còn thấy kinh tởm.

Càng đáng sợ hơn là, như cảnh an bình khi chưa đổi ống kinh, họ rõ ràng có thể thấy có vài con chú linh bò trên người ai đó nhưng người này vẫn tự nhiên như không có gì xảy ra. Không phải là loại thờ ơ vì quen thuộc mà đơn thuần không biết, không nhìn thấy.



Nếu như loại quái vật này có thật và đang bò khắp người họ chỉ là họ không nhìn thấy thì sao?

[Chú Linh không thể bị nhận thấy bởi phần lớn dân số, người chỉ có một phần nhỏ cơ hội có thể thấy chú linh khi sắp c·hết.

“Ngươi là cái gì? Ai đó cứu tôi!!!” - Một người đàn ông đi vào trong hẻm thì bông nhiên bị t·ấn c·ông, lúc đầu còn không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao tay mình bỗng nhiên đổ máu? Cho đến khi nhìn thấy thứ khổng lồ cỡ xe ô tô nhỏ đang bám trên tường. Thân thể thịt mủ trải đầy mắt quá vặn vẹo đến nỗi không biết dùng từ gì để miêu tả ngoài trừ “kinh tởm”.

Tất nhiên thấy được chú linh sẽ không khiến người bỗng nhiên thành siêu nhân, người đàn ông bị gặm ngang, c·hết trong vòng một nốt nhạc.

Và người tiếp theo đi vào hẻm nhỏ chỉ thấy được hai cái chân nằm trong vũng máu, hoảng hốt gọi điện thoại cho cảnh sát.

Điều tra, điều tra, điều tra. Không có kết quả.

Vết cắn hẳn là của mãnh thú cỡ lớn nhưng không khớp với loài động vật nào, cũng không có nước miếng lưu lại trên miệng v·ết t·hương để xét nghiệm. Không có báo cáo về việc có người chứng kiến động vật lớn loi nhoi xung quanh. Camera cũng không quay được có gì khả nghi ra vào hẻm nhỏ.]

“Các cậu, thứ này hẳn không phải là thật đâu nhỉ?” - Một học sinh trong khoa bình thường run rẩy hỏi đứa bên cạnh, nhưng bạn của cậu cũng đang đứng hình không thể trả lời được.

Và toàn bộ người xem đoạn livestream này trên toàn thế giới cũng có phản ứng tương tự, phần tử hiếu chiến nhưng thật ra có chút hứng thú khi được giới thiệu với đối thủ tiềm năng.

[Nhưng không cần lo vì chú linh không có ở đây đâu.]



Cảm giác an ủi lạ thường nhưng Kagome à, kosei của bạn hình như biến kì quái rồi.

“Bây giờ nhắc mới nhớ, tớ đã kiểm tra và phát hiện hình người in trên tiền không trùng hợp với tiền của chúng ta ở dòng thời gian kia. Điều có có nghĩa Thiên Nhãn Lập Phương có nguồn gốc từ thế giới song song và là bằng chứng chứng minh việc này” - Mấy đứa khoa nghiên cứu điên cuồng lắc vai nhau khi phát hiện điều này.

[Một nhóm học sinh lần theo dấu vết và sau nỗ lực thành công đập c·hết con chú linh kia, máu bắn tung toé khắp nơi nhưng khi con chú linh hoàn toàn tắt thở thì tiện lợi biến mất luôn không để lại dấu vết. Nếu như xem nhẹ v·ết t·hương nhẹ trên người các bạn nhỏ và vết nứt trên tường do đánh nhau quá dùng sức.

“Chúng mày lại làm hành vi nghệ thuật dở hơi gì đó lũ trẩu kia.” - Một người bình thường đi ngang qua lúc này, vì không thể thấy chú linh nên trong mắt ông thì mấy đứa nhỏ cùng không khí đấu trí đấu dũng như bị thần kinh. Không hề hay biết mấy bạn nhỏ vừa mạo hiểm sinh mạng tiêu diệt mối nguy hại.

“C·hết, tao quên tạo Màn, sao mày không nhắc tao?”

“Mày đều quên thì sao tao nhớ được.”

“Chuẩn bị về viết kiểm điểm đi con.”

Mấy bạn nhỏ đã quen thuộc với cảnh này, cũng không thể trách người khác nghi họ dở hơi thật, dù sao họ không thể thấy.]

Với xã hội anh hùng thì hành vi trên quá kinh tởm rồi. Kể cả anh hùng cứu mèo thôi cũng có thể hot search trên mạng, t·ội p·hạm tuy ghét anh hùng nhưng tối thiểu có tôn trọng, nhìn thái độ bình thường mà mấy bạn nhỏ có vẻ là “anh hùng” của thế giới đó nhận được… thật không thể chấp nhận được.

Stain vốn đang tính ra ngoài g·iết lũ anh hùng dỏm thì bị livestream cắt dở nửa chừng.

“Đám học sinh trên màn hình là chân chính anh hùng.” Stain cảm thấy như vậy. Nhưng kể cả phần tử có góc nhìn tuyệt đối về anh hùng như hắn cũng cảm thấy không khỏe khi nhìn thấy phản ứng của dân thường tại thế giới đó.

Anh hùng là hi sinh không chút do dự cứu người, không vì danh dự tiền tài nhưng… như thế này không ổn.