Mệt Mỏi Rồi Thì Hãy Quay Lưng Lại - Vì Em Vẫn Ở Đây

Mệt Mỏi Rồi Thì Hãy Quay Lưng Lại - Vì Em Vẫn Ở Đây - Chương 23




Những cơn gió thoảng đưa, đem đến cho thành phố không khí mát mẻ. Tô điểm thêm cho bộ mặt thành phố bởi những sắc màu khác nhau, qua các ngọn đèn, những tiệm bán đồ bày bán các mặt hàng càng đẹp hơn lên trong ánh điện lung linh. Đường phố thêm sôi động. Đã là đêm, mà từng dòng người vẫn nối đuôi nhau ra đường đông đúc. Khác với buổi sáng đi làm, bây giờ họ ăn mặc thật đẹp, quần áo đủ màu sắc, đủ kiểu... Con đường phố vốn đã rộng thế, vậy mà giờ đây trở nên chật chội. Dưới ánh đèn, dưới các sắc màu quần áo, cả thành phố như nổi bật lên trên nền trời đen thẫm, nhấp nhánh như sao sa. Khác với không khí ồn ào náo nhiệt ở công viên, bến sông có vẻ lặng lẽ êm đềm hơn. Dọc men theo bờ sông là những hàng quán, đèn nhấp nháy vàng làm sáng cả một khúc sông. Gió sông thổi lên lồng lộng mát rượi. Những chiếc phà trong đêm, đen trùi trũi lặng lẽ trôi. Gió đã lành lạnh, tôi khẽ rùng mình. Lấy trong chiếc balo cái tai nghe, ghim vào điện thoại. Tôi mở lên bản nhạc yêu thích của mình. Tiếng nhạc du dương, êm dịu đưa tôi dần vào giấc ngủ. Những tiếng ồn ào náo nhiệt trên xe từ đầu, bây giờ đã dần trở nên yên tĩnh.



---_-_-_-----



- Vâng.. trước mắt chúng ta là con đường dẫn đến cổng chào của Vũng Tàu, cũng là địa điểm chúng ta sẽ dừng chân... Như các em đã biết là thành phố thuộc tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, ở vùng Đông Nam Bộ Việt Nam.....................



Tôi mơ mơ màng màng, nghe loáng thoáng tiếng chị hướng dẫn viên đang giới thiệu về địa điểm chúng tôi đang đến. Dụi dụi mắt, nhìn về phía của sổ điều đập vào mắt tôi đầu tiên là hai hàng cây xanh mát tươi tốt trồng ven hai bên đường, thẳng tắp như những chiến sĩ bộ đội đang đi diễu hành… Woa! Cuối cùng chúng tôi cũng đã đến biển rồi đây sao?!? Biển Vũng Tàu mơ mộng nhưng cũng tràn đầy sức sống đã làm tôi đứng hình, mê mẫn nãy giờ. Ôi! cái mùi măn mặn trong làn gió thổi nhẹ qua làn tóc của tôi cũng đủ cho tôi cảm thấy sung sướng rồi! Tôi hét lên đầy phấn khởi, lay tay An An đang còn ngủ khò bên cạnh tôi. Nó vẫn còn say ke, nhìn tôi ngơ ngác. Tôi chỉ về phía cửa sổ hướng ra biển, nó nhìn theo hồ hởi, tỉnh ngay lập tức.



Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn 2 sao nguy nga lộng lẫy. Chúng tôi được giáo viên sắp xếp phòng, mỗi phòng gồm 7 học sinh. Phòng của tôi nằm ở tầng 2, nhìn về phía biển. Do là phòng cuối cùng của nữ nên chỉ có 5 người. 5 đứa chúng tôi mừng rỡ ôm chặt nhau khi vừa mới vào phòng, vì trùng hợp 5 đứa đều nằm trong " Hội chị em bạn dì " thân quen của tôi. Gồm: tôi, An An, lớp trưởng Khả Nguy, Phương Anh, Gia Lam.



- Ai ra biển chơi không nè? _ Phương Anh - người chuyện gia cầm đầu " băng đảng " lên tiếng đầu tiên



- Có




Tất cả đều đồng loạt hô to. Duy chỉ có 1 đứa đang nằm lười nhác trên giường, mắt nhắm nghiền ngáy khò. Đó chính là bà lớp trưởng thân yêu của chúng tôi. 4 đứa còn lại thở dài ngao ngán rồi rón rén đi ra khỏi phòng tránh làm cho Khả Nguy thức giấc. Vì nếu bị đánh thức, Khả Nguy sẽ tẩn cho mỗi đứa một trận. Đúng là tên nào người nấy. Nhưng nhờ có nó mà chẳng ai dám đụng vào 4 đứa khi đi chung với nó.



Vừa ra khỏi cửa phòng, đối diện phòng tôi cũng vừa mở cửa. Ra là tụi con trai lớp tôi, trong đó có cả Hải Đăng. Tôi ngại ngùng không dám nhìn vào mắt hắn. Còn hắn cũng chỉ im ỉm nhìn tôi rồi gãi đầu.



- Đi ra biển hả? _ Thằng Thuần - chuyên viên hoạt náo của lớp.




- Ừm đúng rồi. Mấy ông cũng vậy à?



An An đang đứng sau tôi, đang phấn khích trả lời. Bọn con trai đồng thanh ừ, rồi cả đám kéo nhau đi chung. Bọn họ đúng là rất tinh nghịch, trên đường đi cứ chọc ghẹo hết đứa con gái này đến đứa con gái khác. Tôi và hắn cùng đi song song ở sau tụi nó mà bậc cười thành tiếng. Vô tình chúng tôi quay sang cười với nhau, cả 2 tằn hắn rồi nhìn sang chổ khác. Khi chúng tôi ra tới bãi, ai cũng thích thú chạy ào ra như gặp phải vàng. Khi tôi bước xuống làn cát mềm mịn, tôi cảm giác như mình đang đứng trên một tấm thảm màu vàng nhạt bằng nhung! Qua bờ cát mịn một chút là đã chạm những ngọn sóng tràn bờ vấy lên chân. Những ngọn sóng nghịch ngợm từng đợt vỗ đến chân tôi. Nứơc biển thật mát! Tôi cảm thấy biển cứ như một tấm gương khổng lồ phản chiếu lại hình ảnh của bầu trời. Hình như tôi đạp phải thứ gì đó! A! Là những chiếc vỏ ốc. Nhìn chúng đọng nước biển, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời trông rất đẹp! Cái màu trắng ngà, cái màu đo đỏ của vỏ ốc làm tôi nhớ đến lần đi biển cuối cùng vào năm tôi 10 tuổi.....Hôm nay trời thật đẹp, bầu trời trong vắt một màu xanh, không một gợn mây. Nắng cũng chẳng còn gắt, mà chỉ là một màu vàng nhàn nhạt một cách lười nhác. Chúng tôi cùng nhau chơi đùa vui vẻ, nào là tạt nước, bắn súng nước, bóng chuyền.... Một lúc sau khi chơi đã thấm mệt, tôi ra nghỉ trước.



Gần bờ, biển càng nhấp nhô sóng lượn. Kìa, một lớp sóng bỗng rướn cao lên, hăm hở tiến nhanh vào bờ, nó vỗ một cái thật mạnh vào bãi cát rồi từ từ rút xuống. Nhưng một lớp sóng khác từ ngoài đã tiến vào, chồm lên lớp sóng trước, chúng gặp nhau, cùng nhảy lên thật cao, làm tung tóe lên trời những vòi nước nhỏ, đầy bọt trắng xóa, cùng với những tiếng gầm gào cuồng nhiệt. Ngồi trên bãi cát, tôi thẩn thờ nhẩm hát một bài về biển. Tôi giật mình khi bị một ai đ vỗ vai, quay phắc ra sau nhìn cậu con trai với dáng người cao cao, mảnh khảnh và gương mặt quen thuộc đang tươi cười cúi xuống nhìn tôi




- Sao ra sớm thế?



- Tôi hơi mệt nên ra ngắm biển một chút



- Vậy à?



- Ừm..



Chúng tôi cứ thế ngồi cạnh nhau, cùng hướng về phía biển nhưng chẳng biết phải nói gì. Từ đâu một đám đông lớp tôi kéo đến đứng ở đằng sau ồ lên. Chúng đang nghĩ gì thế nhỉ? Tôi và hắn cùng nhìn nhau cười rồi đứng dậy đuổi theo bọn nó. Cả đám con trai lôi mấy đứa con gái quăng xuống biển, làm ai cũng bị sặc nước. Thế những chúng tôi đâu chịu thua họ. Rượt đuổi theo bọn con trai rồi đẩy xuống biển làm tụi con trai chẳng kịp trở tay. Chơi đến khi mệt lả người, chiếc đồng hồ được thiết kế đặc biệt của nhà trường nhấp nháy. Chúng tôi lại cùng nhau trở về khách sạn trong niềm vui vẫn còn đọng lại.