Tôi là một con mèo, còn là một con mèo đen có sức mạnh kỳ bí trong truyền thuyết.
Lần đầu tiên tôi gặp chủ nhân là ở trong một cửa hàng thú cưng, khi đó tôi mới được hai tháng tuổi.
Tôi không hiểu thẩm mỹ của con người, nhưng khi nhìn thấy chủ nhân, tôi liền cảm thấy cô ấy rất đẹp.
Cô ấy có một đôi mắt màu hổ phách đẹp cả mắt mèo, và một đôi môi đỏ mọng.
Cô ấy cũng thích tôi, y như tôi thích cô ấy vậy.
“Wow, con mèo này đẹp quá, cả người toàn màu đen luôn này.”
Cô ấy vừa nói vừa vươn tay ra định xoa đầu tôi.
Tôi lập tức ngồi ngay ngắn lại theo bản năng. Cứ như là tôi biết cô ấy thích tôi làm gì vậy.
Quả nhiên, mắt cô ấy càng sáng hơn, sự yêu thích cũng ngập tràn trong ánh mắt.
Bạn trai cô ấy nhìn thấy tôi thì có vẻ rất kinh hoàng. Tôi không biết vì sao, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc tôi không thích anh ta.
Bạn trai cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt phức tạp rất lâu. Lúc ấy tôi còn nhỏ, tôi không hiểu ánh mắt đó của anh ta có ý nghĩa gì.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn bỏ tiền ra mua tôi, rồi đưa tôi cho chủ nhân.
Vì thế, tôi quyết định không ghét anh ta nữa.
Chủ nhân rất thích tôi. Cô ấy mua đủ mọi loại thức ăn cho mèo cho tôi, còn cả thuốc và đồ chơi nữa.
Cô ấy đưa tôi về nhà, tự mình chải lông và cho tôi ăn.
Tối đến cô ấy sẽ ôm tôi ngủ. Trước khi ngủ còn hôn lên mũi tôi nữa.
Người chủ nhân không có lông như tôi, cô ấy cũng không có móng vuốt sắc bén, làn da lại rất mềm mại, chỉ chạm nhẹ thôi là cũng sẽ chảy máu.
Lúc nào tôi cũng sợ mình sẽ khiến cô ấy bị thương.
Buổi tối, khi cô ấy đã ngủ rồi, tôi sẽ bò ra khỏi vòng tay cô ấy, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, rồi liếm lên môi cô ấy.
Tôi cảm thấy tôi không giống những con mèo ngoài kia, vì tôi không thích mèo cái, tôi thích con người.
Đúng vậy, tôi thích con người.
Tôi thích chủ nhân của tôi.
Vì thế, tôi rất ghét bạn trai cô ấy.
Nhưng chủ nhân lại rất thích anh ta.
Có một lần, tôi cào anh ta chảy máu, chủ nhân liền để tôi nhìn đói một bữa.
Tôi đứng ở trên cao, nhìn chủ nhân băng bó vết thương cho anh ta, còn dịu dàng hỏi anh ta có đau không.
Anh ta vừa nói không sao, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp đó.
Tôi vẫn không hiểu được vì sao anh ta lại nhìn tôi như vậy. Nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc tôi ghét anh ta. Hơn nữa càng lúc tôi càng ghét anh ta hơn.
Bởi vì anh ta khiến chủ nhân đau lòng.
Tôi không thể quên được tối hôm đó, tối mà chủ nhân cãi nhau với anh ta.
Nguyên nhân là anh ta muốn chia tay.
Tôi cũng không hiểu nổi, chủ nhân tốt như vậy, còn đẹp như vậy, mà sao anh ta lại đòi chia tay.
Chẳng lẽ còn có người đẹp hơn, tốt hơn chủ nhân sao?
Tôi không tin.
“… Tiểu Nhiễm, anh xin lỗi, nhưng mà anh… không còn thích em nữa…”
Nghe có vẻ anh ta đang rất đau khổ, dường như chính anh ta cũng không thể chấp nhận việc anh ta thay lòng đổi dạ.
“Vì sao chứ? Anh đã nói là sẽ mãi mãi yêu em cơ mà? Rốt cuộc là vì sao chứ?”
Chủ nhân cũng không thể chấp nhận việc này.
Tôi biết rõ chủ nhân yêu anh ta nhiều như thế nào. Vì tối đến cô ấy đều sẽ ôm tôi vào lòng, rồi kể hết mọi tình cảm của cô ấy cho tôi nghe.
Tôi nghe bọn họ cãi nhau, mà chỉ muốn xông lên cắn chết tên bạn trai kia thôi.
Tôi ghét anh ta!
Không, tôi hận anh ta!
Anh ta chiếm được tất cả sự yêu thích của chủ nhân, mà lại không biết trân trọng.
Cuối cùng hai người tan rã trong sự tranh cãi.
Anh ta vừa ra khỏi cửa, chủ nhân của tôi liền nằm sấp trên sofa khóc.
Tôi không đi tới an ủi cô ấy, mà là đuổi theo tên bạn trai kia. Tôi đi theo sau anh ta, nhân dịp anh ta không để ý, mà cào cho anh ta mấy đường trên mặt.
Tôi cào xong, thì vội vàng lùi lại phía sau. Bởi vì tôi chỉ là một con mèo thôi, nhỡ anh ta bắt được tôi, thì xử lý tôi chỉ là một chuyện nhỏ.
Lông trên người tôi xù hết lên, nhưng anh ta lại cứ dùng cái ánh mắt khó thể miêu tả kia nhìn tôi, mà không chịu ra tay.
“Bây giờ mày vẫn chưa hiểu được…”
Cái gì?
Anh ta đang nói chuyện với tôi sao?
Tôi quay đầu lại nhìn, nhưng xung quanh ngoài tôi ra thì còn chẳng có lấy một con ruồi.
“… Lòng người rồi sẽ thay đổi.”
Anh ta để lại những lời đó cho tôi, rồi xoay người đi mất.
Tôi ngơ ngác đứng trong gió đêm, nhìn bóng lưng anh ta, vừa cảm thấy tức giận vừa thấy khó hiểu.
Tôi có thể cảm nhận được, anh ta cũng không thích thú gì chuyện thay lòng đổi dạ này. Thậm chí, có lẽ anh ta cũng từng thử giãy dụa rồi.
Tôi đi về nhà, chủ nhân đang thu dọn đồ của anh ta. Cô ấy nhìn thấy tôi về thì lại bật khóc.
Khi tôi được chủ nhân ôm vào lòng, tôi đã thề, tôi sẽ ở bên cô ấy mãi mãi, tôi sẽ không bao giờ phản bội cô ấy!
Chủ nhân ném tất cả mọi thứ của anh ta đi, trừ tôi.
Điều này khiến tôi rất vui vẻ, vì nó có nghĩa là địa vị của tôi trong lòng cô ấy khác với mấy thứ kia.
Càng ngày tôi càng thích chủ nhân. Tôi cố gắng chọc cô ấy vui vẻ, tìm hết mọi cách hấp dẫn sự chú ý của cô ấy, để cô ấy không nhớ tới tên bạn trai kia nữa.
Tôi cứ tưởng rằng mình đã thành công, nhưng có một ngày, chủ nhân đi làm về và ôm tôi khóc.
Cô ấy nói rằng anh ta sắp kết hôn rồi.
Cô ấy đã mất anh ta thật rồi.
Chủ nhân nằm trên giường khóc rất lâu, lâu đến mức nửa đêm cô ấy mới ngủ thiếp đi.
Tôi đứng ở đầu giường nhìn, rồi liếm sạch nước mắt trên mặt cô ấy, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tôi từng nghe chủ nhân nhắc tới địa chỉ nhà tên bạn trai kia.
Đêm hôm đó, tôi lượn quanh thành phố, bắt mấy con chuột để hỏi đường, mãi đến gần sáng tôi mới tìm được nhà anh ta.
Trên đường đi, tôi suýt bị xe đâm chết, suýt bị mấy đứa nhóc bắt đi, suýt thì rơi vào cống thoát nước…
Tôi trải qua rất nhiều nguy hiểm để tìm đến được nơi này. Mà khi tìm được anh ta rồi, tôi lại cảm thấy mấy thứ đó chẳng đáng là gì.
Tôi nghĩ kỹ rồi, chủ nhân yêu anh ta, thì tôi muốn dẫn anh ta về cho chủ nhân.
Chỉ cần chủ nhân không còn buồn bã nữa, thì bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm.
Có vẻ anh ta biết tôi sẽ đến tìm anh ta, nên khi tôi đang nghĩ cách để chui vào nhà, thì anh ta lại mở cửa ra.
Anh ta nói: “Vào đi, nói nhỏ thôi, cô ấy đang ngủ.”
Tôi đi theo anh ta vào trong phòng ngủ.