Anh trai nhỏ nọ đưa Dương An Đình đến một căn phòng nào đó, quả nhiên ở đó có bố mẹ cậu.
Bé con Dương An Đình xúc động chạy đến nhào vào lòng bố mẹ.
Mẹ Dương An Đình có vẻ cũng đã khóc khi phát hiện con trai đi lạc, hai người đành đến khu quản lý camera để tìm con trai nhưng công viên giải trí quá lớn, họ tìm không ra.
Đang chuẩn bị thông báo tìm trẻ lạc thì một cuộc điện thoại gọi đến, đầu dây bên kia nói với quản lý rằng có một đứa trẻ đi lạc, họ bỗng chốc có thêm hy vọng, hy vọng đó là đứa con trai bảo bối của mình.
Giây phút gặp lại Dương An Đình hai người đều vô cùng xúc động, họ ôm con trai vào lòng và muốn cảm ơn vị ân nhân nọ.
"Bố, mẹ, có một anh trai nhỏ nói sẽ đưa con đến chỗ bố mẹ, anh trai nhỏ thật tốt, anh ấy không lừa con. Con muốn đi cảm ơn anh ấy.", bé con Dương An Đình vui sướng nói với bố mẹ của mình.
"Được, được, chúng ta cùng đi cảm ơn anh trai nhỏ đó được không?", bố Dương An Đình ân cần đáp, mẹ bé cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng khi họ đi tìm người nọ để cảm ơn thì không thấy họ đâu nữa rồi, Dương An Đình vô cùng buồn bã vì không thể cảm ơn anh trai nhỏ.
Cậu nhớ ra chiếc khăn của anh trai nhỏ vẫn đang ở trên cổ mình, cậu mong sẽ có một ngày cậu đích thân trả lại khăn cho anh trai nhỏ và nói lời cảm ơn với anh ấy.
Sau đó, gia đình ba người họ lại cùng nhau đón sinh nhật thổi nến. Bé con Dương An Đình năm đó có một mơ ước nho nhỏ là được gặp lại anh trai nhỏ đã giúp mình.
Chẳng ngờ nhiều năm sau, khi biến cố chồng chất xảy ra, thì ước nguyện mỗi năm sinh nhật của cậu đều như thế.
Đêm hôm đó, Dương An Đình phát sốt rất cao và được bố mẹ hoảng hốt đưa đến bệnh viện.
Sau cơn sốt đó, sức khỏe của Dương An Đình mỗi khi chuyển mùa đều yếu hơn hẳn, cậu thường xuyên mắc bệnh vặt không đâu.
------
Thời tiết se se lạnh, Dương An Đình của năm 15 tuổi đang đạp xe đến trường bắt đầu tuần học mới.
Cậu hưởng thụ từng cơn gió mát lạnh của thời tiết chớm vào đông.
Vì sợ lạnh nên cậu mặc rất nhiều áo, áo len, rồi áo hoodie, sau đó là áo đồng phục lót nỉ của nhà trường, làm người cậu lớn hơn hẳn một vòng.
"Ayyo, mới chớm lạnh mà sao bạn cùng bàn tôi ăn mặc ấm vậy sao?", Chu Thiên Ân vừa đến lớp liền thấy bạn cùng bàn mình áo len áo nỉ từng lớp từng lớp liền bật cười nổi hứng trêu một câu.
Lúc này Dương An Đình thấy bộ mặt cà nhớn thiếu đòn của tên kia liền không thoải mái thả ra một câu, "Kệ tôi, cũng không ảnh hưởng gì đến cậu."
Nói xong cậu lại cúi xuống tiếp tục giải đề.
Chu Thiên Ân thấy bạn cùng bàn hôm nay có vẻ hơi khó ở nên cũng thành thật ngồi xuống bên cạnh, lật bộ đề tiếng Anh ra làm.
Cứ tưởng đâu sau lần cùng đi chơi công viên về hai người có thể thân nhau hơn một chút, nhưng xem ra bạn nhỏ cùng bàn vẫn khó ở như thế.
Chu Thiên Ân nhìn chằm chằm bạn cùng bàn một lúc nghĩ da trắng, mặt nhỏ, mi dài, trông cũng... đáng yêu. Cử chỉ điệu bộ rất giống một chú mèo kiêu ngạo, sau này sẽ thầm gọi cậu ấy là mèo con hahahaha, xong lúc sau anh lại nghĩ sao lại hình dung con trai đáng yêu được nhỉ? Không hợp lý, không hợp lý, anh lại nhìn Dương An Đình tiếng lòng lại hạ quyết tâm hợp lý, rất hợp lý. Bạn cùng bàn thật đáng yêu, mèo nhỏ thật đáng yêu.
Dương An Đình như cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của Chu Thiên Ân khi nhìn chằm chằm vào mình, cậu dừng động tác giải đề quay sang nhìn Chu Thiên Ân.
Hai người bất ngờ đối mặt nhau làm ai đó đang chăm chú nhìn bạn cùng bàn bị phát hiện liền giật mình.
" Mặt tôi dính cái gì à?" Dương An Đình không mặn không nhạt hỏi.
Chu Thiên Ân lúc này mới ngừng ánh mắt phán xét, đột nhiên bị bắt quả tang khiến anh chỉ biết ho khan một tiếng, ánh mắt lảng tránh đi chỗ khác, " Làm, làm gì có. Tôi, tôi là đang ngắm cảnh ngoài của xổ. Ha ha, thời tiết nay đẹp ghê."
Ánh mắt lảng tránh, điệu cười giả trân, Dương An Đình biết anh đang nói dối mà cũng chẳng bắt bẻ được gì. Lười vạch trần cậu đành cúi xuống tiếp lục giải đề.
Chu Thiên Ân nghĩ màn ban nãy thật nguy hiểm, mình lộ liễu thế ư? Không không, nhất định là do bạn cùng bàn tinh mắt thôi.
Việt Hoàng ghe thấy tiếng động từ bàn của học sinh giỏi ngồi dưới, cậu liền quay xuống hóng hớt mà iếc là hai người lúc này ai làm đề người nấy, người làm Toán, người làm Anh nên đành quay lên.
Được một lúc có Việt Hoàng lại quay xuống hỏi Chu Thiên Ân đề tiếng Anh, cậu nghĩ mãi không biết làm.
Ấy vậy mà Chu Thiên Ân giảng cho cậu vô cùng trơn tru, lại còn rất dễ hiểu. Việt Hoàng nhìn Chu Thiên Ân ánh mắt đầy cảm kích.
Được ngồi trên hai bạn bàn dưới học vô cùng giỏi mà không biết hưởng thì đúng là có lỗi với bản thân quá. không chỉ Việt Hoàng, Trần Nam cũng nghĩ thế.
Cậu quay xuống hỏi vấn đề toán học mình chưa hiểu lắm, Dương An Đình cũng nghiêm túc giảng giải cho cậu từ bản chất, rất dễ hiểu, vấn đề khó nhằn được Dương An Đình đơn giản hóa lại.
Trần Nam cũng vô cùng kích động khi hiểu bài, cùng đó là cảm kích đôi bạn học giỏi bàn cuối.
Thấy Dương An Đình đang giải toán lớp 11 liền bất ngờ rồi cảm thán không thôi.
Thế này thì chẳng mấy chốc hai người họ làm đề thi đại học mất.
Đúng là thế giới của người học giỏi, bọn họ không hiểu.
Một lúc sau, tiếng trống vào lớp vang lên, giờ học đầu tiên đã bắt đầu.