Trong ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Kỷ Chu Độ dẫn Vãn Vãn tới thủy cung, lúc đi vào Kỷ Chu Độ có chút bận tâm: “Em sẽ không vì việc có thể một lần nhìn thấy rất nhiều cá mà kích động đến mức hiện nguyên hình chứ?”
Vãn Vãn trừng anh: “Em là loại mèo chưa từng va chạm xã hội sao?”
Kết quả sau khi mình đi vào đó, Vãn Vãn phát hiện mình thật sự chưa từng va chạm xã hội.
Người khác đi vào thủy cung thì đều “Oa, thật đẹp.” còn cô sau khi đi vào thì: “Oa, muốn ăn quá.”
Cô nhìn về phía con cá đuối to đến che gần kín cửa sổ trên tường mà chảy nước miếng: “Trông có vẻ ăn rất ngon.”
Kỷ Chu Độ:...
Người khác là đi thăm thủy cung, còn cô là đi thăm chợ hải sản, muốn xây dựng bầu không khí hẹn hò ở trong đây là hoàn toàn không khả thi, Vãn Vãn đi thăm được một nửa thì đói bụng nên Kỷ Chu Độ chỉ có thể dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm.
Không có so sánh sẽ không có tổn thương, Vãn Vãn nhìn món cá bơn hấp được đưa lên bàn ăn, có chút ghét bỏ: “Anh có thể bắt cho em loại cá to như bên trong thủy cung cho em ăn được không?”
“Được.” Kỷ Chu Độ nghiêm túc nói: “Đến khi ăn xong bữa này, em phải vào tù thăm anh đó.”
Thấy được mà không ăn được cũng là một loại đau khổ, cho đến tận khi về đến nhà Vãn Vãn vẫn cúi đầu ủ rũ, cô chạy đi chia sẻ những hiểu biết của cô trong ngày hôm nay với Viên Viên: “Hôm nay ta nhìn thấy con cá rất lớn, cực kỳ lớn, có thể đủ cho mi ăn cả đời đó.”
Một bên nói tiếng người, một bên kêu meo meo, nhưng lại có thể đối thoại rất hài hòa. Trước đây Kỷ Chu Độ chỉ cảm thấy đáng yêu, bây giờ biết cả hai cùng một giống loài, thái độ anh nhìn Viên Viên từ ánh mắt nhìn thú cưng trở thành ánh mắt nhìn tình địch, dù sao lúc anh không có ở nhà anh không biết cả hai còn làm những gì.
“Sao em chỉ nói chuyện với nó mà không nói chuyện với anh.”
“Hả?” Vãn Vãn nhìn anh, ánh mắt nghi hoặc: “Không phải cả ngày hôm nay em đều nói chuyện với anh cả ngày sao.”
“Đó là ở bên ngoài, nhưng khi về nhà em chỉ quan tâm đến nó mà không để ý đến anh.” Giọng điệu của Kỷ Chu Độ chua xót: “Cũng đúng, hai người là mèo với mèo đương nhiên là có tiếng nói chung, anh sao có thể so được với nó.”
Thực ra đâu có tiếng nói chung nào, Viên Viên chỉ là một con mèo bình thường, chỉ số thông minh thấp đến đáng thương, Vãn Vãn có thể hiểu ý của nó, nhưng nó vẫn không thể hiểu được Vãn Vãn. Nhưng mà ngày hôm nay cô đi tới thủy cung nhìn thấy nhiều cá như vậy, đương nhiên cô muốn chạy tới tìm Viên Viên mà khoe khoang, không quan tâm nó nghe có hiểu hay không, ngược lại cô rất hưởng thụ cái cảm giác bản thân ưu việt hơn đồng loại.
Sau khi Vãn Vãn khoe khoang xong, rốt cuộc cũng nhớ tới Kỷ Chu Độ bị lạnh nhạt: “Vừa rồi là anh ghen đúng không?”
“Đúng rồi.” Kỷ Chu Độ lạnh nhạt nói: “Em mới phát hiện ra à.”
Trong phim truyền hình khi nam chính ghen sẽ phát điên kéo nữ chính đè lên tường hôn loạn, thế nhưng Kỷ Chu Độ không làm như vậy, Vãn Vãn có chút tiếc nuối, cô vẫn rất thích hôn nhẹ với Kỷ Chu Độ.
Núi không đến thì ta đành lên núi vậy, Vãn Vãn ngồi lên trên đùi Kỷ Chu Độ, ôm cổ hôn, Kỷ Chu Độ lập tức ôm lấy cô mà đáp lại nụ hôn này.
Hai người đã hôn môi rất nhiều lần, khi Kỷ Chu Độ vươn lưỡi dò dẫm vào bên trong miệng Vãn Vãn, cô có thể thành thạo đưa lưỡi ra dây dưa cùng với anh, giữa răng môi dây dưa triền miên, tay Kỷ Chu Độ tiến vào bên trong vạt áo của cô.
Vãn Vãn rất ghét mặc nội y, bó vào rất chặt, Kỷ Chu Độ bèn mua cho cô một chiếc áo yếm, kiểu dáng rất giống của học sinh, ngực Vãn Vãn không lớn, một tay có thể nắm được, bầu ngực xinh đẹp tươi tắn bị nhào nặn trong tay Kỷ Chu Độ thành đủ các loại hình dạng, cô không thể nhịn được di chuyển mông, vô thức nâng eo lên dùng phần giữa hai chân cọ vào anh.
“Anh có thể chạm vào nó một lần nữa được không vậy...”
Vãn Vãn cũng không biết tại sao, lúc Kỷ Chu Độ chạm vào phía dưới cô thì làm cho cô dường như rất thoải mái nhưng cũng rất khó chịu, không chịu nổi kích thích mà biến về thành mèo, nhưng mà qua rồi khi nhớ đến cảm giác đó thì nhớ mãi không quên, còn muốn thêm lần nữa.
Kỷ Chu Độ dán vào bờ môi cô, khẽ cười một cái: “Lần này không cho phép chạy trốn.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng gạt quần lót bằng vải cotton ra, hoa huy*t mềm mại ướt át bị ngón tay chạm vào thì tiết ra dịch yêu, anh hôn trượt xuống phía dưới, áo bị kéo lên trên ngực, Kỷ Chu Độ cắn đỉnh anh đào, sau khi ngậm vào thì bắt đầu dùng lưỡi liếm láp.
Bầu ngực bị ngậm mút vào, hoa huy*t lại bị ngón tay thăm dò chạm vào bên trong, hai cánh hoa bị tách ra, vách thịt mềm mại ẩm ướt ấm áp, Kỷ Chu Độ đưa một ngón tay chen vào, bị sự kích thích từ hai phía, Vãn Vãn hơi khó có thể chống đỡ, cô không còn hơi sức xụi lơ trên người anh, đôi mắt ướt át lơ đãng nhìn anh, hai gò má ửng hồng.
“Nhép nhép nhép.” Tiếng nước theo động tác ra vào của ngón tay mà vang lên, có cảm giác tê dại bao phủ khỏa lấp đi cảm giác khó chịu, tròng mắt Vãn Vãn óng ánh, lầm bầm nhỏ giọng rên nhẹ: “Nhẹ... Nhẹ một chút...”
Đến khi Kỷ Chu Độ muốn rút ngón tay ra thì cô lại lưu luyến, hai chân kẹp lấy ngón tay của anh không muốn cho ra.
“Đừng nóng vội.” Kỷ Chu Độ tách hai chân cô tách ra, cho ngồi lên trên người mình, quần lót đã bị cởi tuột xuống một bên mắt cá chân của cô.
Anh mở khuy quần ra, kéo khóa xuống, Kỷ nấm bị thả ra ngoài, gậy th*t càng ngày càng to ra, dựng đứng lên cao.
Vãn Vãn nhìn một tay anh tìm cái balo trên sofa, lấy ra một cái hộp nhỏ trong đó, sau khi mở ra thì cầm lấy một cái túi nhỏ hình vuông, xé ra xong thì bắt đầu đặt lên Kỷ nấm.
“Đó là cái gì?” Sự chú ý của cô bị hấp dẫn, tò mò hỏi.
"Bao cao su." Mỗi lần đối diện với ánh mắt tò mò của cô, anh đều cảm thấy mình có suy nghĩ tội lỗi, anh giải thích: “Đeo cái này thì em sẽ không mang thai.”
“Mang thai?” Vãn Vãn nghi hoặc: “Vì sao lại mang thai, anh muốn giao phối với em sao?”
Kỷ Chu Độ: …
“Không cần nói đến mức như thế... ừm... dùng từ học thuật trong giới sinh vật thì chúng ta là việc này... nói thế nào đây... gọi là yêu...”
Vãn Vãn: “Yêu là cái gì? Vì sao gọi là yêu? Tại sao trên ti vi không diễn yêu như thế nào, tại sao...”
Kỷ Chu Độ sợ cô nói thêm gì nữa thì khả năng mình sắp không xong rồi, cho nên vội vã chặn miệng cô lại.
Vãn Vãn bị anh hôn đến mức thở hồng hộc, trong lòng nghĩ, em vẫn còn một vấn đề chưa hỏi đó, tại sao phải mang thai, em là mèo anh là thỏ, có cách li sinh sản đó, uổng cho anh là sinh viên đại học, sao không hiểu cái này!
Kỷ Chu Độ bị khinh bỉ trí thông minh khi là một sinh viên đại học vội nắm chặt eo cô, gậy th*t chống lên miệng huyệt, dựa vào chút chất lỏng trơn trượt ở miệng huyệt, đẩy vào trong từng chút một.
Vãn Vãn không tự chủ được căng chặt thân thể, cuống cuồng nhìn anh, có chút muốn khóc: “Anh... anh định trồng nấm trong người em sao...”
Có phải rất đáng sợ hay không, phía dưới của cô sẽ mọc nấm sao, sau này cô sẽ biến thành mèo nấm sao.
Kỷ Chu Độ bất đắc dĩ hôn nhẹ mắt cô: “Không phải trồng nấm, là giúp em thoải mái.”
Nói thì nói thế nhưng cô vẫn căng thẳng đến mức không chịu thả lỏng, vách thịt vì cô căng thẳng mà không ngừng co rút làm cho Kỷ Chu Độ suýt chút nữa đầu hàng, anh dừng động tác lại rồi hít sâu hồi lâu mới hòa hoãn được, bàn tay không thể làm gì khác hơn là chạm vào nụ hoa của cô, động viên cô để cô thả lòng.
Vách thịt bị kích thích đến mức không ngừng tiết ra dịch, Kỷ Chu Độ rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút, cậu em nhỏ dựng thẳng ra vào hai lần, Vãn Vãn bị hưng phấn đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn không quá thỏa mãn: “Anh nhanh hơn một chút nữa đi mà...”
Anh hít sâu một hơi, hai tay vịn lấy vòng eo của cô, động tác càng nhanh hơn, toàn bộ món đồ to lớn đi vào huyệt động sau đó lại nhanh chóng rút ra, Vãn Vãn bị va chạm đến mức không nói ra được, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, nước mắt sinh lý hòa cùng với mồ hôi, cảm giác bị quăng lên trời cao không trọng lực một lần nữa kéo tới, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả lần trước, cô không nhịn được ôm chặt anh, như thể ôm lấy nhánh cỏ cứu mạng.
gậy th*t hết lần này đến lần khách va chạm vào vách huyệt, vật to dài đi vào làm cho huyệt động không ngừng tiết ra mật dịch, trên ghế sofa dần dần xuất hiện một vệt nước, mèo đen nhỏ nhìn hai thân thể trên ghế sofa đang quấn quýt nhau thì đố kị mà phát ra tiếng mèo kêu, lại không có ai rảnh rỗi để ý tới nó.
Rất nóng, Vãn Vãn cảm giác cả người mình rất nóng, da thịt của Kỷ Chu Độ kề sát vào cô cũng rất nóng, đặc biệt là Kỷ nấm tiến vào cơ thể cô, nóng đến mức sắp hòa tan cô.
Trong đầu trống rỗng, chỉ còn dư lại tiếng khóc theo bản năng, tiếng rên rỉ cùng vòng eo không tự chủ được mà nghênh hợp vặn vẹo, dán vào người anh hôn môi triền miên.
Huyệt thịt mẫn cảm cũng không chịu thua kém, bị làm một lát lại bắt đầu co rút sắp cao trào, chân Vãn Vãn đạp lung tung, thân thể đang phát run, Kỷ Chu Độ phát hiện cô biến hóa, vùi đầu chăm chú ôm cô, nói giọng khàn khàn: “Lần này không cho phép biến thành mèo, nếu không sẽ đánh mông em.”
Vãn Vãn nhắm mắt lại rơi lệ: “Em... em cố gắng...”
Khoái cảm mãnh liệt lan tỏa khắp toàn thân, như là có dòng điện đi qua thân thể một lần, linh hồn cũng run rẩy tê dại theo, miệng hoa huy*t có dịch trào ra, đầu óc Vãn Vãn trống rỗng, đến mức không nói ra được, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống không biến thành mèo.
Nhưng có một số việc không phải cô muốn là có thể khống chế được, Kỷ Chu Độ nhìn cô gái trong ngực mình đột nhiên lại run lên, trên đầu bốc lên một cái tai mèo màu trắng, ở dưới xương cụt có một cái đuôi lông xù đã chui ra từ lúc nào, ve vẩy trên tay của anh.
“Vãn Vãn...em...” Kỷ Chu Độ chỉ cảm giác lý trí của mình sắp hoàn toàn đổ nát, cảnh trước mắt này thực sự kích thích quá lớn, món đồ to khủng chôn trong cơ thể cô càng thêm thô cứng hơn vài phần, dục vọng xông tới nhấn chìm anh, đại khái đây chính là thư sinh bị yêu nữ mê hoặc đến mức dục tiên dục tử trong chuyện xưa, bây giờ anh gần như muốn chết ở trên người Vãn Vãn.
Kỷ Chu Độ thở dốc, nắm chặt vòng eo của cô không ngừng va chạm, mỗi một lần va chạm, lỗ tai trên đầu Vãn Vãn sẽ nhúc nhích theo, đuôi phía sau cũng liên tục ngoe nguẩy loạn xạ, Kỷ Chu Độ nắm chặt cái đuôi màu đen của cô, nghe thấy cô khóc giãy dụa: “Hu hu hu, đừng chạm vào đuôi của em...”
Anh không chịu, cố ý lần tới đầu đuôi, cả người Vãn Vãn đều bắt đầu hồng hơn, cô cảm giác mình sắp có gì đó đến rồi, môi đưa lên hít sâu một hơi, khoái cảm che ngợp trời ập đến, Vãn Vãn bị anh vuốt đuôi thì cả người lại cao trào một lần.
Lần này rốt cuộc cô không nhịn được, lại biến thành mèo nhỏ.
Kỷ Chu Độ nhìn mèo nhỏ dưới thân, lại nhìn mệnh căn của mình vẫn còn dương lên, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ trán: “Đây gọi là cái gì, rút gậy th*t vô tình sao?