Đôi mắt ưng sắc bén của Hàn Thước híp lại, lạnh lùng quan sát biểu cảm của người phụ nữ đang đứng đó. Nhìn thấy vài giọt lấp lánh kia, trong lòng anh liền có một chút khó chịu.
"Hồng Tuyết! Đi qua ăn cơm đã!"
Hàn Thước nhẹ nhàng đẩy Đoàn Hồng Tuyết ra, anh đứng lên nắm tay cô ta đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa sang trọng. Quay sang nhìn Tiêu Yến, giọng nói liền trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần.
"Dọn ra!"
Tiêu Yến nén nước mắt, đi đến trước mặt anh, cẩn thận bày biện mọi thứ lên bàn.
"Tôi... Tôi đã xong việc rồi. Tôi xin phép ra ngoài trước." Tiêu Yến xoay người, chuẩn bị buớc đi.
"Tôi đã cho phép cô đi rồi sao?" Giọng nói lạnh lẽo quen thuộc cất lên. Bước chân chưa kịp bước đã vội thu về.
Tiêu Yến đứng đó, bất động, không biết nói gì cũng không biết phải làm gì, chỉ ngây ngốc đứng đó, xoay lưng lại với anh. Gọi cô tới đây là vì muốn để cô nhìn thấy cảnh anh thân mật, dịu dàng với cô gái khác sao? Hàn Thước, anh cảm thấy cô chưa đủ đau lòng hay sao?
"Nào, bảo bối! Thử xem có hợp khẩu vị của em không?" Anh ngồi xuống bên cạnh Hồng Tuyết, động tác ôn nhu gắp thức ăn cho cô ta.
"Tiêu Yến, quay lại đây!" Đây không phải là gọi cô mà là một mệnh lệnh.
Xoay người lại đối diện với anh, trái tim cô đau đớn tựa như bị người ta cắt xẻ vô cùng tàn bạo. Đôi mắt u sầu nhìn Hàn Thước bón cho Hồng Tuyết từng miếng thức ăn, cô chỉ có thể mím môi cười, cụp mắt xuống để giấu đi những giọt yếu đuối bên trong. Anh... thật tàn nhẫn.
"Ưm... khó ăn quá! Đây là thức ăn cho người ăn sao?" Đoàn Hồng Tuyết nhăm nhó chê bai, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Tiêu Yến.
Cô gái nhỏ vẫn đứng yên ở đó, cúi gằm mặt xuống, không để lộ chút biểu cảm nào. Đoàn Hồng Tuyết thấy Hàn Thước không lên tiếng thì liền đứng dậy, bước chân uyển chuyển đi đến trước mặt cô. Đôi mắt to tròn quan sát cô một lượt, rồi dừng lại trên gương mặt xinh đẹp.
CHÁT.
Một cái tát rơi vào gương mặt xinh đẹp kia, làn da trắng nõn hiện rõ dấu tay in hằn lên đó. Tiêu Yến bị đánh nên tức giận, đôi mắt u sầu bỗng trở nên lạnh lẽo. Cô ngước mặt lên nhìn Đoàn Hồng Tuyết, bàn tay bé nhỏ đưa lên, một cái tát chuẩn bị giáng xuống thì cánh tay nhỏ bé bị anh giữ lại.
"Cô muốn làm gì?"
Giọng nói không chút nhiệt độ cùng đôi mắt không chút cảm xúc của anh khiến trái tim cô run rẩy. Tiêu Yến cắn chặt môi dưới, rút tay ra khỏi bàn tay to lớn kia. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, ánh mắt quật cường thẳng thắng nhìn vào đôi mắt đen huyền của anh không chút sợ hãi. Cô có thể chịu đựng khi bị anh sỉ nhục nhưng không có nghĩa là người khác cũng có quyền làm như thế.
"Xin lỗi cô ấy!" Hàn Thước không mặn không nhạt nói với cô.
Tiêu Yến nín lặng, đôi mắt long lanh nhìn anh như thể không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Hàn Thước hơi cúi xuống nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia, trong lòng liền có chút chột dạ, vội vã nhìn sang chỗ khác.
"Rõ ràng là cô ta đánh tôi trước, tại sao lại bắt tôi phải xin lỗi cô ta?" Tiêu Yến đau lòng hỏi.,
Cô thật sự muốn biết tại sao anh lại đối xử với cô như thế. Anh vũ nhục cô, ức hiếp cô thế nào cũng được, nhưng tại sao...Tại sao lại ở trước mặt cô gái khác dày vò cô như thế này?
Hàn Thước không tìm được câu trả lời, những gì cô nói là hoàn toàn đúng, anh không có gì để phản bác. Nhưng mà...anh lại muốn dày vò cô.
"Không có tại sao cả. Đơn giản là tôi thích!"
"Ha... Được! Được thôi! Anh thích thì tôi sẽ làm."
"Cô Hồng Tuyết! Tôi xin lỗi!" Tiêu Yến cúi đầu, nhẹ nhàng nói xin lỗi với Đoàn Hồng Tuyết. Cô ta thấy như vậy thì đắc ý lắm, trên đôi môi đỏ chót nở ra một nụ cười chế giễu.
"Tôi không chấp nhặt loại thấp hèn như cô đâu!"
Tiêu Yến ngước lên, trên môi kéo ra một nụ cười nhạt, đôi mắt thất vọng nhìn về phía anh.
"Hàn tổng, tôi đã làm theo yêu cầu của anh rồi. Không biết tôi có thể đi được chưa?" Cô gọi anh là Hàn tổng, một cách gọi cẩn trọng nhưng xa cách.
"Cút!".
"Cảm ơn Hàn tổng. Tôi đi trước."
Nhìn theo bóng lưng gầy gò của cô gái nhỏ, Hàn Thước đột nhiên lại tức giận. Khi dáng người nhỏ nhắn kia bước ra ngoài, cánh cửa được cô cẩn thận khoá lại thì cũng là lúc Đoàn Hồng Tuyết bị anh siết chặt lấy cổ tay, ấn cô ta vào tường.
"Ai cho phép cô đánh cô ấy?"
Nhìn thấy sự tức giận đang hiện hữu trong đôi mắt lạnh lẽo của người đối diện, Đoàn Hồng Tuyết bất ngờ đến nỗi không thể hiểu chuyện gì xảy ra. Chẳng phải lúc nãy, anh ân cần dịu dàng với cô lắm sao? Chẳng phải lúc nãy, anh còn bảo con bé thấp hèn đó xin lỗi cô sao? Tại sao bây giờ lại đột ngột nổi giận rồi?
"Hàn Thước, a...anh sao vậy?" Cô ta ngủ ngốc hỏi. Đôi mắt kia vẫn nhìn vào gương mặt người đối diện.
"Hừm... Đoàn Hồng Tuyết, tôi cảnh cáo cô. Nếu cô dám động đến cô ấy thêm một lần nữa thì đừng trách là tôi không báo trước. Giờ thì cút đi."
"Hàn Thước..."
"Cút!"
Đoàn Hồng Tuyết hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt. Cô ta không hiểu tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy. Vừa lúc nãy thôi còn yêu chiều cô ta vậy mà chỉ một cái chớp mắt liền muốn đuổi cô ra ngoài. Dù không muốn nhưng Đoàn Hồng Tuyết vẫn phải đi ra khỏi phòng làm việc của anh.
Hàn Thước nhắm mắt, đưa tay lên day day mi tâm, ánh mắt lại nhìn xuống bàn thức ăn trước mặt. Trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh của Tiêu Yến với đôi mắt ửng đỏ. Anh lại khiến cô khóc nữa rồi.
Tiêu Yến ra ngoài thì liền một mạch rời khỏi công ty. Cô lầm lũi đi bộ trở về nhà, trong lòng là một đống đổ nát.
"Hàn Thước...Anh ghét tôi đến vậy sao?"
_________☘️☘️
??CÁC BẠN ĐỌC GIẢ YÊU QUÝ! GHÉ THĂM TRUYỆN THÌ CHO VY XIN MỘT LIKE MỘT COMMENT VÀ MỘT LƯỢT THEO DÕI CỦA MỌI NGƯỜI NHÁ! ĐỂ VY CÓ ĐỘNG LỰC RA CHAP MỚI ??
ĐẦU TUẦN CÓ PHIẾU VOTE RỒI. CÁC BẠN QUÝ VY VÀ YÊU THÍCH TRUYỆN THÌ VOTE CHO VY NHA ?? CẢM ƠN RẤT NHIỀU Ạ ❤️❤️❤️