Mệt Mỏi Rồi Thì Hãy Quay Lưng Lại - Vì Em Vẫn Ở Đây

Mệt Mỏi Rồi Thì Hãy Quay Lưng Lại - Vì Em Vẫn Ở Đây - Chương 5




Chiếc xe thắng kít lại trước ngôi biệt thự màu trắng. Là nhà của bác Hà. Chẳng lẽ hắn ta là bà con gì gì đó với bác ấy sao? Ông bác lúc trước bước ra một trang trọng, mở cửa mời chúng tôi vào. Tôi lẽo đẽo đi sau hắn cứ như đứa trẻ sợ mình sẽ lạc khỏi bàn tay của người mẹ vậy. Bước vào bên trong, vẫn cái sự uy nga lộng lẫy ấy của ngôi nhà, nhưng tôi đã phần nào thôi trầm trồ khen ngợi và nhòm ngó xung quanh như trước nữa. Bác Hà từ trên lầu bước xuống, thấy tôi và hắn, bác liền hồ hởi đón tiếp.



- Lâu rồi mới thấy cháu đến. Dạo này mẹ cháu vẫn khỏe chứ. Công việc bận rộn bác chẳng thể gặp mẹ cháu được.



- Vâng, mẹ cháu vẫn khỏe, lâu lâu cũng có hay nhắc đến bác đấy ạ.



Chúng tôi ngồi xuống, nói chuyện đến hơn nửa tiếng. Bác kể cho tôi nghe vô số chuyện, nào là chuyện ngày xưa bác và mẹ tôi quen nhau như thế nào, bác còn kể hai người từng có thời gian không liên lạc với nhau, nhưng không vì thế mà tình bạn của họ bị rạn nứt. Tôi ước tôi và An An cũng sẽ như vậy. Hắn từ nãy đến giờ vẫn im lặng, chẳng thèm nói một câu nào. Ở nhà hắn thường xuyên như vậy lắm sao?



- Hôm nay cháu đến để học cùng Đăng đúng chứ? Bác xin lỗi, bác vô ý quá, nãy giờ làm phí thời gian của hai đứa rồi.



- Không sao đâu ạ.



Tôi xua tay, nhờ vậy tôi có thể hiểu thêm về bác cũng như hiểu về quá khứ của mẹ tôi, làm sao tôi có thể trách bác được chứ. Bác Hà là một con người giàu có, nhưng tính tình bác lại là một con người lương thiện, phúc hậu. Ngược lại, bác có con trai tính tình khó ưa, luôn bắt nạt tôi, kiệm lời, đúng là đáng ghét.



Bác có công chuyện phải đi, nên bác giục chúng tôi tranh thủ học bài rồi về sớm, cũng đã gần 3 giờ rồi còn đâu. Tôi phải về trước 6 giờ, vì mẹ tôi dặn con gái không nên đi ra đường khi trời tối. Xã hội này nhiều cạm bẫy lắm.



Tôi đi theo hắn lên lầu, phòng hắn nằm ở tầng 2. Tôi không thể hiểu nổi những người giàu tại sao lại xây nhiều cầu thang như vậy để làm gì. Tại sao lại không biết tiết kiệm tiền bạc vào những chuyện có ít hơn chứ. Đi lên, một lát lại đi xuống tốn rất nhiều calo của tôi rồi còn đâu. Một ngày tôi chỉ ăn có 3 bát thôi đấy.



- Sao im lặng vậy?



Hắn đột nhiên đứng khựng lại làm tôi không nhìn thấy đụng đầu vào tấm lưng rắn rỏi của hắn.




- Tại sao dừng lại chứ? A..a.. đúng là đồ da bọc thép mà.



- Do cậu đi không chịu nhìn thôi, còn trách ai nữa hả?



Đấy lại định ăn hiếp tôi nữa đấy. Không vì cậu là người phụ đạo anh văn cho tôi thì còn lâu tôi mới nhườn cậu nhá.



- Ừ.. là lỗi do tôi đấy, vừa lòng chưa.. đồ đáng ghét..



Tôi nghiến răng keng két, tức muốn hộc máu luôn ấy. Không biết phải chịu đựng đến bao giờ đây. Mong khóa học này sẽ kết thúc sớm.




Phòng của hắn nằm đối diện cầu thang, chiếm phân nửa diện tích tầng 2. Kế bên còn có 1 căn phòng, tôi nghĩ là của bác Hà. Phòng của hắn được thiết kế rất đặc biệt vì nó chỉ có 3 màu chủ đạo là xanh dương, trắng và xám.



Chúng tôi bắt đầu bài học đầu tiên với 1 bài kiểm tra chất lượng. Hắn bảo muốn biết khả năng của tôi là thế nào nên tôi bắt buộc phải làm như thế. Tôi đã tận dụng trình độ đủ lên cấp bà của tôi để làm bài trong thời gian quy định là 30 phút. Cái tên này đúng là điên rồ mà, kiểm tra trên lớp còn có thêm mười lăm phút, vậy mà hắn chi cho tôi vỏn vẹn nửa tiếng. Đang thách thức tôi đây mà, tôi sẽ cho cậu biết tay.



- Nộp bài.



Hắn cầm tờ giấy kiểm tra, đọc nhẩm kết quả rồi nheo mắt, nhíu mày. Trông cái mặt rất khó ưa.



- Cậu về đi.




- Gì? Tôi làm sai chổ nào chứ? Nếu có sai thì cậu phải chỉ lỗi sai để tôi sửa chứ nói về là về à? _ Tôi phẫn nộ hết sức



- Bài của cậu đạt điểm tuyệt đối. Vậy tại sao lại muốn tôi phụ đạo cho cậu. Hừm... chẳng lẽ cậu muốn thừa cơ hội này để lợi dụng tôi sao?



Trời ơi, bệnh hắn lại tái phát rồi à? Tôi dù sao cũng có lòng tự trọng của mình cơ mà. Tại sao hắn lại nghĩ tôi có thể làm gì hắn chứ. Mặt hắn hiện chữ gian rõ mồn một, đôi mắt nhíu lại, hơi chồm người sang như muốn ăn tươi nuốc sống tôi vậy. Tim tôi lại đập mạnh, hắn gần tôi quá, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang phả vào mặt. Mùi nước hoa mắc tiền, thoang thoảng nơi cánh mũi. Tôi càng ngã về sau để tránh, hắn càng tiếng tới. Nhanh chống né sang 1 bên, bước ra khỏi ghế, tôi giải thích.



- Những câu trắc nghiệm này là của lớp 8 mà. Cậu cho dễ đến thế bảo sao tôi làm được.



Nghe tôi nói hắn gật gù đồng ý. Trở về tư thế ban đầu. Hắn nói với giọng thong thả.



- Cứ tưởng cậu sẽ không nhận ra chứ. Tốt! Kiến thức cơ bản nắm vững như thế tôi mới có thể dạy cho cậu.



Toàn thân tôi ngây đơ cứ như bị đóng đinh tại chổ. Không đợi tôi lên tiếng, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng. Tôi dần bước tới bàn, cầm tờ giấy kiểm tra lên nhàu nát như giẻ lau. Tức đến không thể nói nên lời luôn mà, đồ Hải Đăng chết tiệt này.



Vừa ngồi phịch xuống ghế, hắn bước vào với chồng sách dày cộp đủ màu sắc. Đặt xuống bàn, hắn nói một câu là tôi chết trân tại chổ.



- Học hết, thời hạn là cuối tháng. Còn khoảng.. 3 tuần nữa. Còn có 2 cuốn bài tập, làm hết nhé.



Nói rồi, hắn nở một nụ cười của một thiên thần đang đội lốp một con ác quỷ..