Hôm nay, Vivian cố thật nhanh quay hết cảnh của mình. Cô không để đạo diễn phải quay đi quay lại một cảnh nhiều lần. Thực lực của cô thực sự rất tốt! Đạo diễn Trần cũng rất hài lòng.
Buổi chiều, cô cùng Mặc Quân ra sân bay để đón một người rất quan trọng. Đó là một người rất rất đặc biệt.
Hai người họ rất hào hứng. Họ rất mong chờ sự xuất hiện của người này.
Mặc Quân quan sát xung quanh, vẫn chưa thấy ra nữa! Anh nói với Vivian:"Chắc là bay chậm! Sao chưa ra nữa vậy?"
"Anh hối làm gì? Cứ từ từ xem nào!"
"Không phải em cũng ngóng nãy giờ à? Bịt khẩu trang kĩ vào! Coi chừng có người nhận ra lại phiền!"
"À thì.........ra rồi kìa!"
Phía xa kia, một người đàn ông ngồi trên xe lăn. Ông ấy cũng đã có vài cọng tóc bạc, khuôn mặt ông rất hiền từ nhưng tội nghiệp thay...ông không thể đi. Một cái chăn mỏng che lại phần chân của ông ấy. Phía sau của ông ấy, có tận 4 người mặc áo đen. Họ rất nghiêm túc, người thì nhìn ngang ngừoi thì nhìn dọc. Họ đều mặc đồ màu đen và áo sơ mi trắng.
Mặc Quân và Vivian vui mừng, hai người họ chạy lại. Họ hét lên:"Baaaaaa....ba quay lại rồi!"
Ông ấy nắm lấy tay hai người con của mình. Mắt của ông nhìn về phía xa xăm bên ngoài. Ông ấy nói:"Đã lâu rồi không quay lại! Thật đáng để người ta nhớ mà!"
Mặc Quân nói với ông ấy:"Ba! Chúng ta về nhà đi. Con đã kêu người chuẩn bị bữa cơm tối nay rồi! Toàn là món mà ba thích ăn!"
"Được! Về thôi!"
Vivian nhanh chóng dành đẩy xe lăn với người vệ sĩ của ông ấy. Ông ấy cười:"Linh Hoa! Dạo này khoẻ không con?"
"Dạ khoẻ ạ! Con đẩy ba về rồi mình nói chuyện!"
"Uhm! Về thôi!"