Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ

Chương 7: Biến hình (1)





Edit:Linhlady



Ngày hôm sau, Liễu Thư Nhân từ trong ổ mèo lăn ra sàn, duỗi cái eo lười, ngáp một cái.


Rứa tốt, hũ nút đi làm.


Ánh mắt Liễu Thư Nhân nhìn khắp nơi sau đó dừng lại ở cửa phòng anh, hũ nút hiện tại không ở nhà, nếu cô đi vào phòng anh chắc không sao đâu nhỉ? Cô cũng sẽ không làm gì hết, chỉ mượn một bộ quần áo thôi.


Liễu Thư Nhân mất rất nhiều công sức mới đẩy được một chiếc ghế trúc lại trước cửa phòng hũ nút, sau đó nhảy đến ghế trên, móng vuốt vừa nhấc, thoải mái mở cửa ra.


Cô nhảy xuống mặt đất, đây cánh cửa gỗ nhìn có chút lâu năm này ra, đi vào hũ nút phòng.


Cũng giống như ấn tượng của cô về con người hũ nút, căn phòng của anh cũng rất sạch sẽ và đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một chiếc tủ quần áo sơn màu đỏ, chiếc giường được làm bằng một tấm ván gỗ và ba chiếc ghế dài, đây là ngày cuối đông. Thế mà trên chiếc giường này chỉ có một tấm ga giường, tấm chan cũng không phải loại dày dặn gì, vì sao lại tự bạc đãi bản thân như vậy. Rõ ràng anh là ông chủ của câu lạc bộ, vì sao lại tiết kiệm như vậy, khắt khe với bản thân đến thế?


Lưu Thiến Thiến nhận ra cô không hiểu người đàn ông này chút nào, cũng không nghèo đến nỗi không thể ngủ trên giường tốt hơn, tại sao lại phải tiết kiệm ở phương diện này, lại còn ở nơi không đáng tiết kiệm?


Cô dùng thẻ bài biến hình trở lại hình người, sau khi thành người thì cảm giác lạnh càng rõ ràng hơn, khi đặt chân xuống sàn nhà cảm.giác lạnh buốt khiến cô cứng đờ.


Cô mở cánh cửa tủ quần áo màu đỏ ra, thấy trong dãy áo khoác cùng quần rằn ri chi có hai chiếc áo khoác nhìn có vẻ dày hơn và quần yếm bị đứt dây. Liễu Thư Nhân che ngực mình lại, lấy một chiếc áo nhìn có vẻ nhỏ, áo này cô mặc vào có vẻ vừa người.


Nhưng có còn hơn không, Liễu Thư Nhân từ bên trong lấy ra một cái áo ngắn màu đen, khoác lên người.


Cô cũng quá nhỏ nhắn, chiếc áo hũ nút mặc vừa vào người cô lại biến thành váy, thế này đến quần cũng không cần mặc.


Dù sao không có người, không mặc quần cũng không có quan hệ, không phải cô không muốn mặc, mà ở nơi này thật sự không có cái quần nào vừa người cô, Liễu Thư Nhân chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ mình mặc quần của anh, bật cười.


Chỉ như vậy, là đủ rồi, rõ ràng cả nhà chỉ còn mình cô, nhưng cô lại cark thấy thẹn thùng, cảm giác không mặc quần, cô thấy rất xấu hổ.


Cô lấy từ trong tủ ra thêm một chiếc áo khoác dày, khoác lên trên người, lúc này cô mới cảm giác ấm áp hơn một ít, trong nhà cũng không có dép lê bằng bông ấm áp, chỉ có dép lê hũ nút thường xuyên đi, tính chất xem như mềm mại, đi vào ít ra cũng cản được một ít lạnh lẽo từ sàn nhà.


Cửa sổ phòng khách vẫn đang còn mở, Liễu Thư Nhân đi qua đi, kéo rèm cửa lại, tức khắc phòng khách tối đi không ít.




Lần này đến lượt cô trổ tài, Liễu Thư Nhân mở tủ lạnh ra thấy vên trong còn hơn mười quả trứng gà, vài chai nước, vài củ tỏi, một quả cà chua, và một ít cải thìa nhớ không nhầm thì đã để trong này vài ngày, à, chỉ có một quả cà chua, nếu như thiếu nhất định hũ nút sẽ phát hiện, thôi cải thìa kèm với trứng sn cũng ngon rồi.


Mì trứng cũng rất ngon nha, Liễu Thư Nhân nghĩ đến cái hương vị kia, nước miếng nháy mắt chảy ra.


Nàng cầm hai cây cải thìa, cùng một quả trứng gà, đi vào phòng bếp.


Phòng bếp rất nhỏ, chỉ ba bốn mét vuông, ngày bình thường Liễu Thư Nhân thường nhìn hũ nút nấu ăn trong bếp cảm thấy không gian trong bếp quá chật chội, bây giờ biến thành người rồi, khi vào phòng bếp này, cảm giác nhỏ hơn rất nhiều, có lẽ là vì tầm nhìn bao quát hơn, cũng có thể do cô chỉ là một chú lùn.


Cô rửa sạch sẽ cải thìa, đập trứng gà vào khuấy đều rồi chờ nước sôi để cho mì vào.


Mì sợi cô không dám bỏ nhiều, chỉ dám bỏ một ít vì cô phát hiện ra lượng mì còn không đến một nửa, bỏ nhiều hũ nút sẽ phát hiện, cô không muốn anh nghĩ cô là yêu quái, sau đó đuổi cô đi.


Cô hề muốn chuyện này xảy ra, không muốn anh dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.


Mì sợi màu vàng nhạt mềm dần trong nước sôi, Liễu Thư Nhân nhanh nhẹn vớt ra ngoài, động tác thuần thục, thoạt nhìn đã vào phòng bếp nấu nướng không ít lần.


Đổ dầu vào, đun nóng dầu, đổ trứng vào, đảo đều thìa, bắc chảo ra, đổ dầu, cho nước vào, đợi vài phút cho mì đã ngâm nước lạnh vào, vặn lửa lớn, tráng trứng, cho bắp cải, muối và bột ngọt vào, đổ đều. Cho mì vào trong tô, cô tình cờ liếc nhìn, thấy chai dầu mè, nhỏ vài giọt dầu mè vào là một tô mì trứng bốc khói thơm phức đã sẵn sàng.


Khả năng nấu nướng của cô khá tốt, dù sao bạ thân cũng bắt đầu nấu từ năm mười tuổi, đến bây giờ cũng có bảy năm kinh nghiệm, hừ, khẳng định nấu ăn ngon hơn hũ nút.


Cô cẩn thận dùng khan ẩm bao tô mì lại, mang ra bàn ở phía ngoài.


Liễu Thư Nhân nhìn bát mì không nhiều lắm, dùng chiếc đũa quấn vài sợi, nếm nếm, ừm, tay nghề của cô không thụt lùi, ăn vẫn rất ngon.


Không tới vài phút, cô đã ăn xong toàn bộ, ngay cả nước cũng uống sạch sẽ, còn có chút không thỏa mãn, cô ăn không có no, liếc qua đồ ăn cho mèo sáng nay trước khi hũ nút đi làm để sẵn cho cô, cô đi lại chỗ đó, ngồi xổm xuống, lấy một hạt thức ăn mèo bỏ vào miệng, Liễu Thư Nhân nhai nhai hái cái, lập tức phun ra ngoài.


Sau khi biến thành người, đầu lưỡi cũng thay đổi theo, thức ăn cho mèo vốn thơm ngon ngào ngạt, an vào vừa sát vừa bột, không có cách nào nuốt xuống.


Ai, cô thể làm người thì tốt rồi, muốn ăn cái gì là có thể ăn cái đó, làm mèo chỉ có thể ăn thức ăn cho mèo, ngẫu nhiên đổi bữa sang đồ hộp, hương vị cũng không đa dạng, ăn chỉ có thế, sầu người.


Liễu Thư Nhân mang bát đũa vào phòng bếp, rửa sạch sẽ, đem phòng bếp khôi phục lại trạng thái ban đầu, cô tin tưởng, nhất định hũ nút sẽ không nhận ra.


Sau khi làm xong, cô xem lại thời gian, vẫn còn bốn tiếng nữa mới khôi phục lại thành hình dáng mèo. Thẻ biến hình là ba thẻ đi kèm với mèo, lại nói tiếp, bản thân cô cũng không hiểu rõ tác dun g của nó, nhưng mà chơi cũng khá vui. Sau khi trọng sinh có được phần nang lực này, xem như cũng là một chuyện may mắn đối với cô.




Còn bốn giờ nữa, cô đi tắm một cái nhỉ.


Liễu Thư Nhân đi vào trong phòng tắm, đối diện với bồn tắm được gắn một tấm gương, phía trên phủ đầy bụi, tay của Liễu Thư Nhân chống trên bồn tắm, lấy một ít nước lau bụi phía trên, lộ ra khuôn mặt phản chiếu trong gương.



Cô năm nay mười bảy tuổi, nhưng trông như một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, suy dinh dưỡng, ở tuổi cô như cây giá đậu, ngực chỉ hơi phồng lên, các bạn mũ cùng tuổi đều to hơn cô, một tay cũng không nắm hết, nhìn như con gái mới lớn, khuôn mặt ưa nhìn, chắc là do thẻ, da trắng hơn nhiều, mắt đen long lanh, môi hồng hào, trông rất thanh tú. Nếu nó được mở ra, nó sẽ trông đẹp hơn, phải không?


Nhưng ngoại hình đẹp cũng vô dụng, cô không có chứng minh thư, không có bằng cấp, ở cái thành phố này cũng không có hộ khẩu, cho dù lớn lên cô cũng không tìm được công việc, cũng không tự nuôi sống được mình, khuôn mặt này có khả năng còn chọc phiền toái cho bản thân.


Ai, Liễu Thư Nhân thở dài một hơi, thật sốt ruột, cô lấy một ít nước, rửa mặt, đi đôi dép lê quá cỡ với mình, đạp lên trên sàn nhà, cô mở vòi hoa sen trong phòng tắm chờ nước nóng.


Cô cởi ra quần áo, đem áo khoác cùng áo thun gấp gọn lại, để cẩn thận trên chiếc ghế trong phòng tắm, dùng tay thử độ nóng của nước, sau đó bước vào.


Tóc của cô hiện tại cũng quá dài, nên cắt, Liễu Thư Nhân làm ướt tóc, âm thầm cân nhắc.


Trong phòng tắm chỉ có nửa cục xà bông tắm, được gói trong hộp giấy ướt một cách đáng thương, Liễu Thư Nhân thở ra một hơi, do dự nửa ngày, cô mới lấy xà bông từ trong hộp ra, trên mặt có chút nóng.


Xà bông xem như là một đồ vật rất riêng tư đi? Liễu Thư Nhân lại chần chờ trong chốc lát, dùng tay xoa coa mấy cái trên mặt xà bông, thả lại trong hộp, sau đó dùng tay mới chạm kia xoa lên người.


Tắm rửa xong, Liễu Thư Nhân cảm giác cả người phải nhẹ đi hai cân, cảm giác thật thoải mái.


Cô đi ra từ phòng tắm, mở TV ra, tìm được điều khiển từ xa, đổi sang một kênh phim truyền hình.


***


Chạng vạng, Diệp Minh Chu về nhà, mở cửa ra, nhìn về phía bé mèo đang ngồi gần cửa, giống như chuyên môn ngồi đó chờ cô về, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.


Liễu Thư Nhân nhìn túi trong tay anh, ngẩng cổ, rất là tò mò, người đàn ông đi lướt qua cô, bỏ đồ vào tủ lạnh không cắm điện, Liễu Thư Nhân đứng ở bên cạnh anh nhìn, phát hiện trong đó ngoài rau dưa còn có thịt cùng đồ hộp.


Rau dưa cùng thịt là của hũ nút, vậy hai hộp đồ hộp kia khẳng định là của cô!


Liễu Thư Nhân vui vẻ giữ của tủ lạnh, vươn móng vuốt để trên đò hộp, hũ nút không có ý ngăn cản cô, để cho cô đi chuyển, Liễu Thư Nhân thịt lót chạm vào đồ hộp lạnh lẽo, giống như chạm đến giấc mơ ngọt ngào.


Đồ hộp ăn rất ngon, cô cảm thấy cho dù khi cô biến thành người, cho cô ăn đồ hộp cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cô gác chân lên, khi sắp chạm vào đồ hộp phía trên thì hũ bút ra tay. Vừa rồi anh vẫn luôn lẳng lạng quan sát cô, cũng không đuổi cô đi, Liễu Thư Nhân biết, cô chỉ cần cố gắng một chút thì có thể ăn đồ hộp ngay lập tức, quả nhiên anh lấy một hộp ra cho cô.




Tủ lạnh không cắm điện, cũng không làm lạnh, giống như một cái quầy để đồ, với thời tiết như hiện tại, bên trong có để bao nhiêu đồ dùng không sợ hư, đồ hộp cũng chỉ bảo quản trong nhiệt độ thường, ăn xuống bụng vẫn sẽ có chút không thoải mái, cô cũng không phải có đầu lưỡi như mèo, hũ nút có lẽ cũng không hiểu huế về lưỡi mèo, cho nên còn trước đó còn ngâm bào nước ấm, chờ hộp nóng lên rồi mới cho cô ăn.


Liễu Thư Nhân xem ở trong mắt, càng thêm cảm thấy anh cẩn thận săn sóc, đối với người chủ nhân này, càng ngày càng vừa lòng, cô thì ăn đồ hộp mũ vị, thế mà người đàn ông này chỉ xào một phần rau xanh, hai cái trứng gà, một bát cơm tẻ lớn, so sánh đối lập hai bên trong lòng cô có chút khó chịu.


Dù sao anh cũng là đàn ông độc thân, ăn cơm đều tạm bợ, có thể đối xử với bản thân tốt một chút được không, mua thịt về rán, mua đồ hộp nếu không đỡ thì cô nhớ có một loại cá hộp, ăn với cơm cũng rất ngon. Có thể ăn được như vậy cũng tốt, tại sao khiến bản thân chịu tội nhue vậy, nhìn anh ăn trứng ngày nào cũng làm đủ món từ trứng, như thể cô ấy cũng đang ăn cùng, có chút phát chán.





----------


Tác giả có lời muốn nói: Còn có hai càng hôm nay mã ra tới!


Cầu bình luận cất chứa ~~( ̄▽ ̄~)~


Moah moah ~ nha