Thấp thoáng cũng đã ba tuần trôi qua kể từ khi bắt đầu vào năm học mới. Dương An Đình và Chu Thiên Ân quan hệ cũng dễ thở hơn so với hồi mới vào cấp ba.
Dương An Đình phát hiện Chu Thiên Ân tuy nhiều lúc có bỡn cợt trêu cậu nhưng tính cách của anh lại khá hòa đồng, có tài lãnh đạo, là một lớp trưởng tốt đặc biệt lúc học bài cần tập trung thì trông anh cực kì nghiêm túc và chú tâm. Dường như bộ mặt này chả liên quan gì đến Chu Thiên Ân lúc bình thường cả.
Chu Thiên Ân phát hiện tuy Dương An Đình ít nói, đôi lúc còn khá lạnh nhạt nhưng nội tâm cậu là một người vô cùng tốt, cậu rất thích ngủ nhưng cậu có nhược điểm là mù đường và khả năng nhớ tên và mặt người khác khá kém bù lại thì cậu lại học rất giỏi, tính giác ngộ trong học tập cũng rất cao.
Hôm nay trên đường đi học về Dương An Đình tạt vào một của hàng mua quà sinh nhật cho Hà Tuấn, tính ra tên này sinh trước cậu hơn nửa tháng thế mà hay gọi cậu là baba đặc biệt là hắn còn thường gọi cậu là ‘ông nội’ hơn.
Mọi năm cậu đều tặng quà sinh nhật cho Hà Tuấn, tên này ngoài bán hàng hộ mẹ ra thì chỉ thích chơi game, có mấy lần cậu cũng bị kéo vào mấy vụ ẩu đả từ trong game ra ngoài đời của hắn.
Có năm cậu tặng hắn cái bàn phím máy tính vì cái của hắn có mấy phím bị liệt rồi, có năm lại tặng máy chơi game, năm nay cậu vẫn chạy đến gian hàng điện tử gì đó để xem có thứ gì hay không.
Trong lúc cậu đang mải ngắm mấy thứ đồ điện tử hay ho trong đó, bất chợt có một bàn tay vỗ cậu từ sau lưng. Cậu có cảm giác quen quen, quay đầu lại thì hóa ra là Chu Thiên Ân. Trùng hợp thật, ở ngoài trường mà cũng đụng mặt.
Thực ra Chu Thiên Ân thấy cậu từ lúc cậu mới bước chân vào cửa hàng rồi. Anh đang chuẩn bị thanh toán cái tai nghe nhưng chưa đến lượt thì đột nhiên nhìn thấy cậu bước vào. Thấy thế anh ngừng thanh toán bước ra khỏi chỗ đững chờ đi theo cậu.
Thấy cậu đi vòng vòng như đang xem xét chọn cái gì đó anh liền chạy đến vỗ vai cậu.
Dương An Đình thì lại quá quen với cái kiểu vỗ vai bất ngờ đàng sau lưng của ai kia rồi. Lúc đầu thì có hơi bực nhưng sau dần thì cũng chả để ý nữa.
“ Này, An Đình, trùng hợp nha” – Chu Thiên Ân tỏ vẻ ngạc nhiên cười nói.
Dương An Đình cũng có chút bất ngờ.
“ Cậu ở đây làm gì thế?”
“ Mua tai nghe, cái ở nhà hỏng rồi.”
“ À.” – Dương An Đình gật đầu sau đó toan đi tiếp.
Chu thiên Ân lại nói:
“ Còn cậu, cậu làm gì ở đây thế?”
“ Mua quà sinh nhật tặng bạn, nhưng chưa biết mua gì.”
“ Ồ, cần tôi tư vấn không? Người bạn này chắc quan trọng với cậu nhỉ?”
“ Ừm, bạn thân.”
Chu Thiên Ân nghe xong nghĩ Dương An Đình là người ít nói lại có phần lạnh lùng khó bắt truyện như thế mà lại có bạn thân, lại còn đối với Dương An Đình rất quan trọng làm anh lại cảm giác có gì đấy hơi mất mát. ‘ Thôi đang nghĩ gì thế chứ, mới quen người ta có ba tuần nói thân cũng không thể thân ngay được.’ , Chu Thiên Ân gạt phăng suy nghĩ ra khỏi đầu.
“ Vậy… Bạn cậu có sở thích gì không?” – Chu Thiên Ân hỏi.
“ Cậu ấy thích chơi game, chơi rất giỏi.”
“ À, hẳn nào cậu vào đây. Thế cậu thấy máy chơi game thì sao?”
“Năm ngoái tặng rồi.”
“ Vậy tặng đĩa chơi game đi, cái mới ra ấy.”
“ Đúng nhỉ, tôi chưa tặng cái này cho cậu ấy bao giờ, cảm ơn nha.”
“ Ồ, đây là lần đầu Dương An Đình cậu cảm ơn tôi nha.” – Chu Thiên Ân cười tít mắt với Dương An Đình.
Khác với điệu cười bỡn cợt thiếu đòn thường ngày thì có vẻ hôm nay Chu Thiên Ân Cười dễ nhìn hơn thì phải, Dương An Đình nghĩ.
“ Tại thường này cậu đáng ghét thiếu đòn quá đấy.”
Chu Thiên Ân bỗng đi lên nắm cổ tay Dương An Đình kéo cậu đi.
“ Đi đâu đấy?” – Dương An Đình đang yên đang lành tự nhiên bị kéo đi thắc mắc hỏi.
“ Trung thâm thương mại này to, dẫn cậu đến chỗ mua game. Cậu đi một mình sợ tí nữa không ra được.” – Chu Thiên Ân quay lại cười nói với Dương An Đình.
“ Cậu coi thường tôi?” – Dương An Đình khó chịu.
“ Tôi là đang nói sự thật thôi, nhìn xem chỗ này nhiều ngã rẽ thế bây cậu tìm chỗ mua game cũng khó, tìm ra rồi có nhớ đường ra không?”
Dương An Đình cũng ít khi vào trung tâm thương mại, nếu có chắc chỉ để mua đồ dùng học tập, sách vở hoặc đồ ăn thôi. Cậu chưa đi hết cái trung tâm thương mại này bao giờ. Kể ra Chu Thiên Ân nói cúng không sai, để cậu ta dẫn đi cậu cũng không mất gì.
Nghĩ xong đành ngoãn ngoãn bị Chu Thiên Ân dắt đi. Lần nãy cậu quyết nhớ đường.
Rồi xong, tên này đưa cậu rẽ trái xong lại rẽ phải sau đó lên cầu thang rẽ phải xong lại rẽ trái, đi vòng vòng xong cậu cũng quên luôn nãy giờ nhớ những cái gì rồi…
Đúng là con đường đi lần đầu tiên cậu không bao giờ nhớ được cả, đó giờ chưa có ngoại lệ. Đường đến trường trước khi đi học cậu cũng phải đi đi, đi lại vài lần mới nhớ.
Đúng là tạo hóa không cho ai hoàn hảo cả, cho cậu bộ óc thông minh nhưng lại phú cho cậu cái chứng mù đường.
Cậu bất lực thở dài nhìn về bóng lưng phía trước, không suy nghĩ cậu bất ngờ nói ra:
“Không được bỏ tôi.”
Bốn chữ làm Chu Thiên Ân bất ngờ quay lại, bước chân cũng dừng:
“ Cái gì?”
Dương An Đình bây giờ mới chợt nhận ra vừa nãy mình của nói gì.
“Ý là, cậu không được bỏ tôi ở đây mà chuồn về, cấm được chơi tôi. Đợi tôi mua xong thì cùng đi.”
Chu Thiên Ân nghe xong liền bật cười:
“ Tưởng gì, yên tâm tôi chờ cậu mua xong được chưa? Chứ nói thật bên ngoài trường tôi cũng sợ anh Đình cậu nổi quạu đấm tôi lắm, làm gì có tâm tư dám chơi cậu đâu, haha\~”
Dương An Đình nghe xong yên tâm nói:
“ Yên tâm tôi không đấm cậu, tôi không muốn hạ hạnh kiểm vì tội ẩu đả đâu.”
“ Ok, học sinh gương mẫu, đi tiếp thôi.”
Hai người tiếp tục cùng nhau đi đẽn chỗ mua đĩa game. Sau đó Chu Thiên Ân lại dắt Dương An Đình ra quầy cùng thanh toán.
Tài xế nhà Chu Thiên Ân thì đợi mãi ở ngoài không thấy cậu chủ nhà mình ra, nhẽ ra nên ra lâu rồi mới phải.
Không nhịn được ông đành chạy vào tìm xem cậu chủ thế nào thì thấy cậu chủ đang dắt một cậu bạn khác đang cùng nhau đi ra quầy thanh toán.
Ông ban đầu mới ngạc nhiên, ông từng thấy trước kia cậu chủ khá hòa đồng với mọi người, cũng cười cười nói nói, đôi khi cũng mời ăn tặng quà nhưng chưa thấy cậu chủ nắm tay ai bao giờ. Mà nhìn dáng vẻ cậu bạn kia coi chừng có vẻ cũng khá ưu tú, đặc biệt ưa nhìn.
Đợi sau khi thanh toán xong Chu Thiên Ân cố ý thả bước thật chậm đi sau Dương An Đình. Thấy cậu leo lên một chiếc xe đạp sau đó phóng về.
Chu Thiên Ân cũng vào xe, bất ngờ bác tài xế lại hỏi trước:
“ Cậu chủ, cậu bạn vừa nãy là ai thế? Trông có vẻ cậu thân với cậu ấy.”
“Ừm, bạn tôi, sau này là bạn thân tôi. Ông lái xe chậm chậm đi theo cậu ấy, tôi muốn biết vị trí nhà cậu ấy, với lại đảm bảo cậu ấy an toàn về nhà.”
“ Vâng.” – bác tài xế đáp. Sau đó cũng làm theo lời Chu Thiên Ân. ‘ Cậu chủ chưa quan tâm ai thế này bao giờ trước đây, xem ra là rất xem trọng cậu bạn này rồi.’, bác tài xế nghĩ.
Thấy xe Dương An Đình rẽ vào một khu dân cư cho người khá giả xong sau đó đi vào cổng một căn biệt thự.
“ Ồ, ra là ở đây.”
Thực ra chỗ này cũng cách nhà anh không xa lắm, chắc cũng tầm hơn 1 km thôi.
Ngày nghỉ có thể rủ cậu ấy đi chơi, cũng có thể đi tập thể dục qua, hoặc cũng có thể rủ cậu ấy đi học. Chu Thiên Ân vừa nghĩ khóe môi không ngừng câu lên.
Bỗng bác tài xế hỏi:
" Cậu chủ, bây đi về đúng không?"
" Ừm, đi về. Không lâu sau ông không cần đưa đón tôi nữa.”
Một ngày thứ bảy cuối cùng cũng trôi qua như thế đó.
----------
Vờ kịch nhỏ:
Bì: Chu Thiên Ân, tự nhiên cậu muốn biết nhà người ta làm gì hả?
Chu Thiên Ân: Tiện đường đi qua thôi. / nhếch mép cười/
Bì: Nói dối.
Chu Tâm Cơ: Để sau này đến rước vợ về nha.
( Nội dung vở kịch nhỏ không liên quan đến nội dung chính truyện.)