Khi suy nghĩ này nảy lên, Trình Thiên Hạo nhìn vào đôi mắt ấy, chợt thấy ngượng ngùng rút tay lại: “À… Bé con đói sao?”
Anh cũng không biết tại sao mình lại muốn nói chuyện với một con mèo, có lẽ do anh đã cô đơn quá lâu, thực sự muốn có ai đó để trò chuyện cùng.
Con mèo vừa mở mắt bỗng trở nên sống động hơn nhiều.
Nó đứng dậy lùi lại vài bước, lạnh lùng nhìn anh.
Trình Thiên Hạo không biết làm thế nào để hòa thuận với mèo.
nhìn thái độ này, giây tiếp theo chắc nó sẽ không duỗi móng vuốt để cào anh đấy chứ?
Một người một mèo nhìn nhau năm sáu giây, ánh mắt của mèo trắng dần hòa hoãn, sau đó tò mò nghiêng đầu nhìn anh.
Trình Thiên Hạo nín thở trong giây lát, bỗng hiểu tại sao có nhiều người thích mèo như vậy, thật đáng yêu!
Giống như chậm rãi nhớ tới cái gì, mèo trắng buông xuống cảnh giác, lười biếng nằm xuống: “Meo.”
Cảm thấy âm thanh này như một loại đáp lại nào đó, Trình Thiên Hạo có chút vui vẻ trong lòng.
Tổng giám đốc trước giờ hay lạnh lùng trước mặt nhân viên, hiện tại đối với mèo con lại nở một nụ cười ôn hòa.
Ở nhà hình như còn hộp cơm trưa… Nhưng nếu mèo đói, chỉ ăn nửa hộp có lẽ không đủ, mà bây giờ cũng muộn rồi, siêu thị ở tầng dưới cũng đã đóng cửa.
Vừa lấy ra nửa hộp, Trình Thiên Hạo thấy rõ ràng trên mặt mèo trắng lộ ra vẻ chê quá là chê.
Trình Thiên Hạo: “……….”
Con mèo này thông minh nhỉ.
Mèo trắng nhảy xuống khỏi ghế sô pha, nhẹ nhàng ưu nhã đi tới tủ lạnh, sau đó quay đầu nhìn anh.
“Kỳ thật tủ lạnh cũng không có gì cả…” Trình Thiên Hạo mở tủ lạnh ra để nó xem, bên trong thật sự trống trơn, chỉ có vài lon bia.
Điều này cũng không thể hoàn toàn trách anh.
Ba bữa ngày nào anh cũng ăn ở ngoài, công việc lại luôn đi sớm về muộn.
Hơi người trong nhà này có lẽ còn không bằng bằng hơi người trong văn phòng của anh.
“…….” Mèo trắng có chút bất đắc dĩ, đành phải quay lại ăn cơm hộp.
Trình Thiên Hạo không hiểu sao lại cảm thấy một con mèo tốt như vậy lại bị anh bạc đãi: “… Xin lỗi.”
Miệng nhỏ ăn đồ hộp, mèo trắng khẽ “meo” một tiếng.
Nó thật thông minh, cảm giác như thật sự hiểu lời anh nói…
Trình Thiên Hạo ngồi xổm bên cạnh, hỏi: “Ngày mai anh sẽ đưa bé con về nhà, đêm nay ở đây nghỉ nhé?”
Con mèo trắng đáp lại một tiếng “meo”.
Chờ nó ăn xong, Trình Thiên Hạo đi tới bế nó lên, mèo trắng ngoan ngoãn không phản kháng.
Anh mang nó vào phòng ngủ ấm cúng của mình, dùng quần áo cũ mềm mại làm một cái ổ nhỏ đơn giản đặt cạnh giường.
Anh nhẹ nhàng đặt mèo trắng vào ổ nhỏ, đôi mắt tròn trịa nhìn anh đi vào phòng tắm, sau đó quay đầu nhìn căn phòng đơn sơ như khách sạn này.
Nó nhổm dậy, nhẹ nhàng nhảy lên chiếc giường lớn mềm mại và thoải mái, ngáp một cái rồi hài lòng nằm xuống.
Khi Trình Thiên Hạo ra khỏi phòng tắm, anh thấy mèo nhỏ cuộn tròn nằm bên gối của mình.
Anh bất đắc dĩ đi tới, chạm nhẹ vào bụng nó, tai mèo trắng động đậy, nhưng không có phản ứng gì lớn.
Vì vậy Trình Thiên Hạo cũng tắt đèn, nằm lên giường.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của một người một mèo.
Loại cảm giác này thật sự rất tốt, trái tim cô đơn thoáng được lấp đầy, anh tựa hồ không còn thấy cô độc nữa.