Diệp Ly không biết mình đã ngủ bao lâu, đến khi tỉnh dậy trời đã tối om.
Cô xoa xoa mắt, liếc nhìn xung quanh căn phòng, là căn biệt thự quen thuộc.
Diệp Ly vươn vai một cái, xuống giường đi ra ngoài. Kể ra lần này ở Kuwait, cô ở trạng thái con người khá lâu, ít nhất là nhiều hơn so với ở Thái Lan.
Tuy là vậy, cô thật sự rất hiếm gặp mọi người. Nguyên nhân có thể là gì khác ngoài việc hết ăn rồi lại ngủ đây? Đã vậy đành thôi, ấy thế mà cái tên ác ma nào đó lúc nào cũng nổi thú tính, đòi hỏi quá độ, hở ra rảnh rỗi không có việc gì làm là lại lôi cô lên giường chơi xếp hình.
Đến ba thuộc hạ thân cận của hắn cô cũng rất ít khi nhìn thấy chứ đừng nói người giúp việc hay vệ sĩ.
Thế nên lúc vừa mở cửa, bị ánh nhìn chòng chọc của ba người đàn ông có phần xa lạ, cô sửng sốt hồi lâu.
Kỳ lạ nhất là chẳng ai hó he gì, Diệp Ly bất đắc dĩ hỏi: "Có chuyện gì?"
Bảo Điện mặt mày âm trầm nhìn cô: "Hỏi cô chút việc."
Sắc mặt hai người bên cạnh cũng rất nặng nề.
Cô nhíu mày, bước xuống cầu thang, đi vào phòng bếp lục lọi tủ lạnh. Sau khi tìm được một hộp dâu tây thì ung dung đem ra, ngồi xuống ghế sofa, tiện tay bật một kênh tin tức, bấy giờ mới nói tiếp:
"Trình bày đi."
Phong thái y hệt một tiểu nữ vương.
Mí mắt Hạch Sâm, Kim Văn và Bảo Điện điên cuồng giật. Kim Văn rót cho mình một ly trà, cố làm ra vẻ trấn tĩnh:
"Cô Lưu, cô là tiểu thư nhà nào? Ở đâu?"
Diệp Ly tùy ý đáp: "Lưu gia ở Nam Cực."
"..."
"Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?" Hạch Sâm hỏi.
"Không biết, tôi không có giấy khai sinh."
"..." Lí do không thể qua quýt hơn!
"Cô...là chủ của con mèo mập kia?" Bảo Điện giải bày sự bồn chồn từ sớm giờ của mình.
"Tôi là con mèo đó. Mà khoan, anh nói ai mập?"
Không có ai trả lời, vì họ đang rất bất mãn, bất mãn cô nói dối. Căn bản đám người chẳng ai tin lời cô. Hỏi cô cũng bằng thừa, bọn họ chưa nhận lệnh lão đại nên không thể tra hỏi lung tung, điều tra tầm bậy, nếu hắn biết được thì không chỉ đơn giản là một chuyến rong chơi ở Xích lao đâu.
Diệp Ly buồn chán đổi kênh, đôi chân dài trắng nõn vắt chéo: "Any question?" (Còn câu hỏi nào nữa không?)
Nháy mắt đám người bị cô làm cho sa sầm mặt. Cái phát âm tiếng anh sứt sẹo đó thì có thể là tiểu thư nhà nào chứ?
"Diệp tiểu thư, cô là gì của lão đại?" Hạch Sâm không thể không hỏi thêm.
"Tình nhân, có vấn đề gì sao?" Diệp Ly cũng chẳng giấu giếm, đáp thẳng thừng, còn hỏi vặn lại.
"..." CÓ! CỰC KỲ CÓ VẤN ĐỀ!
Bất quá lời này họ không dám nói ra, mỗi người giữ trong lòng một suy tính riêng.
Thấy cả ba người đang chìm trong thế giới nội tâm của mình, Diệp Ly hỏi: "Trình lão đại đâu?"
Kim Văn đáp lời cô: "Anh ấy bận việc rồi."
Diệp Ly ngay lập tức nhíu mày: "Thế sao các anh ngồi chơi ở đây? Bắt anh ấy tự mình xử lí? Đã quá giờ cơm tối vẫn chưa thấy bản mặt đâu?"
Hạch Sâm cười hỏi: "Cô đang lo cho lão đại sao?"
Lo à? Mắc gì phải lo nhỉ? Mà lo thì như thế nào? Cô muốn lo cho hắn, đám người này quản được chắc?
Diệp Ly bĩu môi, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ai thèm lo cho tên ác ma đó. Tôi đói bụng rồi."
Bảo Điện bị phản ứng của cô làm tức giận, nhỏ giọng chửi: "Đồ ham ăn."
Cô lười phản ứng lại với anh ta, đứng dậy vung tay. Theo đường parabol xinh đẹp, một chiếc điều khiển rơi trúng vào lòng của Bảo Điện. Diệp Ly quơ quơ hộp dâu, lên tiếng: "Tôi ra vườn."
Bảo Điện nhe răng trợn mắt, bực bội vì trở thành đối tượng bị cô "nhìn trúng": "Ai hỏi cô đâu?"
"Ồ."
Đáp lại một tiếng, cô không nói gì nữa, bóng dáng xinh đẹp yêu kiều rất nhanh đã biến mất.
Kim Văn lúc này mới liếc nhìn Bảo Điện: "Cậu cẩn thận lời ăn tiếng nói với cô ấy một chút."
Anh ta hừ mũi: "Lý do?"
Kim Văn ngúp một ngụm trà, nhún vai nói: "Chú em, nên nhớ đây là người phụ nữ đầu tiên "chén" được lão đại. Cô ta có thể an toàn, có thể sống sót, thì nhất định sẽ không đơn giản. Hiểu?"
Hạch Sâm cũng tốt bụng khuyên nhủ: "Tránh xa cô ta và con mèo của cô ta càng xa càng tốt, đương nhiên cũng phải bảo vệ chu toàn cho một người một mèo."
Bảo Điện không đáp lời họ, thân hình to lớn uể oải nằm ngửa ra sofa.
...----------------...
Trời hôm nay có rất nhiều sao, như những tinh linh nhỏ bé rực rỡ, giăng kín cả màn đêm tối tăm.
Diệp Ly ngồi xuống một cái ghế xích đu dưới gốc cây bạch dương. Vừa tận hưởng gió trời, vừa nhâm nhi dâu tây thơm ngon ngọt ngào, thoải mái vui thích đến nổi cong cả ngón chân.
"Thích lắm à?"
Hơi thở nam tính đột ngột bủa vây, giọng nói từ tính khiến cô bị dọa không nhẹ, hộp dâu tây trong tay sắp sửa rơi xuống.
Người đàn ông phía sau cười nhẹ, lấy hộp dâu tây đặt sang bên cạnh, bản thân hắn thì ngồi xuống, đặt cô lên đùi mình.
Khuôn mặt đẹp trai vùi vào hõm cổ cô hít hà, Diệp Ly bị nhột, khó chịu nói: "Sao anh như ma quỷ thế? Đi chẳng có tiếng động nào."
Giọng điệu không tránh khỏi có chút nũng nịu ấm ức.
Hắn cười khẽ, âm sắc vang lên vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ, khiến cho người ta không cảnh giác bất giờ bị cuốn vào, trầm mê quay cuồng.
"Tôi vốn là quỷ."
Thân thể cô gái lập tức cứng đơ lại, có chút không biết phải phản ứng thế nào với câu nói chân thật level max này.
"Em sợ sao?" Hắn hỏi, mặt vẫn còn chôn ở cổ cô, ngửi mùi hương ngọt ngào của riêng mình cô, mùi hương khiến hắn mê đắm, hận không thể nuốt cô vào bụng, để hương thơm ấy từng phút từng giây đều cuốn lấy hắn.
"Sợ thật à?" Thấy cô không trả lời, hắn bóp nhẹ vòng eo mềm mại của cô.
"Không, ai thèm sợ. Anh là quỷ, tôi là phù thủy. Ai sợ ai cơ chứ?" Cô mạnh miệng đáp.
Trình Khắc Ngật ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt hồ ly ngập nước, tâm tình không hiểu sao vui lên.
Một nụ hôn kiểu Pháp mặn nồng mới có thể đủ chứng minh niềm vui không biết từ đâu đến của hắn lúc này.
Nghĩ là làm, hắn lập tức cúi người, ngậm lấy đôi môi anh đào căng mọng, mùi ngon ngọt của dây tây quẩn quanh, ngâm cả người hắn cứng rắn. Cô gái nhỏ vốn đã hóa thành nước, mặc kệ hắn chiếm đoạt mật ngọt.
Đêm nay trăng sao cùng hoan ca, khẽ ngâm lên bản nhạc cùng với tiếng hát chóp chép sắc tình. Gió hè thổi ngang qua làn tóc mây, hoa trong vườn đua nhau tỏa ngát hương, thế nhưng đóa hoa trong ngực vẫn là xinh đẹp, ngọt ngào nhất.
...----------------...
VỞ KỊCH NHỎ SỐ 4:
Q1: Các cậu có suy tính riêng gì thế? Có thể chia sẻ cho độc giả không?
Bảo Điện: Cô ta xứng làm tình nhân của lão đại sao?
Hạch Sâm: Cô ta đã đủ 18 chưa?
Kim Văn: Chúc mừng lão đại đã thoát kiếp trai tân! Khi nào thì đến lượt tôi đây?
Cố Trì: Ủa?