Mệt Mỏi Rồi Thì Hãy Quay Lưng Lại - Vì Em Vẫn Ở Đây

Mệt Mỏi Rồi Thì Hãy Quay Lưng Lại - Vì Em Vẫn Ở Đây - Chương 1




Cô đi chầm chậm lên từng bậc thang, cố với tay để bắt lấy con bướm. Thế nhưng xui thay, con bướm nghe tiếng động liền bay đi mất làm cô mất trớn té rầm xuống sàn.



---_-_-_-_-_-_-_-_------



- Làm gì mà ầm ầm trên đó vậy con?



- Con không sao?



Thật ra là có đấy, tại con bướm chết tiệt mà tôi bị té từ trên giường xuống sàn.



- Uầy, lại bị bầm rồi này, cái trán của tui..



- Lại té sàn à con? Xuống đây đi giao đồ giúp mẹ..



- Vâng



Ngày gì mà xui thế không biết, tôi lò mò leo lên giường lấy điện thoại mới biết hôm nay là ngày chủ nhật. Sau khi thay đồ xong, tôi đi xuống nhà dưới, mẹ đưa tôi túi đồ rồi dặn tôi đem đến nhà của bác Hà.



- Nhà người ta gìau đến thế thì ai mà nhận mấy thứ đồ rẻ bèo của mình chứ mẹ.



Tôi nhìn vỏ đồ ngắm ngắm ngía ngía rồi trề môi, thấy vậy bà cốc đầu tôi một cái rõ đau




- Con thì biết gì. Lần trước mẹ có nhờ bác Hà chút việc, nên chọn một ít quà mọn để cám ơn bác ấy mà. Mà thôi con đi nhanh đi, nhà bác hơi xa đi trễ e là không kịp trước tối.



- Vâng.. con đi đây. - tạm biệt mẹ, tôi leo lên chiếc cup cũ mèm của mình chạy đi.



Chà hôm nay bầu trời quang đãng thật đó, ánh nắng chan hòa chiếu sáng làn da trắng của tôi. Mặc dù tôi không có nét đẹp sắc xảo như những cô gái khác nhưng bù lại tôi có một làn da trắng mà không phải ai cũng có, bởi thế trong lớp tôi luôn là nổi bậc nhất.



Cơ mà tôi vẫn chưa giới thiệu về mình nhỉ? Tôi là Nhã Uyên - là nhân vật nữ chính của truyện, chắc cái đó ai cũng biết nhỉ? Bình thường tôi chỉ đi học, về nhà lại học bài, có thời gian rãnh thì ra tiệm phụ mẹ bán, cứ thế ngày qua ngày tôi lớn khôn và trưởng thành hơn. Năm nay tôi đã xuất sắc vượt qua kì thi tuyển vào lớp 10 ở một trường có tiếng đứng thứ 2 thành phố, mặc dù tôi đứng xém bét trong sô 70 học sinh được chọn. Mãi nói chuyện cuối cùng cũng tới nơi rồi. Oa, đây là nhà hay là cung điện mà lớn thế chứ? Có phải tôi đi sai địa điểm rồi không? Nhưng trên tấm giấy ghi đúng số nhà này mà. Phải làm liều, nhấn chuông thử xem *king kong king kong *



- Nhà này dường như là 1 fan của King Kong thì phải!?




Đang lảm nhảm một mình thì có người bước ra, cánh cứa rộng lớn mở toang, phía sau cánh cửa là một ông chú già khằng nhưng phong thái rất nghiêm trang.



- Cô tìm ai?



Cô? Tôi già đến thế sao? Tôi vẫn còn trẻ hơn ông nhiều đấy.. tôi phải cố gắng lắm mới dật tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong đầu



- Cháu đến tìm bác Hà ạ. - tôi nở một nụ cười rất chi là.. miễn cưỡng



- Bà chủ đang trong phòng, cô vào nhà chờ. - nói rồi ông chú đó nghiên mình chỉ tay vào trong




Tôi dẫn chiếc xe cùi bắp vào, haiis thật là tội nghiệp cho mày xe ạ vì phải chịu nhục nhã trước mấy chiếc audi để ở gần đó, thôi thì ráng đi em ạ, chỉ vài phút thôi... chà... ở ngoài đã rất rộng rồi, bên trong còn khủng khiếp hơn, nhà treo khá nhiều tranh ảnh trừu tượng, nội thất trong nhà cũng thuộc loại đắt tiền nhất. Ngôi nhà hướng theo phong cách hiện đại là chính. Nè nè, đừng nghĩ tôi nghèo mà tôi không cập nhật thông tin mới nha, mỗi khi rãnh rỗi tôi thường xin mẹ đi ra net để đọc báo đấy.



- Cháu đến rồi à?



Quay về phía bác Hà, tôi khẽ cúi đầu rồi vâng một tiếng, bác ấy tiến lại, ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.



- Có việc gì mà hôm nay cháu đến tìm cô vậy? Cháu mà đến trễ là cô đi mất rồi.



- à vâng, mẹ cháu có gửi co chút đồ là quà hậu tạ về chuyện lần trước bác đã giúp mẹ cháu ạ.



Bác ấy nhận lấy vỏ quà, mỉm cười dịu dàng, bác cám ơn rồi bảo tôi ở lại ăn cơm cùng gia đình bác vì con trai bác ấy sắp về tới. Tôi đã định đồng ý nhưng tôi phải về ăn cơm cùng mẹ, tôi không thể bỏ bà ấy ở nhà một mình được. Tôi xin phép bác ấy rồi ra về.



-------_-_-_-_-_-_-_-----



Trên đường Nhã Uyên chạy về, một chiếc oto màu đen chạy ngược hướng cô, bên trong là chàng trai có gương mặt thanh tú, đô mắt sắc lẹm như cứa vào trái tim thiếu nữ, đôi môi mỏng nâng lên một đường cong dịu dàng tuyệt đẹp



- Nhã Uyên...