Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 52




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chừng là vì tâm tình tốt hơn được đôi chút, cô ngủ rất nhanh.

Nhưng người cá lại không thể nào ngoan ngoãn mà ngủ ở phòng sách được.

Sau khi Thư Đường ngủ, quý người cá cao lớn hẳn nên ở phòng sách lại xuất hiện trong phòng, ‘hắn’ rất tự nhiên mà về lại bên cạnh cô, thân mật cọ cọ lên cổ cô. Dùng đuôi cá vòng cả người cô lại.

Hiển nhiên Thư Đường không phát hiện ra chuyện này. Vì người cá rất cẩn thận, sau khi rời giường thậm chí chiếc nệm bị lún cũng khôi phục lại như bình thường, lực này làm cho Thư Đường tưởng rằng ‘hắn’ đã tỉnh dậy sau một đêm ngủ trong phòng sách.

Nhưng vì để lấy lòng Thư Đường tức giận, sáng sớm tinh mơ người cá đã ra ngoài đi săn.

Cả một sáng ngày kế tiếp, biểu hiện của Thư Đường khác hoàn toàn so với những ngày trước.

Nếu dựa theo cách thức ở chung của họ trước đó, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ phát sinh không ít mâu thuẫn không thể cứu vãn, vì quái vật rất khó cảm nhận được tình yêu, mà cô thì lại không đủ tinh tế.

Tháng ngày tích lũy được, có chăng vào một ngày nào đó, quái vật này sẽ bị tra tấn bởi ghen ghét và bất an, sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi.

Nhưng hiện tại, vì trong lòng cứ cho rằng người cá sẽ vứt bỏ mình, nên Thư Đường thay đổi.

Cô trở nên vô cùng mẫn cảm, hơn nữa tất cả tâm tư đều đặt lên việc làm thế nào để tra tấn cơ thể người cá.

Dù sao thì hiện tại Thư Đường cũng đang nghỉ hè, nhàn nhã đến mốc meo, nên có cả một mùa hè để tra tấn ‘hắn’ cơ.

Cô lấy ra một quyển thực đơn, vỗ vỗ mặt người cá, yêu cầu người cá thay đổi đồ ăn cho cô đa dạng hơn.

Cô lại lấy từ một cái xó xỉnh nào đó một ít đồ gia dụng, yêu cầu người cá mang toàn bộ đi phơi khô, tránh để người cá lười biếng, cô còn theo đuôi người cá đặng ‘theo dõi’.

Vì trông thấy được một trái dừa ở Vịnh nước mắt khi cô đứng trên mạch đá ngầm nhìn bằng kính viễn vọng, Thư Đường liền nói: “Hoa hồng nhỏ này, anh dẫn em đi hái trái dừa kia đi, em muốn ăn!”

Thế là, cô ngồi trên người người cá, yêu cầu ‘hắn’ khiêng cô đi, hái dừa cho cô ăn.

Thư Đường nhớ đến cơm dừa, gà dừa mà thèm nhõ dãi.

Nhưng cô nhất quyết không động tay, chỉ khoanh tay ngồi trên nóc tủ lạnh, hung dữ trừng mắt với người cá.

Thật sự là hoàn toàn phù hợp với trái tim của người cá.

Tầm mắt cô như hình với bóng, khiến ‘hắn’ bình tĩnh, sự uy hiếp của cô chính là lời bày tỏ tình yêu tốt nhất.

Nhưng cố tình là, người cá lại không thể làm ra vẻ mặt vui sướng trước mặt Thư Đường, chỉ có thể trầm mặc, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời thỏa mãn cơn phẫn nộ của bé mèo.

Chỉ tiếc màn tra tấn kia cũng không thể khiến Thư Đường bình tĩnh lại.

Vì lúc Thư Đường đang sấy tóc dưới ánh mặt trời, đột nhiên phát hiện ra mái tóc mình đen nhánh mượt mà đến lạ.

—Vì sau khi quen được người cá, thức ăn của cô quá là tốt.

Cô lại nhìn chung quanh.

Bastille hiện tại đã biến đổi rất lớn, cứ như biến thành một ngôi nhà nhỏ của hai người họ vậy.

Nghĩ đến chuyện sau này có chăng người cá sẽ không còn ở đây nữa, cũng sẽ không bắt cá cho cô ăn nữa.

Thư Đường lại muốn khóc thật lớn.

Nhưng là một con sen tư bản trưởng thành, cũng thể cứ thấy khó khăn là kinh hoảng thất thố được.

Thư Đường suy nghĩ nửa ngày, nghĩ ra được một biện pháp.

Thế là, Thư Đường sấy khô mái tóc dài rồi liền đi vào lấy một tờ giấy nháp, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Thư Đường dự định soạn thảo một văn kiện.

Cô vừa nghĩ ngợi vừa quẹt mây vòng màu đen lên giấy.

Người cá ngồi bên chăm chú nhìn cô.

Mái tóc dài đen nhánh của cô dưới ánh mặt trời lấp la lấp lánh, đôi mắt mèo đen tròn xoe, cô mặc bộ đồ ngủ với tay áo đèn lồng, giữa trán lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, làm ‘hắn’ có xúc động muốn hôn cô.

Song người cá lại không làm thế, mà chỉ nhìn cô ra chiều muốn nói lại thôi.

Vì người cá đã nhạy bén nhận ra được bé mèo đang bất an, chỉ là không biết nên làm cách nào để hóa giải cảm xúc này của cô.

Thư Đường ngẩng đầu, đưa một tờ giấy sang: “Hoa hồng nhỏ này, anh ký chỗ này đi.”

Nội dung trên giấy đại khái thì là:

Sau khi người cá khôi phục lại ký ức không thể ném cô đi được, cũng không thể trở mặt không nhận người quen. Hơn nữa còn phải đối xử với cô y như hiện tại. Nếu hắn không làm được, thì cô sẽ lập tức vác tay nải về nhà, cả đời không thèm qua lại với hắn nữa.

Thư Đường đưa một hộp đóng dấu và một chiếc bút máy qua.

Người cá vô cùng phối hợp, chỉ là đến khi nhìn thấy ‘cả đời không thèm qua lại với nhau’, ‘hắn’ chững lại chốc lát, lại làm như không có gì mà nhận lấy bút máy, rút bút.

Thật ra mà nói, dù có ký hiệp định này đi nữa, cũng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện người cá cả đời không qua lại với cô.

Nhưng hiệp định này rốt cuộc cũng không được ký thành công. Vì Thư Đường đột nhiên nhớ đến một chuyện: Người cá hiện tại còn chưa nhớ ra được hết, vẫn còn đang mất trí nhớ, dựa theo luật pháp của Liên Bang, những tài liệu ‘hắn’ ký trong thời gian này đều không có hiệu lực.

Vậy là, người cá còn chưa đặt bút xuống, Thư Đường đã rút tờ giấy lại.

Cô vô lý trừng mắt liếc người cá một cái.

Lại xoay người chạy lên lầu.

Sau khi phát hiện ra thân phận của người cá, Thư Đường liền tắt máy truyền tin của mình đi. Hệt như con rùa đen rụt đầu.

Thư Đường cố lấy dũng khí mở máy truyền tin của mình lên.

Thật ra cô đang lo lắng cho bản thân sau khi sửa lại tên cặp đôi sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Mọi thứ của ‘Chúc Diên’ đều vượt qua phạm vi nhận thức của Thư Đường, cô có thể giải quyết một vài vấn đề nhỏ, để ổn định cảm xúc của con sen tư bản mới trải, cô đủ sức ứng phó một số khó khăn trong cuộc sống, sẽ không phá vỡ công việc của mình.

Thư Đường sợ hãi rằng người khác cho là họ không xứng đôi, cho rằng cô lén trộm tài khoản của người cá, cô còn lo lắng người khác sẽ công kích cô yếu ớt, tầm thường.

Cô bây giờ đang rất muốn xóa bay bức ảnh avatar mèo được photoshop đến biến dạng, và cả mấy bài đăng chia sẻ về giảm giá.

Nhưng may mắn thay, năng lực làm việc của của Trần Sinh rất mạnh. Hơn nữa Thư Đường cũng nằm trong phạm vi bảo vệ, Trần Sinh không hy vọng Thư Đường sẽ xảy ra chuyện gì.

Vậy nên Thư Đường vừa mở tài khoản lên đã thấy mọi chuyện vẫn sóng yên biển lặng, tài khoản của cô không có để lại chuỗi bình luận ác ý hay số lượng người theo dõi tăng đột biến, mà vẫn trong trạng thái bảo vệ.

Thư Đường thở phào nhẹ nhõm. Trong mục người theo dõi cũng xuất hiện mười mấy tài khoản, nhưng khi Thư Đường vừa trông thấy tên của các tài khoản này thì run cả tay, vội tắt máy truyền tin đi.

Cô nằm trên giường bức bối rất lâu.

Cô cảm thấy lá gan của mình quá nhỏ, nhưng cô không thể tìm cho bản thân một lý do đúng tình hợp lý.

Người cá cần cô, cô hưởng thụ sự yêu thương cưng chiều, có được cảm giác là duy nhất, hơn nữa còn được yêu mà cậy chiều sinh kiêu, dần sa đà vào đó.

Chỉ là đến khi người cá nhớ lại được hết mọi chyện, lại quay về làm ‘Đại thũ lĩnh’, hoặc là thành Chúc Diên, thì cô có còn được yêu, được cần nữa chăng?

Nhưng chuyện này người cá lại không thể cho cô đáp án.

Thậm chí chính bản thân cô còn không thể đưa ra bất cứ đáp án nào khác.

Lúc Thư Đường đương khổ sở, đột nhiên máy truyền tin reng một tiếng.

Cô cúi đầu nhìn.

Thông báo tin tức, là người cá sửa nick name và tài khoản của mình lại.

Giá vẫn là năm đồng.

Người cá dùng hành động này để nói với bé mèo rằng:

Cô được hưởng đặc quyền mua VIP xài vĩnh viễn.

Thư Đường lập tức muốn gửi tin nhắn nói người cá sửa lại, chỉ là cô viết một đoạn dài trong khung trò chuyện rồi, xong cuối cùng vẫn xóa đi hết.

Vì, nếu mà được.

Cô vẫn rất thích ‘bé cá khô’ và ‘năm đồng’.

Thật ra người cá hiểu được lo lắng của Thư Đường.

Chỉ là với con quái vật này mà nói, cô có ý nghĩa rộng lớn hơn nhiều so với cái quá khứ hư vô đó. Thậm chí lòng hắn còn nghĩ: sao cô lại cảm thấy sau khi nhớ được tất cả về Chúc Diên, hắn sẽ rời xa cô chứ?

—Giá như cô có thể nhìn thấy được phần nổi của tảng băng trôi rằng quái vật này mang sự ám ảnh cực độ với cô như thế nào.

Người cá nhặt về lại tờ giấy bị cô vần vò kia, vết mực nhem nhuốc hết cả.

Trải phẳng lại từng góc của tờ giấy.

Rút bút máy ra.

Lúc ký tên, người cá không dùng chữ viết in hiện tại, mà dựa theo chữ viết sắc bén rồng bay phượng múa xuất hiện trong trí nhớ, viết ba chữ hoa hồng nhỏ bên trên.

Còn bên cạnh thì chêm thêm: (Chúc Diên).

Cuối cùng là lăn vân tay.

Trông qua nom như khế ước bán mình.

Thư Đường vẫn đờ đực trốn tránh trên lầu, mãi cho đến khi cô nghe thấy tiếng đập cửa.

Người cá đi vào, đến trước mặt cô bên mép giường.

Thư Đường rầu rĩ hỏi: “Anh đến làm gì?”

‘Hắn’ cúi đầu, đặt ‘khế ước bán mình’ vào trong tay cô.

Vậy là Thư Đường trông thấy được hiệp định bá vương có dấu tay của cô kia.

Cô ngẩng đầu.

Quái vật này sẽ không thề non hẹn biển gì, cũng không nói những lời có cánh với cô.

Nhưng ‘hắn’ sẽ lẳng lặng cúi thấp người, vô cùng bướng bỉnh nhìn cô.

Ánh mắt kiên định lại cực kỳ có sức lực.

Như núi lặng, như đá lạnh.

Vậy nên khoảnh khắc đó, Thư Đường bỗng nảy lên thật nhiều suy nghĩ, mê mang hay sợ hãi đều biến mất.

Cô nghĩ: Tương lai thế nào, ai biết được chứ?

Cô cứ thuận theo lòng mình ôm người trước mắt này.

Tuyên bố: “Ngày mai chúng ta ăn dừa gà.”

Canh dừa gà, thơm ngào ngạt, ngọt đến lạ, thịt gà tươi mà lão Ngô mua giúp cũng mềm và bùi.

Ăn xong gà dừa cũng đến chiều, hải đảo vừa có nắng đã chợt xuất hiện ánh hoàng hôn đẹp tuyệt. Ánh nắng chiều trải rộng cả mặt biển, ánh nằng le lói xuyên qua các khe đá đượm sắc vàng.

Thư Đường đang đọc truyện tranh, vừa ngẩng đầu lên trông thấy cảnh sắc trời lặn đẹp tuyệt trần thế kia, cô hưng phấn hẳn lên, muốn lên lầu gọi người cá xuống cùng ngắm mặt trời lặn.

Nhưng khi Thư Đường vừa mới tung ta tung tăng mang dép lê lên lầu đã thấy người cá ở cuối hành lang hơi nhíu mày đỡ trán. Thần thái hệt như cái lần trước ở khách sạn.

Thư Đường dừng bước.

Nếu không biết thân phận của Chúc Diên, lúc này Thư Đường nhất định sẽ không kiêng nể gì mà chui vào lòng hắn, cọ cọ cằm hắn, thu hút sự chú ý của đối phương. Như một con mèo không lúc nào là không cần sự chú ý chăm chăm của người khác.

Chỉ là hiện tại sau khi đã biết đối phương là ai, cô dừng bước.

Khoảng cách giữa hai người như sông Chu và sông Hán, tạo nên một khoảng cách rất lớn.

Thư Đường biết, có thể người cá đã nhớ ra gì rồi. Khôi phục chứng mất trí nhớ chính là thế, thi thoảng sẽ nhớ lại được vài đoạn ngắn.

Vậy nên cô không quấy rầy người cá nữa, mà về phòng khách, mở TV lên.

Cô cuộn mình thành một cục ngồi trên sô pha, nhìn vầng sáng khi mặt trời lặn trên TV đến xuất thần.

Thư Đường nghĩ bụng, có lẽ người cá đang nhớ đến quãng ngày quân nhân tự do trước kia.

Dù sao cũng là Đại thủ lĩnh đó, nở mày nở mặt làm sao.

Cô đau lòng và chua chát mà nghĩ: Có vẻ như không ít người xum xoe cho hắn đâu.

Cô chỉ là một chuyên gia trị liệu thế này, bên cạnh ‘hắn’ nhất định là phải có cả tá như cô. Mà cô trẻ tuổi như này, tốt xấu gì cũng phải bon chen thêm 20 năm nữa mới có thể chen và được hàng ngũ chuyên gia trị liệu của Đại thủ lĩnh.

Thư Đường lại nghĩ: Nói không chừng còn có tình nhân khác hỏi han ân cần cho xem.

Cô không ngừng ấn cái nút remote, che đi sự hốt hoảng của mình.

Thế nhưng, giữa bầu không khí này, cô lại bắt được một âm thanh khàn khàn.

Là âm thanh rít lên nghẹn ngào và đau đớn.

Thư Đường ấn remote tắt TV đi, vậy là âm thanh rít không thuộc về con người này truyền đến tai cô càng thêm rõ ràng.

Cô đứng vụt dậy, lập tức chạy vội lên lầu.

Góc phòng ngủ tối mù, người cá đang ngồi trong góc, dựa vào tường, trên gương mặt tái nhợt toàn là mồ hôi lạnh. Người cá dựng vây cá sắc bén lên, gân xanh nổi cộm.

Dường như đang chìm vào một cơn mơ chưa tỉnh, đau khổ phát ra tiếng rít đớn người.

Thư Đường vội vã sờ soạng đo thân nhiệt cả người cá, không sốt cao. Kết quả lại phát hiện thấy đôi môi người cá tái nhợt khô khốc đến không chịu nổi, cô lập tức rót một ly nước mang lại.

Nhưng cô vừa định đi, người cá đã kéo được tay cô.

Thư Đường vẫn luôn cho rằng người cá đã nhớ lại, hẳn là ‘hắn’ rất nở mày nở mặt, dù sao cũng là Đại thủ lĩnh cơ mà. Thư Đường nghe ba cô nói rằng cuộc sống của những Alpha trên đỉnh tại căn cứ Nam Đảo vàng son hoa lệ như thế nào, nên rất tự nhiên mà cho rằng, Chúc Diên cũng là thế. Ngẫm lại khí phách hăng hái trên bức ảnh kia, ắt hẳn là đường quan rộng mở, thăng tiến như bão.

Chỉ là ngay khoảnh khắc này, con thú cao lớn rõ ràng có thần thái của Chúc Diên là thế, lại nắm chặt lấy tay cô, khuôn mặt tái nhợt, như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ.

Quay về lại làm hoa hồng nhỏ màu lam của cô.

Và thế là cô ngừng lại.

Mèo thở dài một hơi.

Cô hôn lên môi quái vật, vừa hôn vừa gọi hắn ‘hoa hồng nhỏ ơi’.

Cô nhớ có một câu nói: Nếu người bị bóng đè, gọi tên người để người về.

Vậy nên cô nói: “Hoa hồng nhỏ ơi, em ở đây, đừng sợ, em sẽ luôn bên anh.”

Quái vật nọ, đã chầm chậm an tĩnh lại.

Cô nghĩ: Anh thế này, thì em làm sao mà buông bỏ được đây?

Người cá đang chìm trong cơn mơ quá khứ.

Loại mất trí nhớ này như ghép các mảnh ghép.

Theo lẽ thường mà nói, phần hiện lên trong đầu đầu tiên ắt hẳn là những quãng thời gian gần nhất và có ấn tượng sâu nhất.

Cảnh trong mơ lần này là khoảng thời gian gần ‘hắn’ nhất.

Sau khi xuất hiện các triệu chứng nhiễm bệnh do Vật Ô Nhiễm gây ra, Chúc Diên cho rằng đấy là một sự giải thoát, hoặc chăng là sắp đến một kỳ nghỉ dài hạn. Nhưng chiến sĩ thì sẽ không sợ cái chết, hắn rất bình tĩnh chờ cái kết đến.

Nhưng cái chết không buông xuống, hắn cũng không nhanh chóng chết đi như những người khác bị Vật Ô Nhiễm ký sinh. Ý chí và sức lực mạnh vượt bậc cùng với gen ưu tú đã chế tạo nên một sinh mệnh thần kỳ. Từng ngày qua ngày, trên người hắn đã xảy ra những biến dị mà nhân loại không sao tưởng tượng nổi.

Thời gian hắn tỉnh táo ngày một ít đi.

Thi thoảng tỉnh lại, hắn phát hiện tóc mình dài với tốc độ rất nhanh.

Gối đầu thường xuyên bị một lưỡi dao sắc bén cắt vụn vỡ.

Hắn duỗi tay đỡ bàn, nhưng rất mau, trên mặt bàn đá cẩm thạch xuất hiện những vết nức.

Thậm chí hàm răng cũng trở nên bén nhọn, cùng với lực cắn mạnh làm hắn không thể không thả nhẹ sức hàm mới có thể ăn cơm bình thường.

Như một con quái vật đang không ngừng lột da.

Vì vẫn tạm thời chưa đánh mất lý trí, thi thoảng gặp phải tình huống khẩn cấp, Chúc Diên cũng sẽ tạm thời rời đi, dẫn dắt đoàn quân tiến vào khu ô nhiễm chấp hành nhiệm vụ.

Hắn ngày một mạnh, ngày một không giống như một con người, những dự đoán trước kia dường như đang biến thành sự thật.

Thời gian còn dư lại, Chúc Diên sẽ một mình ở trong nơi ở của mình.

Có một lần, trợ lý sinh hoạt đến bổ sung vật tư cho hắn.

Nhưng khi quay người lại liền bắt gặp quái vật nọ.

Trợ lý thét lên chói tai.

Chúc Diên nhíu mày, theo bản năng muốn lên tiếng.

Nhưng vừa mở miệng, lại biến thành một âm thanh nghẹn ngào, của quái vật.

Sau này, hắn dần dần không còn rời khỏi nơi ở nữa. Hắn không hề lộ diện, mà sẽ tham gia từng cuộc họp trên video, qua màn hình đen.

Cũng không phải là không có người quan tâm, ví dụ như một vài cấp dưới cũ của hắn thường xuyên đến thăm hỏi, nhưng vào một lần bạo loạn lực tinh thần cực kỳ nghiêm trọng đến mất khống chế, hắn phát hiện ra bản thân không thể khống chế được nữa, vậy là bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách.

Điện thoại không ngừng reo, mọi người không ngừng hỏi han ân cần, nhưng sau cùng của lời hỏi han, đều la đang thăm dò tâm tư hắn, đến tột cùng người kế nghiệp sẽ thuộc phái tự do hay phái dân chủ?

Rất nhiều nghiên cứu viên cho rằng đây là một biến dị kỳ tích. Thậm chí các viên sĩ của trung tâm nghiên cứu lực tinh thần cũng tự dâng đến cửa thăm hỏi, khom lưng cầu xin Đại thủ lĩnh giao lại bản theo dõi số liệu quý giá.

Sau hai tiếng đồng hồ ông lão nọ duy trì tư thế khom lưng trước cửa, hắn gọi điện thoại đến, đồng ý.

Vậy là, ít cũng phải ba ngày, hắn phải đi do lường và đánh giá lại tình trạng biến hóa của thân thể mình.

Như một sự lăng trì thong thả.

Thế giới bị hàng loạt các âm thanh ồn ào bao phủ.

“Sự biến dị của ngài đã bắt đầu từ mấy năm trước, chúng tôi đang dự đoán thời gian, có lẽ là bắt đầu có được năng lực tự chữa lành….”

“Đây là tiến hóa vĩ đại.”

“Nó sẽ là kim chỉ nam cung cấp hướng phát triển cho nghiên cứu lực tinh thần của chúng ta.”



Thần kinh đau điếng người khiến hắn khó có thể chìm vào giấc, thường phải dùng đến thuốc mới có thể an giấc.

Nhưng Chúc Diên lại có bệnh đau bao tử rất nặng, nửa đêm hay bị đau dạ dày tra tấn đến tỉnh lại.

Năng lực tự lành vĩ đại, vào lúc ấy, dường như vẫn không thể chữa được tật xấu đau bao tử ngoan cố.

Cuối cùng vào một buổi chiều nào đó, hắn mở tủ lạnh ra muốn lấy bánh mì, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp quái vật kia trong gương.

Hắn dừng động tác, đứng đực ra nhìn chằm chằm vào gương.

Và, vây cá khác người kia cũng khép mở theo từng lần hô hấp của hắn.

Hắn ngồi dưới ánh trời chiều lặn dần, như một pho tượng.

Mặt mày vô cảm, ăn từng miếng bánh mì.

Như đang ngấu nghiến.

Đau dạ dày kịch liệt cũng không vì có bữa cơm mà ổn định lại.

Nhưng con quái vật kia lại không vì đau dạ dày mà nhíu mày, gương mặt lạnh tanh, mặt không cảm xúc.

Đôi ngươi đen nhánh dường như không còn chuyển động nữa.

Mệt mỏi, tự ghét.

Như một dư ảnh, sắp sửa biến mất dưới ánh trời chiều.

Thế nhưng, dưới ánh nắng vàng cằn cỗi, hắn như thể nghe thấy được một âm thanh quen thuộc.

Nhưng người ở nơi này đều đã bị cho thôi việc, đường dây điện thoại đã bị cắt.

Sao lại còn có âm thanh được chứ?

Ánh nắng trời chiều xuyên qua ô cửa sổ sát đất.

Hắn không thích sắc màu hoàng hôn, vì nó như màu thuộc về tàn dư sự im lặng của cuộc sống.

Thế nhưng, có một bé mèo với bộ lông màu nắng hoàng hôn lạch bạch chui vào trong cảnh mơ hỗn loạn điên đảo, đi về nơi ánh mặt trời dần chìm xuống, đứng trước mặt người đàn ông, bò lên đầu gối hắn.

Xuyên qua mười năm dài, bé mèo quất lông vàng dừng nơi gò má người đàn ông.

Cô nói: “Đừng sợ mà, hoa hồng nhỏ ơi, em ở đây, em sẽ luôn ở bên anh mà.”