Mèo Con Của Ông Trùm Mafia

Chương 37: Cây bạch dương (15)




Hắn nhận khăn tay từ Kim Văn, lau vết máu bắn lên mặt mình, sau đó ném khăn vào thùng rác gần đó:

"Bắt ông ta đến Xích lao chăm sóc đặc biệt, thu gom hết những thứ trong căn phòng này, sau đó để cả thế giới biết ông ta và Thủ tướng chính phủ đã cấu kết với nhau như thế nào."

"Vâng ạ." Kim Văn liếc nhìn người đàn ông đang ôm hai mắt kêu rên.

Đám người chuẩn bị rời đi thì ông ta đột nhiên hét lên the thé: "Tôi là chủ nhân của vật thí nghiệm A, con nhỏ đó chỉ có ở trong tay chúng tôi mới an toàn. Chỉ cần bất kỳ ai kích hoạt chip thì nó sẽ bị hủy hoại."

Kim Văn nhịn không được tung một cú vào ngực Lâm Trí:

"Mẹ kiếp 'vật thí nghiệm' mả cha mày! Cô ấy là con người, 'chip chip' cái mẹ gì?"

Trình Khắc Ngật cũng quay đầu nhìn ông ta: "Tôi có thể móc tim ông ra làm quà tặng cho con gái ông đấy, tin không?"

"Má nó! Thằng ch*! Thủ tướng sẽ không tha cho mày!"

"Mày cứ đợi mà xem." Ông ta nở nụ cười ranh mãnh, miệng nói hàm hồ.

Khuôn mặt đắc thắng đắc lợi như thể cho dù sắp lìa đời, ông ta vẫn nắm chắc kết thúc trong lòng bàn tay.

Đèn trong phòng thí nghiệm sớm đã bị bắn hỏng, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chen chúc chiếu vào, chạm nhẹ lên sườn mặt cứng rắn âm hiểm của hắn.

Nháy mắt, đôi đồng tử xanh lam nhìn chòng chọc Lâm Trí, đồng thời ra lệnh:

"Liên lạc cho Diệp Ly."

Kim Văn cũng biết có lẽ tình hình không ổn, anh ta vội vàng đáp, đồng thời an ủi: "Vâng ạ, lão đại đừng lo, chúng ta đã bố trí 3 vệ sĩ bên cạnh cô ấy rồi."

"Đừng có nhiều lời." Hắn nhíu mày quát tháo, đôi chân dài sải bước nhanh ra xe.

Xe đã chạy được một quãng đường, thế nhưng từ lúc lên xe cho tới bây giờ, chưa ai dám hó he câu từ gì. Trong xe im phăng phắc, khí lạnh từ một góc rộng phía sau như bão tuyết, ngâm tất cả mọi người vào hầm băng.

Lông mày Trình Khắc Ngật nhíu chặt, Trình gia biết đó là dấu hiệu cho thấy hắn sâp nổi bão.

Hắn vặn chiếc nhẫn kim cương xanh, ấy là đại ý hắn đang muốn huy động tất cả người của mình, sẵn sàng lao đến hỗ trợ. Lần trước ở Kuwait, hắn cũng đã xoay nhẫn để cấp báo cho tổng bộ Trình gia ở Ý, từ đấy thông báo cho các thuộc hạ ở các thành phố, các nước gần Kuwait đến thực hiện nhiệm vụ cấp SSS. Bởi vì thế dòng người nườm nượp như kiến chạy tán loạn trong chảo cuối cùng cũng được sơ tán.

Trình Khắc Ngật rất ít khi giao nhiệm vụ cấp SSS. Lần này là lần thứ 4, bởi vì một cô gái.

Tứ trụ Trình gia âm thầm hít một hơi, ba người còn lại thì còn đỡ, riêng tâm tình Cố Trì thì rối như tơ vò.

Kim Văn bẩm báo với hắn:

"Lão đại, không bắt máy ạ."

Lông mày người đàn ông nhíu càng chặt:

"Gọi lại lần nữa."

"Vâng."

Tiếng tít tít như lưỡi dao tử thần kề bên cổ, Kim Văn cảm tưởng như chiếc xe này đang đưa họ đến địa ngục vậy.

Anh ta cắn môi nói: "Lão đại, vẫn không bắt máy ạ."

Kim Văn thậm chí còn không dám nhìn biểu hiện của hắn. Chuyến này Diệp Ly xảy ra chuyện, cô sẽ được khoan hồng dung thứ, anh ta và Trình gia sẽ bị liên lụy không ít; cô an toàn không sứt mẻ gì, lão đại chắc chắn sẽ không tha cho cô, anh ta cũng sẽ bị đem ra xét xử.

Rốt cuộc, Kim Văn được lợi gì trong chuyện "tình" này? Anh ta hoang mang nghĩ.

"Tăng tốc độ."

Đột nhiên, giọng nói âm trầm lạnh lùng vang lên, khiến Hạch Sâm đang lái xe không nhịn được run run tay.

Anh ta không có gan nói, tốc độ xe của bọn họ luôn ở trạng thái max và chưa từng giảm.

Không ai hiểu rõ cảm xúc của Trình Khắc Ngật lúc này, ngay cả hắn cũng không.

Hắn tin dù cô có chạy khắp năm châu bốn bể, bằng năng lực của mình thì hắn cũng sẽ tìm ra được cô thôi, tuy rằng sẽ hơi lâu một chút. Bất quá hắn không tin cô sẽ không bị thương, da thịt cô mịn màng trắng hồng, bình thường hắn véo nhẹ một cái cũng ửng đỏ. Mấy vết sẹo lần trước khó lắm mới trị được, bây giờ lại có thêm nữa, cô ấy chịu được sao? Không phải nói con gái thường rất chú trọng vẻ bề ngoài của mình à?

Càng nghĩ, tâm tình hắn càng bực dọc không yên, trái tim như bị khoét một lỗ sâu hoắm. Không có máu chảy, nhưng đau.

****

Diệp Ly ngâm mình cả chiều ở thư viện, lúc cô mở điện thoại lên thì thấy hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ Kim Văn, trong lòng biết chắc chắn có chuyện. Cô cắn cắn môi, muốn gọi lại cho anh ta thì bỗng nhiên 'rụp' một cái.

Điện thoại hết pin, tắt nguồn rồi!

Diệp Ly âm thầm kêu thôi xong, cô ba chân bốn cẳng chạy về phía xe đã trực chờ sẵn, giục tài xế:

"Nhanh lên một chút, Ngật chuẩn bị làm thịt tôi rồi."

Tài xế nghe vậy thì giật mình, lập tức gật đầu rồi phóng như bay.

Ba vệ sĩ ở xe đằng sau cũng hú hồn:

"Má nó! Đang yên đang lành, còn độ tan tầm, xe cộ nhúc nha nhúc nhích như dòi mà cậu ta dám chở chị dâu với tốc độ đó hả?"

"Cậu ta chán sống rồi!"

Người còn lại không lên tiếng, vì anh ta đã nhận được tín hiệu từ Tổng bộ.

"Bro, có chuyện thật rồi." Người đó buông điện thoại xuống, cả người thả lỏng như chỉ trực chờ cái chết.

"Đậu, gáy nhanh!!!!" Một người sốt ruột hét.

"...Lão đại phát nhiệm vụ cấp SSS."

"Hả? Nhiệm vụ là gì? Ở đâu?"

"Trời ơi nhiệm vụ cấp SSS lần trước tôi không được tham gia nên đang tiếc hùi hụi đây, hahaa đúng là ông trời có mắt mà."

Người đàn ông nọ liếc nhìn hai đồng đội của mình: "Nhiệm vụ là..."

Cả hai người còn lại mở to mắt trông chờ, cố kìm nén sự hưng phấn.

"...Tìm chị dâu."

"..."

"..."

Người đàn ông đó cố tỏ vẻ thoải mái: "Ông trời đúng là có mắt, nhỉ?"

"..."

****

Về đến biệt thự Trình gia đã là chuyện của ba mươi phút sau đó.

Diệp Ly lật đa lật đật chạy biến vào, khi thấy hai hàng người hầu đang đứng ngoài cổng thì lập tức vui buồn lẫn lộn.

Vui vì điều đó chứng tỏ chủ nhân của nó đã trở về.

Buồn vì hắn chắc chắn sẽ phạt cô một trận nên thân. Cô - Lưu Diệp Ly, thế mà dám cúp máy của Trình lão đại. Ờ thật ra là của Kim Văn, nhưng tới hàng trăm cuộc gọi thì chắc chắn là chủ ý của hắn rồi.

Đám người thấy cô thì rõ ràng sửng sốt, sau đó đồng loạt cúi chào:

"Chào chị dâu ạ."

Diệp Ly ngại ngùng lạch bạch chạy vào trong, quản gia thấy cô thì cũng có phản ứng tương tự, cực kỳ sửng sốt.

"Cô chủ?"

"Dạ, Ngật về chưa à bác?"

Quản gia lau mồ hôi lạnh, thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nói:

"Dạ lão đại chưa trở về ạ."

Tâm trạng cao hứng lập tức tụt dốc không phanh, Diệp Ly bĩu môi, đột nhiên nảy sinh ấm ức vô cớ.

Đi cả ngày luôn là thế nào? Cũng không báo cho cô một tiếng.

Quản gia thấy vẻ mặt của cô thì cung kính nói tiếp:

"Nhưng ngài ấy đang trên đường về rồi ạ."

"Thật sao?"

Cô gái nào đó nháy mắt vui vẻ trở lại.

Ước chừng vài phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ma sát mạnh với làn đường, tất cả đèn cũng đột ngột bừng sáng.

Diệp Ly nhảy cẫng lên từ ghế sofa chạy ào ra.

Cô vừa ra đến cổng thì đã thấy người đàn ông bước xuống xe, mặt mày lạnh tanh.

Diệp Ly ấm ức muốn chết, còn nghĩ hắn là vì giận cô không chịu bắt máy.

Nào ngờ Trình Khắc Ngật bắn ánh mắt chết chóc về phía cô, toàn thân tỏa ra sát khí cuồn cuộn, súng bên hông cũng rút ra, hắn bây giờ tựa như một con thú vô nhân tính.

Mà đối tượng con mồi của nó chính là cô.

Diệp Ly cũng không biết vào khắc đó cô đã ăn phải cái gì, lại đưa ra quyết định, chạy!

Chạy thoát khỏi nòng súng đó!

Cô vốn dĩ muốn nhào vào lòng hắn, giữa đường ai biết hắn nổi cơn điên gì. Cô phanh gấp, vội quay người chạy thẳng vào nhà.

Trình lão đại cực kỳ tức giận, ngực phập phồng, đôi chân dài nghịch thiên sải bước đuổi theo.

Rất nhanh đã bắt được cánh tay trắng mịn, đồng tử xanh lam ngùn ngụt lửa khí:

"Con mẹ nó! Em chạy cái gì?"