Tiêu Yến ăn hết bát cháo trắng nhưng trong lòng lại thấy vô cùng ngọt ngào. Nhận lấy mấy viên thuốc từ tay anh, cô một lần uống hết. Dường như hôm nay, thuốc cũng không có vị đắng.
"Trễ rồi! Cô về phòng ngủ đi."
Tiêu Yến ngoan ngoãn nghe lời anh, cô chống tay lên bàn, nương vào lực từ hai cánh tay mà đứng lên. Đầu óc lại bắt đầu say sẫm, Tiêu Yến cảm nhận được bàn tay anh đang giữ lấy eo cô, lực đạo vô cùng ôn nhu.
"Tôi đưa cô lên!"
"Cảm ơn."
Cánh tay rắn chắc của anh đỡ cơ thể cô từng bước đi lên tầng. Tiêu Yến cuối đầu nhẩm đếm từng bước chân. Có phải cô đang mơ không? Nếu như là mơ thì cả đời này cô nguyện ý mãi mãi không tỉnh lại.
Giúp cô nằm xuống chiếc giường êm ái, anh lại nhẹ nhàng trấn an cô.
"Cô ngủ đi, tôi sẽ ở đây với cô!"
Tác dụng của thuốc mau chóng đưa Tiêu Yến chìm vào giấc ngủ sâu. Đêm đen tĩnh lặng, người đàn ông nằm xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi chìm vào giấc ngủ.
_______
Ánh nắng ban mai chui vào trong phòng tinh nghịch nhảy nhót trên gương mặt xinh đẹp của cô gái. Tiêu Yến đưa tay lên che mặt, chầm chậm mở mắt để thích nghi với ánh sáng xung quanh. Qua kẽ hở của những ngón tay, gương mặt điển trai của Hàn Thước gần trong gang tấc. Nhìn bàn tay đang siết chặt tay mình, Tiêu Yến cảm thấy mười ngón tay đan vào nhau thật đẹp.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ đưa lên chạm nhẹ vào cánh mũi thẳng tắp, người đàn ông này đúng là có sức hút mê người mà.
"Đừng loạn!"
"Xin...Xin lỗi!"
"Ừm!"
"Cả đêm qua...anh ngủ ở đây sao?"
"Thì sao?"
"Không...Chỉ là..."
"Tiêu Yến, cô đang nghĩ gì? Cô cho rằng tôi thật sự lo lắng cho cô sao?"
"Anh... Muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói là tôi sợ cô chết, nếu cô chết rồi thì làm sao tiếp tục chuộc tội với An Hạ?"
Bàn tay to lớn dùng lực siết chặt lấy tay cô. Sự ngọt ngào ban nãy theo câu nói của anh mà tan biến. Hoá ra chẳng phải là anh lo lắng gì cho cô cả mà là sợ...cô không thể tiếp tục chuộc tội mà thôi.
Chuộc tội!
Ha!
Chuộc tội mà cô chưa từng làm ra.
Tàn nhẫn quá!
Hàn Thước đứng lên bước ra khỏi phòng. Cô ngồi trên giường nhìn theo bóng người cao lớn đó mà cảm thấy nực cười. Thì ra là cô tự mình đa tình.
Ngu ngốc.
Lê thân tàn đi vào phòng tắm, Tiêu Yến nhìn mình trong gương, cô xanh xao quá. Đến cả bản thân mình cũng không thể nhận ra mình nữa rồi.
Hôm nay là chủ nhật, Hàn Thước không đến công ty. Anh ung dung ngồi trên ghế sofa đọc bài báo mới nhất sáng nay. Tiêu Yến vẫn đang loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Hiếm khi anh ở nhà vào ngày cuối tuần như thế. Bình thường khi được nghỉ, đều là đến An gia để thắp hương cho An Hạ và cùng An Phát chơi cờ. Thật hiếm hoi...mới thấy bóng dáng anh trong ngôi nhà lạnh lẽo không có chút hơi ấm này.
Bữa sáng rất nhanh đã được chuẩn bị xong. Tiêu Yến bước ra không mặn không nhạt mà nói.
"Tôi nấu xong rồi. Anh vào ăn đi!"
Đôi chân dài sải bước đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống. Tiêu Yến xoay người định bước đi thì nghe được giọng nói của anh.
"Đi đâu?"
"Tôi đi gọi cô Jerry!"
"Không cần. Cô ấy ra ngoài từ sớm rồi."
"Ồ! Vậy tôi đi dọn dẹp phòng khách!"
"Đứng lại!"
Cơ thể cô bất động không nhút nhích. Cô từ từ xoay người lại đối diện với ánh mắt lạnh băng của anh.
"Cô qua đây, ngồi xuống nếm thử xem. Đây là thức ăn cho người ăn sao?"
Tiêu Yến bước tới, lo lắng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh. Từ lúc làm vợ anh đến nay cũng đã hơn sáu tháng. Dù không thích cô nhưng anh chưa bao giờ chê món cô nấu, tại sao hôm nay lại...
"Nếm thử xem, cô nấu ra cái thứ gì?"
Cầm thìa múc một ít nước, cô cẩn thận đưa lên miệng nếm thử.
"Tôi thấy vừa ăn mà!"
"Vừa ăn sao? Được! Vậy cô ăn hết bát mì đó cho tôi. Một sợi cũng không được bỏ."
"Tôi..."
"Ăn!"
Đối diện với khí thế bức người này, Tiêu Yến thật sự không có can đảm để chống đối. Dù sao thì cô nêm nếm cũng ngon lắm, anh muốn cô ăn ừ...thì ăn.
Hàn Thước quan sát cô ăn một cách ngon lành thì khoé miệng hiện ra ý cười. Cơ thể cô rất yếu, nếu không chăm sóc tốt thì cô sẽ càng thêm suy nhược. Từ hôm nay anh sẽ để tâm đến việc ăn uống của cô nhiều hơn một chút, nếu không e là cô sẽ lại bỏ bữa.
"Ăn xong rồi thì nhớ uống thuốc! Tôi không muốn cô chết sớm như vậy đâu!"
"Tôi biết rồi!"
Anh sợ cô chết rồi thì không thể tiếp tục dày vò cô nữa đúng không? Cô hiểu mà. Thà chấp nhận sự thật đau lòng một chút, còn hơn là tự mình đa tình để rồi phải đau khổ không nguôi.
"Tôi ra ngoài một lát."
Hàn Thước rời đi, cả căn biệt thự lại trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có. Tiêu Yến thở dài, nhanh chóng dẹp bỏ những cảm xúc lẫn lộn trong lòng mình. Cô còn rất nhiều việc phải làm.
_________
Trước cửa nhà Tiêu gia, Hàn Thước mở cổng đi vào. Theo sau là một người đàn ông đứng tuổi.
Bước vào trong, anh cẩn thận thắp cho người trong di ảnh một nén hương trầm.
"Bác trai, đã lâu rồi mới đến thăm bác!"
"Cậu chủ, cậu muốn tôi làm gì?"
"Chú Minh! Sau này một tuần hai lần, chú qua đây dọn dẹp nhà cửa, nhang khói cho ông ấy giúp con."
"Cậu chủ, thứ lỗi cho chú Minh nhiều chuyện. Ông ấy là..."
"Là ba vợ của con!"
____________
Mười một giờ trưa, Tiêu Yến đang bận rộn trong bếp thì nghe tiếng động cơ xe bên ngoài. Cô đoán chắc là Hàn Thước về rồi.
Bước chân trầm ổn quen thuộc vang lên, Hàn Thước đi vào phòng bếp, đặt bó lưu ly tím xuống bàn.
"Cắm vào bình đi!"
Tiêu Yến quay lại, nhìn thấy trên bàn là một bó hoa lưu ly tím mà cô thích, trong lòng liền có chút run rẩy. Đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn anh, lại vô tình nhìn thấy nụ cười trên gương mặt lạnh lẽo đó. Cô phải nói gì đây? Hỏi anh tại sao lại mua nó sao? Hay phải hỏi là sao anh biết cô thích lưu ly tím?
Không!
Sẽ không đâu.
Cô sẽ không để bản thân tự mình đa tình thêm một lần nữa đâu.
"Còn không cắm vào đi. Đây là loài hoa mà Jerry thích nhất."
Ha...Quả nhiên...
Quả nhiên là cô lại suy nghĩ nhiều, là cô lại tự mình đa tình nữa rồi.