Mèo Nhỏ Yêu Đương Trong Nắng Hạ - Mính Đính

Chương 8




Khi Kỷ Chu Độ tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong kết luận là bị viêm kết mạc, kê cho anh thuốc nhỏ mắt và thuốc tiêu viêm, còn cố ý dặn dò: “Mấy tháng tới không nên dùng lens mỹ phẩm hoặc là kính áp tròng.”
Lúc ra khỏi bệnh viện, Kỷ Chu Độ thở dài nghĩ, cứ đeo mãi như thế cũng không phải là cách hay, vẫn phải nói cho Vãn Vãn về chuyện cô nhận nhầm người.
Lúc trở về, Kỷ Chu Độ tiện thể ghé vào cửa hàng mua cho Vãn Vãn cái điện thoại mới, sau khi lắp sim và cài đặt cách ứng dụng liên quan, Kỷ Chu Độ lưu lại số điện thoại của mình vào trong danh bạ, còn cố ý ghi chú ba chữ Kỷ Chu Độ.
Anh đưa điện thoại di động cho Vãn Vãn hỏi: “Cô có biết ba chữ này không?”
Vãn Vãn khinh thường mà liếc nhìn anh, làm sao, cô chính là một con mèo nhỏ học được và nhận được mặt chữ đó, quá khinh thường cô rồi!
“Kỷ Chu Độ, tên của tôi.”
Đầu Vãn Vãn hơi nghiêng: “Không phải tên anh là Viên Viên sao?”
Vẻ mặt Kỷ Chu Độ rất nghiêm túc: “Tuy rằng đối với cô, điều này rất tàn nhẫn, nhưng mà tôi cần phải nói rõ ràng, cô đã nhận nhầm người rồi.”
Anh tháo kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt không đeo kính áp tròng: “Tôi không hề có đôi mắt xanh, tôi không phải là người cô muốn tìm, tên tôi là Kỷ Chu Độ.”
Thấy vẻ mặt của Vãn Vãn khi nhìn mình trở nên kinh ngạc và mờ mịt, không chứa đầy sự ỷ lại vô điều kiện và vui vẻ nữa, trong lòng anh cũng chìm xuống, có cảm giác đau nhói nhỏ ở ngực truyền tới.
“Rất xin lỗi… ban đầu tôi đã muốn nói cho rõ ràng, nhưng sợ cô không thể tiếp nhận được, nhưng mà lời nói dối chung quy vẫn là lời nói dối, tôi không muốn giấu cô. Cô yên tâm, cho dù chúng ta không có đoạn quan hệ kia, nhưng mà tôi vẫn sẽ chăm sóc cô như trước.”
Vãn Vãn không lên tiếng, cô tiến lại gần đây, tay cô nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt của Kỷ Chu Độ.
“Hóa ra là không phải...” Cô lẩm bẩm nói.
Kỷ Chu Độ mở miệng, trong lòng dâng lên một cảm xúc tức giận không tên, anh muốn nói, anh ta đối xử với cô như vậy, cô còn nhớ tới anh ta làm gì, tôi đối với cô như thế chẳng nhẽ còn chưa đủ tốt sao?
Nhưng một giây sau, anh lại cảm thấy mình quá buồn cười.
Nếu như không phải vì Vãn Vãn nhận nhầm người, những sự ỷ lại, đáng yêu, yêu mến kia của cô đều sẽ không thể hiện đối với anh, căn bản anh không thể nào có được cô.
Rốt cuộc, Kỷ Chu Độ đã ý thức được tình cảm của anh đối với Vãn Vãn từ quý mến đã biến thành yêu, nhưng hình như người cô yêu chỉ có tên cặn bã kia thôi, chút tình cảm này còn chưa kịp bắt đầu đã bị kết án tử hình rồi.
“Vãn Vãn,” Giọng nói của Kỷ Chu Độ khó chịu: “Anh ta... là hạng người như thế nào?”
“Ai cơ?”
“Người kia... chồng... nhỏ...” Cái tên chồng nhỏ thật buồn nôn, anh thật sự rất khó nói ra.
“Hả, anh nói Viên Viên.” Nhắc tới anh ta, giọng nói của Vãn Vãn trở nên nhẹ nhàng: “Anh ta không phải là người!”
Kỷ Chu Độ cười lạnh: “Em cũng biết anh ta không phải là người, vậy mà còn nhớ tới anh ta.”
Đôi mắt Kỷ Chu Độ đỏ ngầu, Vãn Vãn nhìn theo anh mà nghĩ, hóa ra anh không phải là chồng mèo nhỏ, anh là con thỏ nhỏ.
Trước đây, ở học viện y học có làm thí nghiệm trên thỏ, có lần Vãn Vãn và chồng mèo nhỏ cùng đi vào, chơi đùa với con thỏ trong lồng tre, nó cũng có một đôi mắt đỏ ngầu, nhìn rất đáng thương.
Vãn Vãn chơi rất vui vẻ.
Bây giờ đôi mắt của Kỷ Chu Độ cũng hồng như thế, Vãn Vãn lại muốn chơi đùa với anh.
Cô nhào vào trong lồng ngực của anh, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của anh, vỗ vỗ lên mặt anh: “Ngoan, anh chơi với em, em cũng sẽ nhớ tới anh.”
Vẻ mặt Kỷ Chu Độ ngây ra mấy giây, rồi lập tức trở nên vui vẻ: “Vãn Vãn, vậy em...”
Tay Vãn Vãn lại dò dẫm vào trong quần anh: “Trước tiên nghịch nấm đã.”
Kỷ Chu Độ: “...”
Nấm Tiểu Kỷ bị chà đạp một cách vô tình, Vãn Vãn nắm lấy thằng nhỏ của anh, cảm nhận gậy th*t trong tay anh càng ngày càng trở nên cứng hơn: “Oa, thật là lợi hại, còn có thể to lên nhỏ đi.”
Kỷ Độ Chu giơ một tay che nửa khuôn mặt, không muốn nói chuyện.
Vãn Vãn chơi “đồ chơi”, nhớ tới việc vừa rồi Kỷ Chu Độ vẫn còn hỏi thăm chuyện của chồng mèo nhỏ, thấy anh để cho mình chơi đùa mình, cô quyết định kiên trì trả lời câu hỏi của anh: “Viên Viên rất đen, còn biết bắt cá.”
“Đen?”
Hay là, người da đen.
Kỷ Chu Độ nghĩ, nghe nói kích thước của người da đen rất kinh người, nhưng như của mình chắc là cũng không kém, nếu không sao cô có thể xoa nắn vui vẻ như vậy... Dừng lại! Mình đang nghĩ linh tinh cái quái gì vậy, điều này có cái gì tốt mà mang ra so sánh!
Còn biết bắt cá nữa... Kỷ chu Độ quyết định sau tối nay mỗi ngày anh sẽ đều ra ngoài câu cá, mặc dù lần nào ba anh đi câu về toàn “móm” (*) thì đều gọi điện thoại nhờ anh chỉ cho kỹ thuật câu cá.
(*)Tức là không câu được, hoặc chỉ được vài chú cá bé.
Vãn Vãn: “Mặc dù đến thời kỳ động dục thì anh ấy rất đáng ghét, em sẽ rất đau.”
Khi mèo đực đến thời kỳ động dục luôn luôn dùng sức cưỡi lên mèo cái, chồng mèo nhỏ cũng không phải ngoại lệ, nó dùng cái bộ phận sinh dục có gai của mình để đâm vào thân thể cô, Vãn Vãn đau đến mức kêu meo meo, cho dù sau đó cô có thể đánh trả lại được nhưng mà lúc đó thật sự rất đau.
Sau đó, Vãn Vãn lại nghĩ, lúc đó đám sinh viên đại học kia tìm mèo hoang để đi triệt sản sao lại quên bắt nó đi cơ chứ!
Mặc dù đã tưởng tượng ra Vãn Vãn đã trải qua những việc khó khăn, nhưng mà khi nghe chính miệng cô nói ra, trong lòng Kỷ Chu Độ vẫn không tránh khỏi có chút nghẹt thở.
“Rất đau à... có máu ngược đãi sao...” Anh nắm chặt năm ngón tay lại, trong lòng không ngừng tức giận.
“Máu ngược đãi là cái gì?” Vãn Vãn tò mò.
“Bỏ đi...” Kỷ Chu Độ nhìn ánh mắt trong sáng sạch sẽ của cô, anh dịu dàng thương tiếc mà hôn lên trán cô: “Anh đảm bảo, anh sẽ không làm cho em bị thương nữa, anh cũng tuyệt đối không làm cho em bị đau.”
Vãn Vãn nghe xong rất cảm động, nhưng lại đập một cái lên mặt anh.
Mặt của mèo nhỏ nhà chúng ta không phải là thứ có thể hôn bậy được!
Kỷ Chu Độ bị đánh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, anh ôm chặt cô nói: “Sau đó thì sao... sao anh ta rời bỏ em?”
Ngón tay Vãn Vãn gẩy qua đỉnh của cây nấm, thân thể Kỷ Chu Độ lập tức căng thẳng, cô còn không hề hay biết gì, cô tìm thấy đỉnh của lỗ sáo, cô tò mò tiếp tục đâm cái lỗ nhỏ kia: “Sau đó, anh ấy... anh ấy chết rồi.”
Cả người Kỷ Chu Độ đều căng lên, thân thể anh đang run lên, trong lòng anh đổ lỗi cho việc mình sung sướng và kích động chính là do phản ứng sinh lý, chắc chắn không phải vì nghe thấy người kia chết rồi mà cười trên sự đau khổ của người khác.
“... Chết như thế nào...”
Vãn Vãn thở dài: “Bị người ta độc chết.” Cô liếc mắt nhìn Kỷ Chu Độ rồi tiến lại gần, nhớ tới việc hôm qua anh bị chảy máu mũi ngày hôm qua: “Cho nên anh đừng có ăn đồ ăn linh tinh, sẽ chết đó.”
Bây giờ Kỷ Chu Độ sắp muốn chết rồi.
Thằng nhỏ bị đôi tay mềm mại bao vây, sự xoa nắn lung tung không có quy luật làm cho anh cảm giác hơi đau kèm theo sự sung sướng.
Nhưng mà chủ nhân của cái tay đang làm loạn này còn dùng vẻ mặt vô tội nhất mà nhìn anh.
Chính là vì cô không hiểu cái gì, cho nên mới làm cho người ta sinh ra ý nghĩ xấu xa.
“Vãn Vãn...” Cô không hiểu nhưng mà anh hiểu, mình đã lợi dụng cô, lại còn nhân cơ hội mà lừa cô làm những điều gì, so với cái người chồng nhỏ kia của cô thì chẳng khác nhau gì cả.
Cho nên mặc dù lý trí sắp biến thành tro bụi nhưng Kỷ Chu Độ vẫn cố gắng kiềm chế bản thân mình, anh ngước đầu nhắm mắt, nơi cổ họng tràn ra tiếng rên nhẹ.
Có chất lỏng ướt nhẹp chảy ra từ trên đỉnh, Vãn Vãn cho rằng là nước từ nấm chảy ra, cho nên bàn tay càng dùng sức để vắt ra, một giây sau bỗng nhiên nhìn thấy cả người Kỷ Chu Độ run lên, có cái gì lành lạnh bắn vào giữa lòng bàn tay mình.
“Cái này là...” Vãn Vãn rút tay từ trong quần anh ra, đang muốn tò mò nghiên cứu một chút thì Kỷ Chu Độ đã kéo tay cô đi tới vòi nước để rửa, sau khi rửa tay mấy lần bằng nước rửa tay, Vãn Vãn thu tay về lại ngửi ngửi, chỉ ngửi thấy mùi nước rửa tay.
Kỳ quái... rõ ràng vừa rồi ngửi thấy được mùi giống như mùi cá nhỏ.
Lại quay đầu nhìn Kỷ Chu Độ, ánh mắt anh dường như đỏ lên, liệu có phải anh sắp không khống chế được bản thân mình mà chuẩn bị biến thành thỏ!
Trong lòng Vãn Vãn tràn đầy chờ mong muốn đùa giỡn thỏ mắt đỏ, lại phát hiện ra trên mặt Kỷ Chu Độ toát lên một tia hổ thẹn và căm ghét chính bản thân mình, anh thở dài, xoa mặt của Vãn Vãn: “Anh dẫn em đi mua sắm, mua cho em mấy món đồ chơi mà em thích có được không, cái này có cái gì để chơi đâu.”