Mèo Con Của Ông Trùm Mafia

Chương 29: Cây bạch dương (7)




"Lão đại...đổi tính rồi à?" Giọng điệu hoang mang nghi ngờ, có phần bồn chồn không yên.

"Cậu cảm thấy thế nào thì chính là thế đó." Hạch Sâm nhún vai đáp.

"..."Rốt cuộc là ba tháng anh ta rời đi đã xảy ra chuyện quái gì vậy?

...----------------...

"Lão đại, Lưu...chị dâu đâu ạ? Hôm nay cô ấy không cần đến trường, vậy có tập bắn theo lịch không?" Hạch Sâm e dè hướng người đàn ông đang tao nhã ăn sáng, vô cùng thắc mắc hỏi.

"Hôm nay nghỉ, bù sau." Trình Khắc Ngật thong thả trả lời.

Diệp Ly đang tung tăng chạy đến phòng ăn cũng vì câu nói đó mà khựng lại, rất rất không vừa lòng, chân nhỏ giậm xuống sàn, ấm ức nhìn tên ác ma "lòng dạ ác độc".

Hạch Sâm vội "vâng" một tiếng, sau đó bắt đầu bình thản ăn sáng. Nom bên ngoài vậy thôi, không ai biết trong lòng anh ta sớm đã bị sự nghi vấn Lưu Diệp Ly đang ở đâu quấy đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Thậm chí Hạch Sâm còn có suy nghĩ, nếu lần này cô ta lại đột ngột xuất hiện một lần nữa, anh ta sẽ chân thành bái cô làm sư phụ.

Kim Văn và Bảo Điện cũng không khác là mấy. Người gì mà hành tung như ma như quỷ, bất ngờ xuất hiện, rồi lại biến mất không ai hay. Cả ba bất giác rùng mình một cái!

Càng đừng nói đến Cố Trì, vẻ mặt anh ta hiển nhiên ngu ngơ, cực kì Trì độn.

"Chị dâu?"

Cố Trì sửng sốt lặp lại, thế nhưng chẳng ai rảnh hơi để đáp trả anh ta cả. Cố Trì đáng thương chép miệng, cảm thấy Trình gia điên rồi.

"Meo~meo~" Bé mèo bỗng dưng kêu lên, âm sắc mềm mại nũng nịu.

Nó đang trả lời anh ta sao? Đúng là không uổng công anh ta cưu mang nó mà.

Cố Trì nở nụ cười của người cha, sau đó rất nhanh liền trơ mắt nhìn cục bông trắng tròn tròn nằm bẹp dưới chân lão đại, hai mắt long lanh cầu bế.

"..." Thì ra là muốn lão đại ôm, đồ phản bội! Cố Trì tim đau như cắt trừng mắt với mèo con, tự khóc thương cho số phận của mình trong lòng mọi người.

Không chỉ dừng lại ở đó, anh ta còn thấy lão đại cười, con mẹ nó còn vô cùng, vô cùng dịu dàng! Ôm? Cho uống sữa? Vuốt lông?

Trời đất trong mắt Cố Trì đã sụp đổ rồi!!!!

Anh ta bàng hoàng, muốn quay sang chia sẻ cảm xúc với anh em chí cốt, nào ngờ người nào người nấy tỉnh bơ, dáng vẻ hiển nhiên đã quá quen.

...----------------...

Ăn sáng xong, Trình lão đại mang tiểu tình nhân về thư phòng, không quên căn dặn:

"Hôm nay mở buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, Hạch Sâm."

"Vâng, thuộc hạ nhớ rồi ạ." Lão đại ném Trình thị cho anh ta, Hạch Sâm nhớ rõ.

"Cố Trì, hai ngày nữa xuất phát đến biển Maldives."

"..."

Hắn nhíu mày nhìn Cố Trì, ánh mắt lạnh căm, sau đó xoay người rời đi không lưu luyến.

"Nè, Trì độn. Ngốc rồi à?" Bảo Điện cười ha hả đấm một cú lên ngực anh ta.

"...Đệch!"

Xoa xoa vết thương trước ngực, anh ta hỏi: "Lão đại? Với con mèo đó?"

"Con mèo đó là thú cưng của chị dâu." Kim Văn thành thật đáp.

"Đậu? Cô ả nào thế? Ngại sống à?"

Kim Văn nhún vai, rời khỏi bàn ăn. Hạch Sâm và Bảo Điện cũng rủ rượt đi, Cố Trì một lần nữa bị bơ.

"..." Ích ciu sờ mi?

...----------------...

Trong căn phòng làm việc, đằng sau bàn làm việc rộng lớn là giá sách với từng dãy xếp chồng, bạt ngàn từ sách kinh tế đến chính trị.

Trình Khắc Ngật đặt cục bông nhỏ lên tấm thảm mềm đối diện bàn làm việc, xoa xoa bộ lông mềm mại.

Mèo con 'meo~' một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống thảm.

Hắn cười nhẹ, khẽ nựng chiếc cằm nhỏ, đoạn liền đi về giá sách lấy một cuốn rất dày.

Nhìn thấy tên sách là "The plant", Diệp Ly lập tức hào hứng, cô dơ móng vuốt, cẩn trọng mở sách ra.

Hắn cũng không nói gì nữa, chỉ xoa quả bóng tròn một cái rồi tiến đến bàn làm việc.

Rất lâu sau khi Kim Văn đi vào báo cáo, cảnh tượng đó đập thẳng vào mắt anh ta, khiến người được mệnh danh là thích ứng nhanh nhất tứ trụ cũng không nhịn được giật giật khóe môi.

Con mèo nhỏ đó rất chăm chú, lông mày nhăn nhúm, môi mím lại nghiêm túc, hai mắt mở to chăm chú nhìn, đôi khi còn mông lung suy nghĩ.

"..."

"Còn vấn đề?" Gập lại bản tài liệu, hắn cau mày hỏi.

Kim Văn vội lắc đầu như trống bởi, sau đó anh ta bỗng nhiên nghe lão đại âm dương oán khí nói:

"Aspettare." (Chờ đã)

Sao lại nói tiếng Ý? Goát?

Tuy thắc mắc nhưng tính tình lão đại nhà mình khó nắm bắt thế nên anh ta cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nhanh như chớp đáp lại:

"Sì?" (Vâng?)

"D'ora in poi, la proteggerai a scuola." (Từ bây giờ, cậu đi theo bảo vệ cô ấy ở trường.)

"Suo?" (Cô ấy?)

"Tua cognata." (Chị dâu cậu.)

"Sì." (Vâng ạ)

"Qualsiasi ragazza di nome Lam Binh si avvicina a lei, fammi sapere." (Bất cứ cô gái nào tên Lâm Bình tiếp cận chị dâu cậu, báo cho tôi.)

"Sì."

"Non mi aspetto che il mio tesoro si ferisca facilmente." (Tôi không hi vọng bảo bối của mình bị khi dễ.)

Hắn chậm rãi nói, nghiêm túc nhìn anh ta.

Ngay lập tức Kim Văn biết, tiếng chị dâu này e rằng phải gọi cả đời. Anh ta mất ba giây thất thần, sau đó mỉm cười nói:

"Si signore." (Tuân lệnh.)

Trình Khắc Ngật gật đầu, phất tay. Anh ta cúi đầu, đoạn liền quay người. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt tò mò của con mèo nhỏ thì cũng vui vẻ cười lại với nó. Nghĩ đây là thú cưng của chị dâu, nụ cười của anh ta càng thêm sâu, thậm chí còn làm khẩu hình miệng 'tạm biệt'.

"..." Thần kinh!