Chương 10: Suýt diệt thế
[Gojo đang đi công tác nước ngoài, vừa bẹp c·hết con chú linh thì nhận điện thoại.
Nha, Yuuji đ·ã c·hết.
“…”
Không thèm xếp hàng mua đồ kỉ niệm trong khi chờ máy bay nữa, trực tiếp thuấn di đến trường.]
/Bạn nhỏ Yuuji đáng yêu như vậy, sao một cái đ·ã c·hết rồi, tui thấy bạn ấy cũng lợi hại mà?/
[Cao tầng lấy cớ nhân thủ eo hẹp nên sai phái các em năm nhất thân yêu đi phất trừ đặc cấp chú thai vì tất nhiên rồi. Dù cho khi là đặc cấp thì mặc kệ trạng thái chú thai cũng phải phái chú thuật sư cấp một đi phất trừ mới đúng.
Phái học sinh năm nhất ra đối đầu với đặc cấp, là kinh bỉ Gojo Satoru này sao?
Quả nhiên vẫn là cho cả đám đi c·hết đi.]
Đám người nhận thức Gojo Satoru nhìn thằng này một bên bộc lộ lý tưởng khi làm giáo viên, một bên khóc, cảm thấy nhột.
Á đù, mi OOC rồi đó biết không. Khoan, hình như cũng không có gì không hợp lý. Gojo đúng là bao che khuyết điểm thiệt.
[Trước khi màn tắm máu kịp diễn ra, Yuuji rất tỉnh và đẹp trai thức dậy cứ như mình không phải là n·gười c·hết vài giây trước.
Hoà bình thế giới đã trở lại, Gojo Satoru đã cợt nhả trở lại, tâm thời sẽ không có g·iết chóc gì hết. Thật đáng mừng?]
/Hồi nãy nhìn ông thầy này không đáng tin cậy, bây giờ cảm thấy không tệ lắm./
/Nhân viên điêu tàn mà còn dám chơi bậy như thế, mấy người cấp trên này bị lú à?/
/Cậu nhìn bề ngoài đám người đó đi, đều một đống tuổi, chắc bị lú thiệt./
[Geto dỏm (Kenjaku) cùng đám chú linh đi uống trà.]
/Geto Suguru? Gojo Satoru đã báo cáo chính mình tự ta g·iết hắn rồi mà. Quả nhiên là báo cáo láo./
/Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng đừng nói các ngươi lại có tử hình bí mật gì đó./
/Thân ái Gojo nhọ vậy, bộ bạn ấy là đao phủ chính thức à./
/Coi chừng xác c·hết vùng dậy giống Yuuji-kun nha. Biết đâu được có chú thuật hồi sinh sao./
/Chú thuật là mặt trái năng lượng, tính công kích cao, không có khả năng tái sinh đâu, đừng nghĩ nhiều./
/Vậy bạn Itadori lắp lại tay với tim thì sao?/
[“Sự khác biệt giữa công kích dùng thuần chú lực và dùng thuật thức là như thế này.”
Một cái lon b·ị đ·âm, cái còn lại bị xoắn.
“Em thấy rồi, mỗi tội méo hiểu.”
“Hay là như thế này đi, chú lực như nguồn điện, bình thường tác dụng là giật. Chú thuật như mấy thiết bị điện chuyển hoá điện thành thứ khác như ánh sáng, nhiệt, cơ năng,..”]
/Tao không hiểu./
/Biện pháp xem phim để tu luyện này có đáng tin cậy không vậy?/
[Hôm nay đẹp trời, buổi tối!
“Ichiji, dừng xe tại đây đi.” - Gojo chán c·hết ngồi sau xe thì bắt được chú lực của một em đặc cấp.
Hình như em này có khả năng mở lĩnh vực, trời giáng tài liệu giảng dạy, không thể bỏ qua.
Gojo xuống xe: “Cậu về trước đi.”
“Anh đang giỡn phải không. Đây là thử thách chứ gì.” - Đáng thương Ichiji, thường xuyên bị lừa tình.
“Đi trước đi, nói với hiệu trưởng Yaga là tôi sẽ tới trễ.”
Gojo đứng lẻ loi trên đường, bất thình lình từ sườn núi bỗng có một khối đất nhô lên song song với mặt đất nổ một cột lửa đem cả thân hình Gojo hoàn toàn che đậy.]
/Sẽ không có chuyện gì xảy ra đi, em chấm thằng này, lỡ c·hết thì tiếc./
/Hồi nãy nhìn con chú linh đó cho cháy nguyên đám người trong tiệm trà, quả nhiên rất nguy hiểm. /
[Ánh lửa tan đi, Gojo bước ra không chút xây xước.
“Khụ khụ.” Được rồi, có ho mấy miếng.
Jogo ném chiêu qua, không xi nhê. Nếu không phải hoàn cảnh xung quanh đổ nát thì người trẩu còn sẽ nói là do em ấy yếu đâu.
Gojo có chút bất ngờ chú linh này có ý thức tư duy rõ ràng, cảm thấy chơi vui liền mắc bệnh giáo viên bắt đầu giảng giải thuật thức.
“Ngươi không hề đánh trúng ta, thứ ngươi đánh trúng là “Vô Hạn” giữa ta và ngươi…”
Jogo mặt ngố: trẫm không hiểu.]
/Chúng tui cũng không hiểu./
[“Để ta biểu diễn cho ngươi nha. Cùng nhau nắm tay đi.” - Gojo dùng giọng ma mị dụ dỗ đứa nhỏ đơn thuần, quơ tay mời gọi.
“Nắm tay nha nha.” Quơ tay tiếp.
Jogo, Jogo thế này thực sự chuẩn bị nắm tay! Thật là một cái chú linh đơn thuần.
“Hả, ta bị dừng lại? Không ta vẫn đang tiếp tục vươn tớ nhưng không gian không thay đổi.”
“Ngươi hiểu rồi chứ… tuy ngươi không chạm được vào ta nhưng nếu ta muốn thì có thể như thế này…” - Gojo vươn tay lên chủ động rút nhắn khoảng cách, hai bên mười ngón đan nhau, cực lãng mạn… Sau đó Jogo bị nện vào bụng.]
/Áu, thật đáng yêu./
Mấy người quen nhìn muốn vỗ mặt, biết ngay sẽ thành thế này mà.
[Chọc giận thế này thì sẽ mở lĩnh vực đi? Gojo dịch chuyển tức thời về nhà mang theo Yuuji đến cận cảnh dạy học.]
/Tuy biết đây là nơi giảng dạy và mấy thứ này rất quan trọng nhưng mặt đẹp quá./
/Tại sao lại che mặt lên, còn để tóc dựng đứng nữa, thật phí của trời nha./
/Mà sao mặt ông thầy này trẻ dữ vậy? Đừng nói thầy giáo cũng là trẻ vị thành niên nha./
/Đừng bậy, Gojo Satoru năm nay 28 tuổi rồi./
/Đáng hận gen tốt./
Lượng lớn người bên chú thuật giới cũng trố mắt. Dù sao Gojo bình thường che kín mít, kẻ thù còn có nhiều cơ hội nhìn hắn ở trạng thái này hơn đồng nghiệp.
Shoko, Utahime cùng đám gái nhìn thằng này đầy phẫn hận. Tại sao họ bảo dưỡng chuyên chú thế vẫn biến lão thành mà thằng này nhìn cứ như không hề già đi, vĩnh viễn động cứng tại 18 xuân xanh thế này.
Miwa muốn chảy máu mũi ngất xỉu, rất tiếc (may thay) thân thể bị đóng băng trạng thái nên chỉ có thể tiếp tục tỉnh táo chiêm ngưỡng nhan sắc của thần tượng.
Nói chung Itadori vừa chui vô chú thuật giới gần một tháng đã có cơ hội chiêm ngưỡng tuyệt chiêu ở đẳng cấp cao nhất của chú thuật giới, thật đáng mừng…
[Hoa.]
/Tentacle!/
/Cút!/
[Gojo cảm thấy mình hay quên mấy thứ thường thức, dù sao đặc cấp hay cấp nào ở trước mặt anh đây cũng không chênh lệch, đều ra đi trong một nốt nhạc. Quả nhiên vẫn là đi tìm giáo viên đáng tin cậy đi.]
/Wow, một cách nào ấn tượng cao cấp của tui về vị Gojo này lại tan vào hư không rồi./
/Đừng thế chứ, thật đáng yêu nha./
[“Sau khoảng thời gian làm việc ở chú thật giới ta nhận ra… Chú thuật sư là rác rưởi! Vì thế ta chuyển qua là nhân viên văn phòng.”
Itadori: “…” chú thuật sư yêu thích đeo đồ che mắt đến thế sao? “Vậy sao Nanamin lại quyết định hồi chức chú thuật sư.”
“Đừng gọi ta là Nanamin. Sau khi đi làm tại văn phòng, ta lại đốn ngộ ra một chân lý mới: Lao động là rác rưởi!”
Yuuji chúi đầu nói nhỏ với Gojo: “Gắt thật” “Ừm ừm.”
Hai bé đáng yêu ngoan ngoãn nghe xã xúc tiếp tục bộc lộ quan điểm: “Nếu như chú thuật và lao động đều rác rưởi như nhau, vậy thì tất nhiên nên chọn thứ phù hợp với kĩ năng của ta hơn rồi.”]
/Bỏ công việc văn phòng an toàn để về chém quái nguy hiểm dễ c·hết, tui cũng hiểu tâm tình của ông./
/Công tác là rác rưởi, nhưng tui không thể thôi việc, hức hức./
Nanami: Có gì bất thường sao?
Sau một hồi phấn đấu, Yuuji đã mày mò ra chức năng group chat, có thể xác định nhóm người nói chuyện với nhau thay vì comment bên dưới livestream.
Yuuji: “Có ai nghe thấy gì không, chỗ mọi người ổn sao?”
Toudou: “Không hổ là besto friendo, vừa đó đã nghiên cứu ra phương pháp.”
Thật ra Megumi đã sớm mò ra nhưng vì đề phòng bị thời gian thực trêu chọc nên ém nhẹm.
Mechamaru: “Xém c·hết, đối thủ còn giống như vài milimet là chạm vào rồi. May là bị khựng lại kịp thời, không may là tôi không thể đi chuyển.” Sau đó bỗng nhiên cử động được. “Ồ, chuyển động được này.” Thật ra nói chơi thế thôi chứ thân thể cùi mía của cậu còn trong xó xỉnh nào đó, cũng không gặp nguy hiểm. Không hiểu sao bây giờ có thể lơ lửng, giới hạn vật lý và sinh lý tạm không tồn tại nên tự hành ra ngoài ngắm cảnh chơi rồi. Yay. (Thời gian không khớp, thằng này hẳn c·hết rồi nhưng đây là fanfic nha.)
Mấy người khác: vẫn không cử động được.