Ánh mặt trời lặng lẽ bao phủ toàn bộ phòng ăn, người hầu lặng im không mộttiếng động lần lượt đưa các món sơn hào hải vị lên. Một người đàn ôngtrong bộ âu phục màu xám đậm lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ cao, nhonhã đọc báo. Ánh nắng chiếu qua khung cửa, phác hoạ cảnh vật in trên mặt sàn. Hồ nước phía ngoài cửa sổ sát sàn êm đềm bất động, càng làm tônlên thân hình cao ráo, cho dù chỉ ngồi tĩnh lặng mà vẫn toát lên vẻ kiên cường, mạnh mẽ kia. Gương mặt khuất trong bóng tối luôn luôn trầm tĩnhnhưng không hề mất đi vẻ sắc sảo.
Tô Di đứng trước cửa phòng ăn,hai tay đan vào nhau một hồi rồi mới nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng anhta. Một tháng trôi qua, vết thương nơi bả vai cô đã gần khỏi hẳn. Cũngtrong một tháng này, cô ở Thương gia, sống những ngày bình yên, vô sự.Thương Chủy ban ngày cũng rất ít khi về nhà. Thậm chí, tâm trí cô cònnảy sinh một cảm giác yên ổn giả tạo. Nhưng đáng tiếc, cô không có cáchnào để mình đắm chìm trong cảm giác giả tạo đó.
Theo như những gì người hầu ở đây nói, hôm nay là một trong hai ngày nghỉ định kỳ hằngtháng của Thương Chủy. Quả nhiên, lúc xuống nhà ăn cơm trưa, cô đã gặpanh ta. Nhất định anh ta đã phát giác ra cô đang đứng phía sau nhưng vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục đọc báo. Tuy Tô Di về cơ bản đã có thể nóiđược lưu loát tiếng bản ngữ nhưng vẫn chưa nhận biết được nhiều mặt chữnên không biết tìm chủ đề gì để bắt chuyện. Chỉ là trong ấn tượng củacô, mỗi lần cô tỏ ra dịu dàng, ngoan ngoãn thì Thương Chủy chẳng bao giờ gây khó dễ. Vì thế, cô bước đến trước mặt anh ta, quỳ xuống giữa haichân, vươn tay, nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối cho anh ta. Lúc này, ThươngChủy mới đặt tờ báo xuống mặt bàn, nhìn cô với ánh mắt sáng quắc. Cô dồn hết tâm trí, tựa hồ đây chính là đại sự khẩn thiết nhất của mình lúcnày.
Rốt cuộc, tay cô cũng bị bàn tay to lớn của anh ta nắm chặtlấy. Lúc này, cô mới ngước mắt nhìn anh ta, khẽ nở nụ cười dịu dàng.“Cục trưởng Thương!”
“Từ khi nào cô lại tự sắp xếp công việc chomình thế hả?” Giọng nói lạnh như băng của anh ta vang lên, ánh mắt bứcngười nhìn cô chuyên chú.
“Tôi...” Cô uyển chuyển thay đổi ngữ điệu, giọng nói trở nên nhẹ nhàng khôn xiết. “Tôi thấy ngài có vẻ hơi mệt mỏi.”
Thương Chủy nhìn chằm chằm. “Không cần cô làm việc này.”
“Vậy... tôi phải làm gì?” Tô Di lập tức hỏi lại.
Thương Chủy buông cánh tay cô ra, ánh mắt lướt qua cơ thể gầy gò dưới chânmình. “Béo lên một chút.” Nói rồi, anh ta lại cầm báo lên đọc tiếp.
“... Béo lên một chút. Sau đó thì sao?” Cô cảm thấy mình muốn điên lắm rồi.Đã một tháng trôi qua, cho dù là tuyên án tử hình đi chăng nữa thì quátrình này cũng đã quá dài rồi đấy!
Thương Chủy ném tờ báo ra xarồi bỗng kéo cô đứng lên, thân hình cao lớn trong nháy mắt như một bứctường kiên cố, đứng sừng sững trước mặt cô.
“Bình thường mà nói..” Anh ta nói gằn từng chữ. “Loại phụ nữ nhu nhược trong tay tôi chỉ có một tác dụng duy nhất.”
Đúng lúc này, trợ lý Mộ bỗng xuất hiện ở cửa. “Thưa ngài...”
Thương Chủy bỏ Tô Di ở lại, sải bước ra ngoài.
Rời khỏi nhà ăn, Tô Di về phòng mình, ngơ ngác ngồi trước bàn máy tính.Những lời nói của Thương Chủy khiến lòng cô bất giác trầm xuống. Vẫnkhông thể thay đổi được số phận, cô mãi mãi vẫn chỉ là một món hàng thôi sao?
Tô Di cầm bộ quần áo để bên giường, bực tức ném vào góctường. Cô ngồi bệt xuống sàn, mười đầu ngón tay luồn sâu vào mái tóc dài mềm mượt. Cô vùi đầu suy nghĩ hồi lâu nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được cách nào khả thi. Cô lặng người ngẩng đầu, nhìn vào màn hình máy tínhmỏng như tờ giấy, bất giác thốt ra hai từ: “Trái đất”.
Trên váchtường, con trỏ màu lam không ngừng chớp động. Trên hành tinh này, có máy tính, có internet, có công cụ tìm kiếm riêng biệt, chỉ có điều, mọi thứ tiến bộ không ít so với trí nhớ của cô. Kết quả tìm kiếm rất nhanh sauđó đã hiện lên. Một giọng nam lạnh lùng trả lời cô: “Xin lỗi, thưa cô,không có bất cứ ghi chép nào về “Trái đất”, xin mời nhập lại từ khoákhác.”
Cô “ha ha” bật cười hai tiếng rồi đổ vật xuống giường nhưmột xác chết. Cứ như vậy, ngày qua ngày, cô đợi bản tuyên án dành cho số phận của mình. Trong những ngày này, Du Mặc Niên có tới hai, ba lần.Không khó để đoán ra, chắc chắn Thương Chủy biết Du Mặc Niên sẽ đến,nhưng anh ta chẳng bao giờ lộ diện cũng như can thiệp. Du Mặc Niên không nhắc lại chuyện sẽ giúp cô rời khỏi đây mà mỗi lần đến chỉ ngồi tròchuyện một lát rồi đi ngay. Nhưng lần nào anh ta cũng đều mang cho cônhững đồ vật quý giá, mới lạ hoặc đồ chơi gì đó… tựa hồ coi cô như mộtđứa bé gái để chơi đùa.
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, cho đến mộtbuổi chiều nọ, tiếng động cơ máy bay phá vỡ bầu không khí yên ắng, tẻnhạt. Tô Di ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trong vườn hoa bỗngnhiên có một vật thể to lớn. Đây rõ ràng là một chiếc máy bay chiến đấu, ước chừng phải to bằng một căn phòng nhỏ. Máy bay màu đen tuyền, đượctạo hình thon dài giống như đầu một con diều hâu. Thân máy bay mang theo đạn pháo lớn nhỏ khác nhau, dưới ánh mặt trời, tỏa ra thứ ánh sáng âmtrầm, khiến người nhìn cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Nhưng khiếnngười ta cảm thấy kinh hãi hơn khi trợ lý Mộ sau khi ký nhận máy bayxong, liền đứng ở vườn hoa, gọi với về phía cô: “Tô tiểu thư, xuống đâyđi! Đây là món quà Cục trưởng Thương tặng cho cô.”
Tô Di ngây người.
Máy bay ư?
Thương Chủy tặng cô một chiếc máy bay? Còn là máy bay chiến đấu?
Dưới sự giúp đỡ của trợ lý Mộ, cô ngồi vào cabin bằng thép cứng cáp nhưngkhá chật hẹp, tấm màn che bảng điều khiển và màn hình tinh thể lỏng phản chiếu ánh sáng loang loáng, ghế ngồi hoàn toàn bằng da dày. Các thiếtbị bên trong máy bay cũng không phải là mới tinh, thậm chí còn có mùidầu máy xộc thẳng vào mũi khiến Tô Di chợt cảm thấy chiếc phi cơ này đãtừng trải qua những trận chiến ác liệt và mạo hiểm.
“Máy baychiến đấu Báo Săn số 9, được trang bị hỏa lực siêu cường, động cơ hạtnhân có thể cung cấp nhiên liệu đủ cho một trăm linh tám tiếng bay, vậntốc động cơ nhanh gấp sáu lần vận tốc ánh sáng…” Trợ lý Mộ vuốt ve chiếc cần điều khiển màu xám tro, nói đùa: “Tô tiểu thư, điều khiển đượcchiếc máy bay này rồi, cô có thể bay đến bất cứ nơi nào cô muốn.”
Bay đến bất cứ nơi nào cô muốn…
Tô Di quả thực không thể tin vào tai mình, cô nhìn trợ lý Mộ chằm chằm,khiến cậu ta chột dạ, sờ lên mặt mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong lòng Tô Di dậy sóng.
Cô chậm rãi đi tới bên cạnh chiếc ghế dựa chỗ bảng điều khiển, ngồi xuống. Mặc dù cô chẳng hiểu gì về cách lái máy bay, nhưng khi chân đạp vào bàn khởi động, tay cầm cần điều khiển, cô bất giác muốn rơi lệ. Cô có nêntin vào truyện cổ tích không đây? Có nên tin rằng mình đã thực sự gặpđược quý nhân?
Cô có thể tin hay không, rằng một người tội ácchất chồng, một tay che trời như Cục trưởng Thương lại có thể động lòngtrắc ẩn với một cô gái yếu đuối như cô? Cô chỉ giả vờ mơ mơ màng màngnói mình muốn bay, vậy mà anh ta cũng tưởng thật rồi tặng ngay cho cômột chiếc máy bay sao? Cô thực sự mong muốn mình có thể tin tưởng, trênđời này sẽ có hắc mã hoàng tử, cho dù anh ta có tâm địa sắt đá, lòng dạlạnh lùng đến đâu đi chăng nữa.
“Buổi tối, Cục trưởng Thương trở về, ngài sẽ nói chuyện với Tô tiểu thư sau.” Trợ lý Mộ dịu dàng nói.
“Nói chuyện gì cơ?” Giọng nói của cô bất giác run rẩy.
“… Tình hình cụ thể thì tôi không rõ cho lắm.” Trợ lý Mộ khẽ cười, nói. “Một hợp đồng giao dịch.”
Nhưng tối hôm đó, Thương Chủy lại không về. Thậm chí, nửa tháng sau cũngchẳng thấy tăm hơi anh ta đâu. Tô Di ngày ngày ngắm nhìn chiếc máy baychiến đấu khổng lồ kia, tâm trạng bất an càng ngày càng lớn dần. Mấyngày sau, lúc trợ lý Mộ quay lại dinh thự của Thương gia, nhìn thấy TôDi, lúc này mới nhớ ra, liền cười nói: “Cục trưởng Thương phải tới cáchành tinh khác tham dự buổi họp, phải vài ngày nữa mới về. Hôm nay, tôicũng phải đi qua đó.”
Tô Di ở Thương gia ngẩn ngơ lâu như vậy,rất ít khi nghe nói Thương Chủy phải tới các hành tinh khác dự hội nghị, anh ta dường như không phải người hay quan tâm tới các mối quan hệ xãgiao. Có rất nhiều hội nghị, anh ta chỉ cử trợ lý Mộ hoặc Phó cục trưởng đại diện tham gia. Thế mà lần này, anh ta lại đi lâu như vậy…
Nhưng trợ lý Mộ cũng rất chu đáo, sắp xếp một quân cảnh từng đi lính khôngquân dạy cho cô biết kỹ thuật điều khiển máy bay chiến đấu. Người quâncảnh này có tên La Khê Nho, là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, tướng mạo rắn rỏi, tính tình thật thà, thô lỗ. Có lẽ anh ta coiTô Di là tiểu thư con nhà giàu nên cũng không mấy nhiệt tình trong việcdạy cô. Nhưng Tô Di lại rất chăm chú lắng nghe, anh ta chỉ giảng qua loa những điểm chính, Tô Di cũng nghiêm túc ghi nhớ.
Ngày hôm sau,không để tâm tới vẻ chán ghét của anh ta, cô đặt ra đủ loại câu hỏi.Thậm chí, có lúc cô còn ngồi trong máy bay suốt đêm, cố gắng ghi nhớ vàlàm quen với từng bộ phận. Cuối cùng, mười ngày sau, cô cũng đã bước đầu học được các thao tác cơ bản. Điều này khiến La Khê Nho phải nhìn côvới con mắt khác.
Ngày thứ năm, anh ta chở Tô Di bay vòng quanhthành phố Hy Vọng. Ngày thứ sáu, anh ta thả tay lái, để Tô Di tự mìnhđiều khiển, tuy máy bay có lảo đảo một hồi, thậm chí có lúc suýt đâm vào hải đăng nhưng khi giúp Tô Di hạ cánh an toàn xuống dưới sân nhà Thương gia thì anh ta lại giơ ngón tay cái lên với cô.
“Cô học cònnhanh hơn đám con trai đó. Ngoại trừ lực chân còn yếu, đôi khi đạp phanh chưa chuẩn thì các động tác khác về cơ bản cũng khá thành thạo rồi,” La Khê Nho tán thưởng. “Cô nên tham gia vào Không quân.”
Tô Di cười cười. Kỳ thực, lúc vừa mới tiếp xúc với máy bay, cô có chút kinh ngạcphát hiện ra, đối với vật thể xa lạ này, trong cô có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Khi bàn tay chạm vào những linh kiện lạnh như băng ấy, lạithấy mình như đang chạm vào một vật thể sống, chỉ là linh hồn của nóđang bị giam cầm mà thôi. Lúc cô thực sự điều khiển nó, trong lòng liềndâng lên một cảm giác an nhiên khó tả. Điều này rất kỳ quái.
Tuycô từng là hướng đạo sinh quốc phòng như cũng chẳng khác một sinh viênđại học bình thường là bao. Lúc còn ở trong trường, cô chưa từng trảiqua bất cứ sự huấn luyện chuyên nghiệp nào. Vậy cảm giác quen thuộc này ở đâu ra? Chẳng lẽ là do trời phú thật sao? Hơn nữa, mấy ngày nay, cô chỉ ngủ có vài tiếng đồng hồ, chính là vì muốn nắm bắt cơ hội để thay đổivận mệnh của mình. Nhưng cô không hề nói cho La Khê Nho biết điều này.
Cô lấy ra một món đồ chơi điều khiển từ xa vô cùng tinh xảo. “La đại ca, món quà này tặng cho con trai anh.”
La Khê Nho bị món quà quý giá này khiến cho hơi rung động, nhưng sau đólại vội vã chối từ. Tô Di quả quyết nhét món đồ chơi vào tay anh ta, nói anh ta đã rất vất vả khi phải dạy dỗ mình. Lúc đó, La Khê Nho mới vuivẻ nhận lấy.
“Đại ca, ngày mai anh có thể đưa tôi bay qua tầngkhí quyển chơi một lát được không?” Tô Di nhìn anh ta với ánh mắt mongchờ. “Ở ngoài vũ trụ mà quan sát hành tinh Hy Vọng nhất định sẽ rấtđẹp.”
“Không được! Chiếc phi cơ này vẫn chưa có giấy phép phi hành.”
“Chỉ đi một lần thôi mà!” Tô Di năn nỉ.
“Được rồi!” La Khê Nho cắn răng đồng ý. “Tôi sẽ đeo huy chương quân cảnh, chắc họ cũng sẽ không kiểm tra đâu.”
Tô Di vui sướng nở nụ cười. “Đại ca, cảm ơn anh! Được học một thầy giáo như anh quả là may mắn của tôi!”
La Khê Nho cười ha hả. Tô Di ngồi bên cạnh anh ta, chậm rãi cúi mặt, bàn tay nhét trong túi áo vô thức nắm chặt thành nắm đấm.