Mèo Con Của Ông Trùm Mafia

Chương 52: Tranh Hằng




Diệp Ly hẹn gặp Tranh Hằng ở một quán cà phê ngoài trường hợp, cô ấy vừa thấy cô đã lao đến ôm chầm lấy.

Diệp Ly ghét bỏ đẩy cô ấy ra, đoạn cười cười: "Cậu uống gì? Vẫn trà sữa như cũ?"

Cô bạn nháy nháy mắt, biểu tình như thể 'Cậu biết rõ mà'. Cô cười nhẹ, đi đến quầy gọi đồ uống, chốc lát sau liền đến ghế ngồi.

Vừa ngồi xuống, Tranh Hằng đã chờ không nổi mà gấp gáp nói: "Lâu không gặp, cậu đi phẫu thuật về à?"

Diệp Ly buồn cười: "Nói nhăng nói cuội gì thế?"

"Ui ui, nhìn khuôn mặt hồng hào căng bóng, tràn trề collagen kia đi, tớ ghen tị! Nói mau, cậu đi tiêm filter ở đâu hả? Trông tự nhiên quá, giới thiệu cho tớ với!" Tranh Hằng xuýt xoa.

"Bà cô của tôi ơi, tớ lừa cậu làm gì?"

Cô nàng híp mắt nhìn cô, ra chiều nghi ngờ: "Thật không đó?"

Dứt lời liền vươn người, véo cái mạnh lên má cô, nhanh như chớp chuyển hướng bóp nhẹ mũi cô.

Diệp Ly bị véo đau muốn chết, ấm ức hỏi: "Điên hả?"

Tranh Hằng gật gù: "Điên, muốn điên rồi nè! Cha mạ ới, cậu không tiêm, không phẫu thuật, thế quái nào lại vịt hóa thiên nga thế này?"

"...Chắc là...do tăng cân?" Cô không chắc chắn tự hỏi.

Tranh Hằng quan sát một hồi, đưa ra kết luận: "Ừm, một nửa thôi, phần còn lại ở khí chất. Khí chất cậu bây giờ, nói sao nhỉ, kiêu sa lạnh lùng như công chúa! Quá đẹp bạn hiền ơi!"

"...Cảm ơn."

Tranh Hằng cười hì hì: "Lúc trước tớ đã từng nói mà, cậu chỉ cần tăng cân, chú ý chăm sóc bản thân một tí thì tuyệt đối là nữ thần của nữ thần. Dáng người lại tốt như thế, chậc chậc!"

Cô bạn tà tà nói, ánh mắt như có như không lướt trên đường cong lả lướt của cô, tựa như kẻ biến thái.

"...Lưu manh!" Diệp Ly nghẹn mãi, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được hai chữ.

Mắng xong, anh trai phục vụ cũng vừa đưa đồ uống ra. Ánh mắt anh ta kìm lòng không đặng mà len lén liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệp Ly, hai má ửng đỏ.

Diệp Ly là một kẻ không rành về chuyện nam nữ, người nào đó vẫn là lần đầu tiên, sau này còn có thể là người cuối cùng. Tranh Hằng thì càng hơn thế, là một trạch nữ hàng ngày ở lì trong nhà.

Thế nên lúc anh trai phục vụ dơ điện thoại ra, cô ấy còn lanh lẹn chỉ Diệp Ly: "Bạn yêu, thanh toán cho người ta đi."

Diệp Ly cũng gật đầu, toan móc điện thoại ra để chuyển khoản thì bị anh ta giữ tay lại.

Diệp Ly nhíu mày, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi bàn tay anh ta, nghe cậu trai trẻ lắp bắp: "Cái kia...không...không cần thanh toán ngay bây giờ ạ...ạ..."

"Ừm, vậy có chuyện gì?"

"...."

Anh ta mắc cỡ sắp chết đến nơi, lần đầu tiên đi xin info người ta, chưa gì đã fail. Dũng khí hiếm hoi bị cạn sạch, ánh mắt cô nàng xinh đẹp đó còn lạnh lùng như thế, anh ta không dám hó he gì, chỉ đành lắc đầu: "Không, không...Quý khách uống nước vui vẻ, chúc ngon miệng!" Nói rồi ôm lấy trái tim bé nhỏ bị tổn thương chạy biến đi.

Tranh Hằng ngơ ngác nhìn cô, Diệp Ly cũng chẳng hiểu mô tê gì, nhún vai với cô ấy.

Diệp Ly không có bạn, Tranh Hằng là người bạn hiếm hoi, à không, phải là duy nhất.

Nhân duyên hai người cũng rất thần kì, một lần cô bạn trạch nữ này đi ra ngoài không may gặp người xấu, Diệp Ly vô tình đi ngang qua cũng bị đám người đó nhắm trúng, thế là hai người tương kế tựu kế, thành công trốn thoát. Sau đó cũng xem như có qua lại, mấy lần nghèo rớt mùng tơi đến nhà cô ấy ăn chực. Không biết thế nào, ở bên nhau lâu như vậy, hai người không bao giờ tự xưng là bạn thân, mối quan hệ đó không chỉ gói gọn ở chữ bạn là đủ. Đều là hai con người cô đơn, nói chuyện hợp ý, lúc cần thì không biết ra sao, nhất định sẽ giúp đỡ người kia. E là gia đình cũng chưa chắc được như thế.

Dăm ba đôi câu, Diệp Ly đã tóm gọn lại tình hình máu chó gần đây của mình cho cô ấy.

Tranh Hằng cảm thán: "Thì ra còn có vụ này à?"

"Cậu tin?"

Cô nàng là người đam mê công nghệ, yêu thích tính toán, đối với vấn đề tâm linh chính là không thấy, không quan tâm, không phận sự.

Tranh Hằng đẩy mắt kính dày cộp, liếc cô: "Xùy, dạo gần đây công việc bất ổn nên tớ đã đi xem bói, người đó nói là vì sao thủy nghịch hành ở cung Song tử nên tớ bị ảnh hưởng rất nhiều. Ngẫm lại thì thấy đúng thật."

"Cho nên rốt cuộc hai mươi năm cuộc đời tớ đã bỏ lỡ cái gì vậy? Cái sự kiện kia của cậu, theo như tớ được biết thì đều do vũ trụ đó, vũ trụ cho cậu cơ hội đổi đời rồi." Tranh Hằng cảm khái.

"Coi như vậy đi. Mà đại thần máy tính cũng thất nghiệp à?" Diệp Ly cười trêu cô ấy.

"Đừng nói nữa, tớ làm gì có năng lực đó."

"Haha cậu cũng biết khiêm tốn à? Quên hỏi, cậu làm sao tra ra được mấy thông tin kia của Lâm Bình vậy?"

Cái gì mà ảnh nu*e, cái gì mà giao dịch đen, rồi còn thuê người lái xe tông cô nữa. Thật sự kinh tởm!

"Thì có người gửi cho tớ, không phải cậu à?" Uống một ngụm trà sữa, Tranh Hằng vô tư hỏi.

"Hả?" Cô sửng sốt.

"...Không phải thật?"

"Nếu tớ mà biết thì tớ cần cậu giúp sao?" Diệp Ly nhướn mày.

"Cũng đúng, tớ tưởng cậu không có acc clone để phốt người ta nên mới phải nhờ tớ."

"..." Logic quỷ quái gì vậy?

"Giờ mới để ý, email đó là không phải tên của cậu. Nó là tiếng nước ngoài. Ừm...là gì nhỉ? Ri...ri...ri...RICHARD!"

"Richard? Đàn ông?" Diệp Ly khẽ nhíu, trong lòng không khỏi liên tưởng đến điều gì đó.

Tác phong kín kẽ, làm việc tốt không lưu danh, còn biết tường tận về cô, lẽ nào là Trình lão đại?

"Ôi, sao lại cười ngọt rồi? Người quen của cậu? Hay là người đàn ông đó?"

Diệp Ly chỉ kể cô được một tên công tử nhà giàu đẹp trai cho mượn tiền, còn cho cô chỗ ở, những chi tiết như tình nhân rồi hắc đạo cô đều lược bỏ, chỉ sợ dọa Tranh Hằng.

"Ừm, là anh ấy."

"Đậu, cậu vớ được người đàn ông này ở đâu? Xin địa chỉ để tớ order, NGAY VÀ LUÔN!"

Diệp Ly buồn cười, chỉ lắc lắc đầu.

Bầu không khí thoải mái, Tranh Hằng bắt đầu nhỏ giọng:

"Nói thật, quãng thời gian không liên lạc được với cậu, tớ đã đi đến nhà cậu. Người đàn bà đó thấy tớ thì bắt đầu mắng cậu bất lương, chỉ  tổ rước họa, tớ lại đến quán ăn cậu đang làm, người ta nói cậu sớm đã nghỉ việc. Nhưng tớ không bỏ cuộc, kiên trì đến nhà và mấy nơi cậu hay đi qua để tìm."

"...Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn gì chứ, tớ sợ người ta giết cậu giấu xác ở đâu đó thôi."

"..."

"Ba tháng, tớ hack tất cả các hệ thống camera ở trên đường cậu đi làm, phát hiện cậu bị tai nạn. Tớ chạy đến bệnh viện, bác sĩ ở đó nói cậu đã chạy trốn. Lúc đó, tớ rất rất bất lực. Thế nhưng bất ngờ một người đàn ông lạ mặt đã nói với tớ, cậu an toàn, cậu đang sống tốt. Tớ yên tâm, không tìm cậu nữa."

Diệp Ly chăm chăm nhìn cô ấy, tim rung lên.

"Cảm ơn, và cũng xin lỗi cậu...Đáng ra tớ nên liên lạc với cậu sớm hơn."

"Không sao, nhưng không ngờ cậu vẫn còn nhớ số điện thoại tớ đấy!" Cô nàng cười, thấy ánh mắt người đối diện long lanh thì cố lảng sang chuyện khác.

Diệp Ly cúi mặt xuống: "Thật ra, tớ đã từng liên lạc với cậu, một lần."

"Hả?" Đến lượt Tranh Hằng bất ngờ.

"Nhưng tớ sợ..." Sợ cô đối với cô ấy chỉ là người qua đường, kẻ ăn mày xin vài bữa cơm. Từ bé đến lớn chưa từng được người ta trân trọng khiến cô luôn cảm giác mình đơn độc, là linh hồn lang thang không chốn dừng chân. Kẻ gặp kẻ ghét, người gặp người đuổi, cô là điềm xui của họ. Ba mẹ cũng thế, Lâm gia cũng vậy.

"Tớ hiểu, không sao."

Nắm lấy tay cô, Tranh Hằng nhẹ nhàng nói.

Tớ hiểu, nên hi vọng cậu đừng buồn.

Tớ hiểu, nên cậu không cần phải khóc.

Tớ hiểu, nên tớ nguyện xem cậu là gia đình.

Hai người ôm lấy nhau, lặng lẽ khóc, lặng lẽ ghi nhớ.