Ba ngày sau...
Tiêu Yến đang loay hoay chuẩn bị bữa tối thì nghe tiếng động cơ xe bên ngoài. Chắc là Hàn Thước đã trở về rồi. Suốt ba ngày qua, anh và cô sống khá hoà hợp. Mặc dù không có tình cảm lắm nhưng anh cũng không còn làm khó cô nữa.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Tiêu Yến theo thói quen thuận miệng hỏi.
"Anh về rồi sao?"
Cô xoay người lại, hiện trong mắt cô là hình ảnh Hàn Thước ôm eo một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô ta có gương mặt rất đẹp, đôi mắt to tròn nhìn rất vô tư, đôi môi nhỏ nhắn, sóng mũi cao cao. Cô gái nhỏ gật đầu, mỉm cười với cô.
"Xin chào! Tôi là Jerry! Là..."
"Cô ấy là người mà sau này sẽ kết hôn với tôi."
Tiêu Yến khó khăn kéo ra một nụ cười gượng gạo.
"Tôi... tôi là Tiêu Yến. Là... giúp việc của cậu Hàn."
Câu nói thốt ra, trái tim cô đau âm ỉ. Vốn đã nói là sẽ không yêu anh nữa, nhưng sao bây giờ... vẫn cứ thấy đau.
Tiêu Yến cúi đầu, trầm ngâm không nói. Jerry nhìn Hàn Thước, biểu cảm không biết phải nói gì. Cuối cùng vẫn là im lặng.
"Từ hôm nay cô ấy sẽ ở lại đây! Cô phục vụ cô ấy cho tốt."
"Tôi hiểu."
Hàn Thước nắm tay Jerry đi lên tầng. Cô nhìn theo bước chân hai người, đôi mắt u sầu lại rơi lệ. Đưa tay lên lau nước mắt, tự dặn lòng thôi phải tập quên đi. Có một loại duyên phận mà người ta gọi đó là nghiệt duyên. Chính là hai người đã định sẵn không thuộc về nhau, nhưng thiên ý vẫn cứ để hai người ở bên cạnh nhau, mục đích chính là để dày vò nhau. Tiêu Yến và Hàn Thước chính là như thế.
"Ha... vậy cũng tốt."
Tìm được người mới, anh sẽ mau chóng li hôn với cô. Cô sẽ sớm được tự do để bắt đầu lại cuộc sống mới. Như vậy thật tốt.
Tốt cho anh.
Tốt cho cô.
Tốt cho cả hai người.
Hàn Thước đưa Jerry lên phòng dành cho khách. Anh liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh lẽo cất giọng cảnh cáo cô.
"Em tốt nhất nên yên phận, đừng gây rắc rối cho anh. Nếu không anh sẽ trả em về cho anh cả."
"Xì! Lúc nào cũng lấy anh cả ra hù doạ em."
"Hừm... cũng chỉ có anh ấy mới trị được con nhóc cứng đầu như em."
"Hừm. Anh hai! Anh làm vậy hình như có chút tàn nhẫn. Lúc nãy...em thấy chị ấy có vẻ rất đau lòng."
"Im đi."
Hàn Thước nhíu mày, gương mặt lạnh lùng đi ra khỏi phòng. Bước xuống tầng, đôi mắt dừng lại ở gian bếp. Bóng người nhỏ nhắn đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Tiêu Yến ngước lên nhìn, lại bắt gặp ánh mắt của Hàn Thước. Cô quay sang chỗ khác, ấp úng nói với anh.
"Bữa tối đã xong rồi. Hai người...có thể ăn."
Đôi chân dài thẳng tắp sải bước đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống. Jerry cũng từ trên tầng đi vào. Cô nhanh nhẹn bày biện mọi thứ lên bàn.
"Cảm ơn chị!"
"Không có gì. Hàn... Cậu Hàn, tôi có thể ra ngoài một lát không?"
"Đi đâu?"
"Tôi... Tôi có hẹn với vài người bạn."
"Về trước mười giờ."
"Cảm ơn anh. Hai người ăn xong cứ để đó, tôi trở về sẽ dọn dẹp sau."
"Ừm!"
Được sự cho phép của anh, cô vào phòng thay đồ rồi thoa một ít son. Nhìn mình trong gương với bộ váy xanh nhạt, mái tóc đen xoã dài, đôi môi đỏ mọng, Tiêu Yến khẽ cười. Cô... thật khác.
Rời khỏi căn biệt thự sa hoa, cô lặng lẽ đi về phía trước. Cô không biết phải đi đâu, cứ lang thang mãi trên con đường heo hắt lành lạnh. Phố đêm tấp nập người qua lại, vài cặp tình nhân nhỏ nắm tay nhau đi dạo trên vỉa hè. Nhìn họ thật hạnh phúc. Cô ước mình cũng có được một tình yêu đơn giản như thế mà cũng không được.
Bước chân lang thang dừng lại ở một quán nhậu quen đường, đã lâu rồi cô không được say. Thôi thì hôm nay rộng lượng với bản thân mình một chút, say một lần để quên đi những đau khổ của đời người.
Cô bước vào quán, tự thưởng cho mình một đĩa thịt hung khói, vài lon bia. Thôi thì đêm nay ta cứ say để quên hết sự đời.
Ấy nhưng mà cô uống không được giỏi lắm, chỉ mới được ba lon mà gương mặt đã đỏ lên. Cô gái nhỏ ngồi đó, ánh mắt mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh.
"Ợ...Đây...là đâu vậy?"
Say!
Tiêu Yến say rồi!
Cô ngồi đó, không nói không cười, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt. Cậu chủ quán trẻ tuổi thấy cô như thế thì có chút lo lắng.
"Cô gì ơi! Cô có sao không?"
"Không sao!"
"Cô say rồi. Cho tôi mượn điện thoại, tôi gọi người thân của cô tới đón."
"Tôi... không có người thân!"
Nói xong rồi, cô ngồi khóc ngon lành trước ánh mắt vô tội của chủ quán. Anh ta không có làm gì cô cả, mọi người làm ơn đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh ta có được không?
Vừa hay lúc đó, Văn Thành bước vào, nhìn thấy một màn này, anh ta ngạc nhiên đến nỗi không dám tin. Người đó, cô gái đó... chẳng phải là mèo cưng của tổng giám đốc nhà anh sao? Ui trời ơi! Hàn tổng nhà anh đâu rồi, sao lại để cô ấy làm loạn ở đây?
Văn Thành bước về phía trước, cúi đầu với anh chủ quán tốt bụng.
"Ngại quá, cô ấy là người quen của tôi. Xin lỗi đã gây phiền phức cho anh."
"Không có gì. Cô ấy say rồi, cậu đưa cô ấy về đi!"
"Vâng!"
Chủ quán gật đầu rồi rời đi.
Văn Thành nghiêng người, khoé miệng giật giật nhìn Tiêu Yến.
"Mợ chủ, sao...sao mợ lại ở đây?"
"Anh...là ai?"
"Mợ say tới lú lẫn rồi hả? Tôi là Văn Thành, trợ lý của Hàn tổng, chồng của mợ ấy!"
"Chồng tôi? Tôi...có chồng khi nào vậy?"
Xong rồi xong rồi. Tổng giám đốc của anh mà nghe được câu này chắc sẽ giết cô ấy chết mất.
"Mợ mợ! Chồng của mợ là Hàn Thước, Hàn Thước đó mợ nhớ không?"
"Hàn Thước...là tên khốn kiếp nào? Bà đây không thèm làm vợ của hắn!"
Văn Thành xém chút là vỗ tay cười lớn. Gọi cho tổng giám đốc của anh đến đây, chắc chắn sẽ có kịch vui để hóng hớt.
Nghĩ là làm, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thước.
"Chuyện gì?"
"Hàn tổng! Vợ anh say rồi, đang làm loạn ở đây nè!"