Trước đây khi cô Thất rời khỏi Vãn Vãn, cô Thất đã cho cô một tấm bùa, nếu như muốn gặp cô ấy thì cứ xé lá bùa cô ấy sẽ xuất hiện. Cái bùa kia được Vãn Vãn giấu trong hốc cây đa lớn ở lối vào thư viện của trường học, Kỷ Chu Độ thò tay vào lấy là bùa ra nhưng sờ một hồi cũng không tìm thấy.
Trường học đang trong kỳ nghỉ hè nhưng vẫn còn một số sinh viên ở lại thi nên đến thư viện để học, người đi ngang qua đều biết Kỷ Chu Độ, nhìn thấy tay của anh luồn vào trong hốc cây suýt chút nữa bị kẹp không lấy ra được, luôn cảm thấy hình tượng nam thần có chút sụp đổ: “Cậu đang làm gì vậy... đào trứng chim à?”
“Không phải...” Kỷ Chu Độ lúng túng cười: “Đồ của tôi ở bên trong.” . truyện xuyên nhanh
“Món đồ gì vậy, cần mình giúp một tay không?”
“Không cần không cần.” Kỷ Chu Độ vội vàng đuổi người đi: “Tự tôi có thể lấy được.”
Sau đó người ta trơ mắt nhìn thấy Kỷ Chu Độ sờ thấy một mảnh bùa nhăn nhúm ra.
“Chuyện này...”
Trong trường đại học công khai tuyên truyền mê tín phong kiến thật sự không tốt lắm, Kỷ Chu Độ lấy lá bùa bỏ vào trong túi quần: “Không có gì, đây chỉ là sở thích cá nhân của tôi thôi.”
Vì vậy, không bao lâu trong trường học bắt đầu truyền ra tin tức, Kỷ Chu Độ bắt đầu chuẩn bị tu đạo, lại qua một quãng thời gian, lời đồn càng ngày càng thái quá, nói thẳng Kỷ Chu Độ nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời mà xuất gia.
Từ Đạo giáo biến thành Phật giáo, còn có người tin là thật, cảm thán: “Chẳng trách tôi thấy cậu ấy không yêu đương không gần nữ sắc, hóa ra là người xuất gia, thất kính thất kính!”
Mà Kỷ Chu Độ người không gần nữ sắc đang cùng Vãn Vãn tiếp đón cô Thất đến, thoạt nhìn đối phương giống như cô gái trẻ hai mươi tuổi, nhưng trên người lại có một khí chất trầm ổn yên tĩnh, khiến trong lòng người sinh ra sự kính trọng.
Kỷ Chu Độ luôn cảm giác mình giống như con rể đi gặp người lớn, rất lễ phép mà nói với cô Thất: “Cảm ơn cô đã chăm sóc Vãn Vãn, sau này cô có thể yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Cô Thất uống một ngụm trà, trong mắt có ý cười: “Đương nhiên là tôi yên tâm, nếu không thì tôi cũng không để em ấy đến nơi này.”
Cô Thất hoàn toàn coi Vãn Vãn là con gái mà cưng chiều, hỏi Vãn Vãn có muốn cái gì không, cô ấy còn tưởng rằng Vãn Vãn sẽ nói muốn ở cùng Kỷ Chu Độ vĩnh viễn không già không chết, kết quả trong lòng Vãn Vãn lại ngóng trông giới thiệu cho cô ấy đến xem con cá đuối trong thủy cung: “Thật lớn! Nhìn có vẻ rất ngon! Em muốn ăn!”
Cô Thất nghe xong đăm chiêu, ngày hôm sau lập tức mang cá đuối đến ném vào trong bồn tắm trong nhà.
Vãn Vãn nhìn con cá đuối sắp bằng kích thước của con người thì cười nhếch mép: “Tuy không to bằng con ở thủy cung nhưng nhìn có vẻ ăn rất ngon, thật thích.”
Cô Thất sờ đầu cô: “Em cứ ăn thoải mái đi, ăn xong sẽ mọc ra thịt tiếp, em ăn mãi cũng không hết.”
Kỷ Chu Độ muốn nói lại thôi, dừng rồi sau đó cuối cùng rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Cô đưa nó đến đây thật sự không vi phạm pháp luật chứ...”
“Cậu yên tâm, nó đã thành tinh, nó đã lẻn vào khu bảo tồn sinh vật và ăn không ít động vật, lúc này mới có người mời tôi đến thu phục nó, mọi người tùy tiện dằn vặt nó đều không vấn đề gì, tôi đã hỏi thăm rồi.”
Được rồi, mặc dù biết trên đời này có yêu tinh ma quỷ, nhưng tận mắt nhìn thấy sẽ cảm thấy khó mà tin nổi, đặc biệt là Vãn Vãn dẫn theo mèo đen nhỏ cùng ăn nó, Kỷ Chu Độ trơ mắt nhìn vết thương của con cá đuối tinh bị cắn bị thương rồi lại khép lại, không nhịn được cảm thán: “Đây là cái gì... động cơ thức ăn vĩnh viễn à...”
Cá đuối tinh bị cô Thất che lại pháp lực đánh về nguyên hình, muốn giãy dụa cũng không giãy dụa được, chỉ có thể để mặc cho bản thân bị hai con mèo ăn qua ăn lại, gặm rồi lại ăn, chảy xuống nước mắt oan ức.
Vãn Vãn nhìn thấy nó khóc, cô càng thêm hưng phấn, mô phòng theo lời thoại của người xấu trong phim truyền hình: “Mi gọi ba mi đi, cho dù mi gọi rách cổ họng cũng không có cá tới cứu mi đâu!”
Cá đuối tinh khóc càng to hơn.
Trước khi cô Thất đi, Vãn Vãn lén lút kéo cô ấy thấp giọng hỏi: “Thực ra… em còn có một vấn đề...”
Vãn Vãn nhìn Kỷ Chu Độ đang gọi điện thoại cho anh họ ở ban công: “Chồng mèo nhỏ... thật sự chết rồi sao...”
Bây giờ cô thật sự đang rất hạnh phúc, có Kỷ Chu Độ rất yêu cô, có cá ăn mãi không hết, bởi vì quá mức hạnh phúc, cho nên có lúc sẽ nhớ tới chồng mèo nhỏ, nếu như nó cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc giống như mình thì thật tốt.
Cô Thất hếch lông mày, chỉ chỉ con mèo đen nhỏ dưới chân Vãn Vãn: “Không phải nó ở ngay đây sao, chị còn tưởng rằng em cũng biết.”
Vãn Vãn sửng sốt, há mồm: “Nó... Nó đúng là chồng mèo nhỏ à...”
Cô Thất đưa tay chạm vào giữa trán cô: “Đứa ngốc, chị nói rồi, thứ em chờ đợi cuối cùng đều sẽ xuất hiện.”
Cô ấy nói không đúng lắm, mặc dù pháp lực của cá đuối tinh bị phong bế, nhưng dù gì cũng có pháp lực ngàn năm, con mèo đen nhỏ ăn hai miếng của nó cũng đủ cho nói khôi phục trí nhớ kiếp trước, chỉ tiếc, việc thành tinh dựa vào vận may đúng dịp, nó không có cơ duyên này, không thể trở thành người, cũng bỏ mất nhân duyên chuyển thế cùng với Vãn Vãn.
Cô Thất đi rồi, Vãn Vãn nhìn chồng mèo nhỏ đến xuất thần, cô đưa tay sờ lỗ tai chồng mèo nhỏ: “Bây giờ ta rất vui vẻ, mi thì sao, có hài lòng không?”
Chồng mèo nhỏ cắn một miếng thịt cá đuối, mang đến trước mặt Vãn Vãn, nhìn cô, dường như hy vọng cô có thể tiếp nhận sự thành tâm này của nó, trong ánh mắt sáng là sự dịu dàng ngày xưa.
Vãn Vãn biến thành mèo, chủ động thò đầu ra cọ nó.
Đã lâu không gặp, chồng mèo nhỏ.