Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ

Chương 1: Ăn vạ (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Edit: Linhlady



Tiết trời tháng tư vẫn còn hơi lạnh nhưng cây cỏ bên ngoài đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, trải qua một lễ rửa tội của kìa đông những cây đào, lê bắt đầu mọc những chiếc lá xanh mềm như ngọc bích, trên cành cũng được điểm tô bằng những nụ nhỏ. Sẵn sàng chớm nở.



Hạ Tiện bất chấp không khí lạnh vào sáng sớm để mở cửa cửa hàng thú cưng, thú cưng bên trong nghe động tĩnh bên ngoài, lập tức nhốn nháo kêu lên, tiếng kêu khẩn trương, như sắp chết đói đến nơi, Hạ Tiện kéo cửa lên, bật đèn, đi vào trong bắt đầu cho từng con ăn.



Cửa hàng thú cưng của hắn ở ngay cổng tiểu khu, ngày thường việc kinh doanh cũng không tồi. Bản thân hắn cũng không thiếu tiền, cho nên thú cưng ở đây đều được cho ăn loại đồ ăn tốt nhất, bổ sung dinh dưỡng và vệ sinh sạch sẽ, cũng vì thế bọn nó đều có bộ lông bóng loáng mềm mại. Vì vậy, danh tiếng của cửa hàng trong ngành cũng không thấp.



Sau khi cho nhóm mèo ăn và thay nước, hắn bật quạt thông gió, mở lồng, vệ sinh cho mèo con lần lượt trước khi về chỗ ngồi, bật máy tính và bắt đầu chơi game.



Đây là điều mà người già rất thích.



Hắn ngồi chơi chưa được bao lâu thì ngoài cửa kính có tiếng mèo kêu, Hạ Tiện ngước mắt lên nhìn về hướng cửa kính thì thấy một con mèo Xiêm không quá ba bốn tháng tuổi đang ngồi xổm trước cửa kính. Đôi mắt màu lam nhìn hắn chăm chú, vừa thấy hắn nhìn lại phía này, đột nhiên ngã nghiêng nằm trên mặt đất, "ngao" một tiếng rồi đập vào cửa kính, sau đó vô lực rũ xuống, yếu ớt không nhúc nhích.



"......." Hạ Tiện mở đôi mắt cá chết, nhìn con mèo xiêm la đang yên lặng trên mặt đất một lúc, hắn không nhịn nổi, đứng dậy, đi tới cửa kính rồi mở cửa. Trong quá trình đó, tiểu xiêm la vẫn nằm bất động, nếu không phải ngực nó đang phập phồng, Hạ Tiện còn nghĩ rằng nó đã đột tử rồi.



Hạ Tiện mở cửa, khom lưng bế mèo Xiêm La lên, “Ngủ rồi sao? Thật sự có thể ngủ trong vài giây, lá gan cũng lớn nhỉ.” Hạ Tiện lẩm bẩm, “Đây là mèo hoang sao? Trên người cũng đủ bẩn.”



Hắn lật khắp toàn thân mèo con, không tìm thấy vòng cổ linh tinh chứng minh nó là một con mèo có chủ, sau khi xác định nó là một con mèo hoang, hắn ôm mèo con vào trong cửa hàng, đem gió lạnh cùng khí lạnh ngăn cách ở ngoài cửa kính.



“Nếu như vậy, thì ở lại chỗ này đi.” Hạ Tiện sờ sờ đầu mèo nhỏ, sau khi hắn nói xong câu đó, liền thấy mèo nhỏ mở to mắt mở to mắt, liếc qua hắn một cái, sau đó lại nhắm lại, “…………” Luôn cảm thấy con mèo này có chút kỳ quái.



Mèo xiêm la:







Hạ Tiện không nghĩ nhiều, con mèo này cả người đều bẩn lem, hắn kiểm tra lại một lần nữa, xác định nó rất khỏe mạnh, tuy rằng nhìn cả người dơ bẩn, toàn bộ bộ lông đều đã phủ một tầng bụi bẩn màu xám, vuốt dính nhớp, nhưng trên người không có bọ chét linh tinh, Hạ Tiện ở trong lòng suy đoán con mèo này khoảng bốn tháng, có lẽ là mới bị chủ vứt bỏ.



Trí nhớ của Hạ Tiện rất tốt, hắn chắc chắn con mèo xiêm này không phải hắn bán, nhưng giờ nó ở nơi này, cũng là duyên phận, hắn sẽ tìm cho nó một chủ nhân đáng tin cậy, sẽ không để cho nó bị vứt bỏ một lần nữa.



Hạ Tiện ôm mèo con vào trong phòng ấm hơn, bắt đầu tắm rửa cho nó.



Lúc đi tắm, Hạ Tiện liền phát hiện con mèo này rất ngoan, cũng không giống mèo bình thường không chịu tắm rửa, ngược lại rất phối hợp, híp mắt, thoạt nhìn còn có vài phần hưởng thụ, Hạ Tiện nhìn, nở nụ cười, “Còn rất ngoan.”



Sau khi tắm xong, lau khô lông cho mèo, hắn mang nó vào một ô chuồng, sau đó chuẩn vị hai chiếc bát gỗ nhỏ xinh xinh đựng đồ ăn và nước uống sau đó đi ra ngoài.



Chuồng cho thú cưng bên Trung đại loại như thế này







Trong không gian rộng lớn này có rất nhiều thú cưng, đa số là các loại mèo, ngoài ra còn có những chủng loại khác như chuột hamster, thỏ được đặt trong khu vực riêng của chúng, mỗi loại sủng vật đều được đặt ở khu vực khác nhau, khu mèo lớn hơn rất nhiều, với tầm nhìn của mèo xiêm nhỏ, cô có thể thấy hầu hết các con mèo ở đây, chúng đều là mèo. Cô không biết chủng loại cũng không biết cách phân biệt. Cô chỉ biết chúng đang còn nhỏ và đều rất đẹp.



Mèo xiêm tò mò mà nhìn quanh bốn phía, nếu Hạ Tiện ở chỗ này mà nói, nhất định có thể phát hiện ra ánh mắt nó có chỗ không thích hợp, đây không phải là ánh mắt của một con mèo bình thường nên có, bất kể ai nhìn vào cũng cảm thấy quá mức nhân tính hóa, đều sẽ sinh mình hoài nghi nó là người.



Con mèo xiêm này chính xác không phải là mèo, cô là người, nói đúng hơn là một người mới chết không lâu, nguyên nhân chết nói ra thật buồn cười, cô chết vì đói, năm cô mười bảy tuổi, chết đói.



Bây giờ cô cũng đang đói đến hoảng, cơn đói khát như thiêu đốt toàn thân cô, sau khi chết cô lại biến thành mèo đây cũng xem như may mắn trong bất hạnh, chẳng hạn như có được một cuộc sống mới.



Ánh mắt Liễu Thư Nhân ánh mắt chậm rãi hạ xuống, nhìn vào phần thức ăn cho mèo trước mặt, mặc dù bâu giờ cô rất đói, nhưng không muốn ăn uống, đặc biệt nhìn nhìn thấy màu sắc thức ăn cho mèo cũng không đẹp mắt lắm, nhưng mà nếu tiếp tục không ăn, hay là ăn đi, ăn xong đi, cô cũng không muốn lại đói chết, nghĩ như vậy, hai mắt cô sáng ngời, cô cuối đầu, dùng đầu lưỡi không thuần thục cuốn một ít thức ăn cho mèo, khi ăn vào trong miệng, lại phát hiện ra hương vị cũng không tồi, nước miếng giống như vị kích thích tràn đầy khoang miệng, cô nhấm và cái vào miệng nuốt nuốt vào bụng, dạ dày khô cũng bị kích thích hoạt động, cả khuôn mặt cô đều vùi vào chén gỗ, phát ra tiếng nhai “Rắc rắc” .



“Em trai, em nhìn con mèo kia kìa.” Một giọng nói mềm mại vang lên.



“Chị gái mới tới thật xinh đẹp nha.” Một giọng nói mềm mại khác lại vang lên.



Liễu Thư Nhân ngước nắt lên, nhanh chóng tìm thấy chủ nhân của giọng nói, là hai con mèo nhỏ ở lồng đối diện, cô không biết hai bé mèo thuộc chủng loại gì, nhưng thật xinh đẹp, hai đối mắt màu xanh lục giống như viên đá quý tản ra ánh sáng tinh khiết như ngọc, thật bắt mắt, nhưng mà bây giờ cô cũng không có tâm tình đi ngắm tiếp tục cuối xuống ăn thức ăn cho mèo.



“Anh trai, chị ấy nhìn em.” Hai chân của bé mèo nhỏ chống lên mặt kính thủy tinh, chân sau đứng thẳng nhìn chăm chú vào mèo xiêm đối diện, ngữ khí có chút ngượng ngùng.



“Cô ấy dường như hơi khó sống chung nha.” Giọng bé mèo anh mềm mại trả lời em trai.



Khuôn mặt mèo em áp lên tấm thủy tinh, nghe anh trai nói vậy, tò mò quay đầu “Sao anh biết biết?” Giọng nói hơi sữa ngọt ngào, nghe qua khiến trái tim người ta mềm mại vài phần.



Mèo anh vuốt vuốt bộ lông mềm mại trước ngực, nói: “Em trai nhà anh nhìn đáng yêu như vậy mà còn không nói chuyện với em. Khẳng định không dễ ở chung, em trai cũng đừng tò mò người ta nữa.”



Trọng điểm chú ý của mèo em lại đặt ở câu trước, nó thẹn thùng mà nói: “Anh ơi, anh cũng dễ thương lắm!”



Mèo anh bị lời nói của mèo em đốn tim, cao hứng mà liếm liếm khuôn mặt nhỏ đáng yêu của nó, khiến cho khuôn mặt nhỏ dính đầu mùi hương của mình, “Em trai đáng yêu nhất!”



“Anh ơi, anh cũng đáng yêu nhất!” Mèo em ngọt ngào trả lời cũng liếm mặt anh trai.



Bên kia hai anh em vui vẻ khen nhau, bên này Liễu Thư Nhân ăn hết một bát thức ăn, lại vẫn thấy đói, cô lại tiếp tục uống thêm nửa chén nước mới cảm thấy có chút chắc bụng, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.



Không biết loại này đói khát cảm có phải còn sót lại từ đời trước hay không, cô luôn có cảm giác ăn bao nhiêu cũng không xoa dịu cơn đói này, chuyện này khiến cô hơi hoảng sợ.



Cô ngước mắt lên nhìn lồng phía đối diện còn nguyên một bát thức ăn cho mèo chưa ai đụng, mắt sáng rực lên, “Này.” Cô lớn tiếng gọi hai bé mèo con còn đang ôm nhau liếm mặt giao lưu tình cảm.



Nhưng mà chúng nó dường như không nghe thấy, đầu cũng không nâng một chút, vẫn chăm chú liếm lông của nhau.



Liễu Thư Nhân nhìn nhìn cửa kính đang đóng chặt, nhanh chóng biết cách mở cửa, có một lỗ tròn nhỏ gần chốt cửa, có thể là dùng để thông khí, vừa hay tiện cho cô, cô vươn móng vuốt duỗi đến chỗ cửa kia, dùng sức xoay cái chốt cửa, tách một tiếng cửa được mở ra.



“Chào hai bạn.” Liễu Thư Nhân tiến đến chỗ lồng đối diện, nói chuyện với hai bé mèo đang ôm nhau khò khè nói chuyện.



“Meo meo?” Mèo em ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu Thư Nhân, lập tức nhảy dựng lên dán vào cửa kính, “Chị à? Chị khỏe không!” Bé ngọt ngào mà trả lời, hai bàn chân nhỏ dán vào cửa kính. Bên trên, miếng thịt màu hồng như bong hoa mới nở.



Ngao………… Liễu Thư Nhân cảm giác trái tim mình đập bùm bùm, bé mèo nhỏ thật đáng yêu, thoạt nhìn vừa mũm mĩm vừa mềm, thật muốn xoa một cái, cô liếc nhìn sang bát thức ăn còn đầy bên cạnh, ngượng ngùng mở miệng muốn đồ ăn kia, ánh mắt cô nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh nhìn thấy thì thức ăn ở góc phòng.



“Chị ơi, chị có muốn chơi với em không?” Giọng sữa của bé mèo em vang lên, đôi mắt xanh lục sáng lấp lánh nhìn Liễu Thư Nhân, hai móng vuốt nho nhỏ sờ lên lỗ thông khí kia, ngập ngừng dò xét muốn đi ra ngoài.



Liễu Thư Nhân đem ánh mắt thu hồi lại, rơi xuống khuôn mặt của mèo nhỏ, vương móng vuốt của mình ra vươn móng vuốt của mình ra rồi ấn vào móng vuốt trên lỗ thông gió kia, bé mèo con “Khanh khách” mà cười rộ lên, thanh âm khác với giọng nói của con người. Không, chỉ là một đứa trẻ.



Liễu Thư Nhân nhìn ánh mắt của bé dịu lại, cô buông ra móng vuốt của mình xuống.



“A? Chị gái? Còn muốn chơi nữa!” Nó nhỏ giọng nói, lại duỗi móng vuốt của mình ra, thấy mèo lớn hơn trước mắt cự động chân, lập tức đem móng vuốt rụt rụt trở về, bé biết quy tắc trò chơi là không cho móng vuốt của mình chạm vào móng vuốt của bé.



Nhìn thấy con mèo con vô cùng thích thú, Liễu Thư Nhân không đành lòng làm bé thất vọng nên nên đã chơi trò ép chân với nó một lúc. Trong quá trình đó, không thể bỏ qua ánh mắt rực lửa của bé mèo anh. Liễu Thư Nhân nhìn sang. Có động lực, nhưng dè dặt ngồi xổm không lại gần, không khỏi có chút buồn cười.



Cùng mèo con chơi một lúc sau, cô tìm lý do chạy đi, mục tiêu của cô nằm ở cái túi thức ăn cho mèo nilong màu hồng nhạt!



Khi làm người nha, không thể ăn sơn hào hải vị, làm mèo ăn thức ăn mèo thôi cô cũng thấy mỹ mãn, từ trước tới giờ yêu cầu của cô không cao, có thể ăn no mặc ấm là được, không cầu đại phú đại quý, đáng tiếc đời trước cô không có cái phúc phận này, đời này làm mèo, cho dù cho là sủng vật của người khác, chỉ cần có thể ăn ngon uống tốt, cô cũng không phải không muốn.